Chương 1: Xuyên thành nam phụ thâm tình

[Xin chào ngài Khương Mễ, chào mừng đến với thế giới trốn thoát, Hệ thống hân hạnh vì ngài mà phục vụ.]

[Sau khi đo lường Hệ thống phát hiện ra khả năng chịu đựng căng thẳng của ngài quá kém, giá trị thể lực và chỉ số tình yêu quá thấp, đánh giá rằng rất khó để sống sót trong trò chơi... Ách, xét thấy hiệu suất của ngài có liên quan mật thiết đến phần thưởng của tôi, hiện tại tặng ngài một gói chức năng ngụy vạn nhân mê, chỉ cần nội dung âm thanh clip trong câu của ngài vượt quá 50%, liền có thể đạt được thành tựu tạm thời làm tê liệt hệ thần kinh của đối phương trong một khoảng thời gian ngắn, Thỉnh hãy cố gắng sống sót——]

Khương Mễ mở mắt, mê mang nhìn xung quanh.

Do biên độ chuyển động quá lớn khiến đường viền cổ áo bị lỏng ra, để lộ chiếc cổ trắng nõn.

Trong phòng cực kỳ tối tăm, có một chiếc bàn ăn thật dài và to lớn, giữa bàn ăn thắp ba ngọn nến trắng, bóng của ngọn nến lung linh chiếu xuống những món ăn phương Tây tinh xảo.

Tất cả những gì cậu nhớ được hiện giờ là hình ảnh ai đó cầm dao đâm vào tim mình.

Cho nên đây là...bàn hiến tế?

[Zero: ngài có thể dùng ý thức để nói chuyện với tôi——]

[Khương Mễ: Tôi, tôi chết rồi sao?]

[Zero: chính xác mà nói thì là ngài sắp chết, chỉ cần tiêu diệt chủ nhân của thế giới này, ngài có thể quay trở lại thế giới thực.]

Khương Mễ không nói nữa, lông mày ưu việt nhíu lại, hàng mi dài như quạt loạn run rẩy.

Đột ngột bị gϊếŧ đã đủ khủng khϊếp rồi.

Cậu còn có tâm trạng để chơi trò chơi sao!

[Zero: Nhân vật mà ngài cần sấm vai là một nam phụ thâm tình trong một quyển tiểu thuyết NP.]

Mặc dù là nói như vậy, nhưng Zero nhìn đến khuôn mặt kiều diễm mi mắt đào hoa của ký chủ mới, đường nét trên khuôn mặt mềm mại, đôi môi mỏng chùng xuống. Tướng mạo vốn dĩ thanh thuần lãnh cảm, lại bởi vì kinh hãi quá mức mà trở nên vô cùng mỏng manh...…

[Liếʍ cẩu nhân vật chính, liếʍ đến mất hết tiền bạc lẫn mạng sống...]

Rõ ràng là diện mạo của một góa phụ nhỏ yếu đuối, nhưng lại đóng vai một tiểu pháo hôi kịch bản liếʍ cẩu.

"Khương tiên sinh, tôi thực sự không thể cùng anh ở bên nhau, giữa chúng ta có khả năng có chút hiểu lầm."

Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía bàn đối diện, Khương Mễ lập tức mở to hai mắt nhìn sang bàn đối diện, dưới ánh nến yếu ớt, cậu nhìn thấy một nam sinh diện mạo ngoan ngoãn, mặc một chiếc áo hoodie trắng đơn giản, nhìn như sinh viên đại học vừa mới tan học.

[Zero: Tuyến cốt truyện đã được tải.]

Khương Mễ cảm thấy đại não mình đang bị ép đưa vào một dòng ký ức, cậu nhớ ra người này tên là Đường Hi, chính là đối tượng mà cậu thầm mến, Đường Hi xuất thân từ một gia đình nghèo khó nhưng có ngoại hình xuất chúng, sau khi trở thành ngôi sao thì gặp được cậu một phú nhị đại, cả hai trở thành bạn tốt luôn không giấu giếm nhau điều gì, hai người cơ hồ như hình với bóng.

Lần này Đường Hi nghỉ phép, Khương Mễ mời Đường Hi đến khách sạn nghỉ dưỡng với tư cách là ông chủ trẻ tuổi của khách sạn, tất nhiên mục đích của cậu không ngừng tại đây- cảm thấy thời điểm đã chín muồi nên sắp xếp một bữa tối dưới ánh nến để bày tỏ tình yêu của mình.

Hiển nhiên lời tỏ tình của cậu đã thất bại.

Nhưng Khương Mễ cũng không phải là nam phụ thâm tình trong bối cảnh cốt truyện kia, cho dù có bị từ chối bao nhiêu lần vẫn sẽ như cũ thâm tình mà yêu người kia, cậu lật xem ký ức của mình, trong đó trừ bỏ những lần tiếp xúc cơ thể mơ hồ, còn có một số lượng lớn lần giao dịch tiền bạc, là nguyên nhân làm cho nguyên chủ chết oan uổng khiến Khương Mễ càng cảm thấy khó chịu: "Chính là cậu đã đồng ý đi du lịch với tôi còn nhận lấy du thuyền."

Đường Hi: “Thật xin lỗi, tôi không biết mình không thể nhận được. Dù sao thì anh cũng là người thừa kế của khách sạn. Tôi vốn tưởng rằng trong vòng của anh thì cho những thứ này là chuyện bình thường, nhưng tôi không ngờ anh lại hiểu lầm."

Các thủ tục đã hoàn tất, cũng chưa nói là sẽ trả lại.

Khương Mễ cau mày, lại nói: "Lúc trước nắm tay cùng ôm..."

Đường Hi: “Chúng ta không phải anh em tốt sao? Tôi tưởng những thứ đó là chuyện thực bình thường.”

Khương Mễ nghe không nổi nữa, hỏi Zero: “Tôi có thể mắng cậu ta không?”

[Zero: cái này, hệ thống sau khi đo lường phát hiện ra ngài đánh không lại cậu ta. Ngoài ra, mắng chửi người khác có nguy cơ ooc, nếu không thể loại trừ đối phương là chủ thế giới, kiến nghị trước tiên không cần tìm đường chết——]

Bữa ăn dưới ánh nến diễn ra trong im lặng.

“Anh Khương, lát nữa em có phát sóng trực tiếp trên mạng, cần chuẩn bị trước.” Đường Hi dùng khăn ăn lau tay, ánh mắt ngây thơ đầy cảnh giác, “Vậy em đi trước nhé?”