Chương 1: Giáng lâm

(*) giáng lâm: Hạ xuống và bước vào, chỉ thần tiên trên trời xuống cõi đời. Cũng người quyền quý tới nhà.

_____

Lê Sâm vừa tiếp điện thoại, hắn đi ra cửa lớn khách sạn đã không có Quý Thiệu Đình.

Giữa tháng tám, cái nắng như thiêu đốt con đường nhựa, những khóm hoa bàng bên đường cháy rực trên cành. Lê Sâm đi vài bước đã thấy Quý Thiệu Đình bị một nhóm người ăn xin cuốn vào một góc.

Quý Thiệu Đình có chiều cao trên mức trung bình, không tính là quá cao, nhưng cậu nổi bật giữa một đám ăn xin còi cọc. Tất cả đường lui của cậu đều bị phong kín, gương mặt trắng bệch đầy hoang mang.

Lê Sâm bước về phía cậu hai ba bước, hét lớn: "Quý Thiệu Đình!"

Nghe thấy giọng của Lê Sâm, Quý Thiệu Đình đột nhiên cảm thấy l*иg ngực nhẹ nhõm, cậu quay người lại. Lê Sâm ánh mắt ảm đạm, giống như ném núi xuống núi cũng có thể đắm chìm.

Lê Sâm rất cao, hắn trông giống như một pho tượng cao chót vót khi đứng lặng, so sánh với pho tượng thì hắn cùng lắm càng bất cận nhân tình.

Bất cận nhân tình (不近人情): Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.

Một người ăn xin có mắt nhìn, từ khí thế u ám cũng có thể biết được người này không dễ đυ.ng, không đợi hắn mở miệng đám đông đã giải tán.

Một con chim sẻ từ đầu cành sà xuống, tại khe nứt trong viên gạch mổ lấy côn trùng.

Mùa hè ở thành phố duyên hải hóa ra nóng như vậy, Quý Thiệu Đình đi sau lưng Lê Sâm nghĩ thầm, cậu tự nghĩ rằng đó không phải là cái nóng khô hanh của bầu trời xanh chói lọi, mà là cái nóng ẩm ướt của hơi nước dính trên biển, cho dù đi vào bóng tối cũng tránh không khỏi.

Lưng áo sơ mi trắng của Lê Sâm nhễ nhại mồ hôi, cơ hồ để lộ những đường cong cơ bắp.

Quý Thiệu Đình lại nghĩ, không có gì lạ khi Lê Sâm chỉ cần đứng một chỗ đã có thể giúp cậu giải vây. Với cái hình thể này, cho dù nói Lê Sâm là xã hội đen thì cậu cũng tin.

Khi cả hai lên xe, nét hung dữ trên gương mặt Lê Sâm mới bớt đi. Quý Thiệu Đình không biết tại sao mà cậu cảm thấy hơi chột dạ, nói vài câu về thời tiết để làm sinh động bầu không khí nhưng Lê Sâm rõ ràng là không nghe.

"Đây là thành phố du lịch", hắn nói thẳng vào vấn đề "Vừa rồi, khách sạn ở gần danh lam thắng cảnh. Có rất nhiều người ăn xin. Cậu giúp đỡ một người, sẽ có rất nhiều người vây quanh. Cậu vừa đến đây, cần chú ý một chút."

Quý Thiệu Đình cúi đầu nói: "Cảm ơn Lê tiên sinh."

Quý Thiệu Đình sáng nay vừa bay vào Nam Vân, Lê Sâm tự mình đón cậu rồi cả hai cùng dùng cơm trưa, chủ yếu là vì tại trên bàn ăn bổ sung những gì cần chú ý. Sau khi dùng cơm xong Lê Sâm tiếp điện thoại khách, để Quý Thiệu Đình chờ ở bên ngoài. Trước sau cùng lắm là hết năm phút, Quý Thiệu Đình đã bị người khác quấn lấy.

Lê Sâm điều khiển vô lăng lái xe ra khỏi chỗ đậu xe, thản nhiên hỏi: "Không phải cậu gặp khó khăn về kinh tế sao?"

"Dạ?" Quý Thiệu Đình không phản ứng kịp ý của Lê Sâm, trả lời mà giống như hỏi "Đúng vậy đó?"

"Vậy cậu còn có tiền bố thí cho người khác?"

Quý Thiệu Đình nhìn chằm chằm cột điện đang xa dần, nghĩ rằng trong thế giới của Lê Sâm có lẽ chỉ có ranh giới rõ ràng giữa giàu và nghèo.

Cậu giải thích cho Lê Sâm: "Dù nghèo đến đâu, tôi cũng không thể nghèo hơn họ. Tôi vẫn có hơn mười, hai mươi tệ."

Sau đó cậu ngừng lại một lúc, cười nói: "Cho dù là hơn mười hay hai mươi tệ, tôi cũng không thể trả hết nợ nần cho gia đình."

Nước chảy đá mòn là thật, nhưng phải trải qua hàng trăm năm. Mà Lê Sâm vừa dùng một cây dùi nhọn xuyên qua tảng đá lớn của cuộc đời Quý Thiệu Đình.

Bên ngoài cửa sổ, các khung cao tốc của thành phố Nam Vân xếp chồng lên nhau, dòng xe cộ nối đuôi nhau từ đầu đến cuối. Quý Thiệu Đình thu ánh mắt lại, lần thứ vô số cảm ơn Lê Sâm "Lê tiên sinh, cảm ơn anh rất nhiều."

"Không cần," Lê Sâm giọng điệu lãnh đạm đến mức không nghe ra được cảm xúc. "Tôi cũng không vô duyên vô cớ giúp cậu."

Khi xe chuẩn bị vào bệnh viện, Quý Thiệu Đình hỏi Lê Sâm cậu nên gọi hắn là gì. Sâm là tên, sửa một chút, A Sâm hoặc Sâm ca. Có thể gọi cả họ tên, mang một chút cảm giác thân cận. Lê Sâm nhanh chóng quyết định: "A Sâm, mẹ tôi gọi như vậy."

Quý Thiệu Đình có qua có lại "Vậy thì anh có thể gọi tôi là Đình Đình, ở nhà mọi người đều gọi tôi như vậy."

Lê Sâm không trả lời.

Từ vẻ ngoài ốm yếu của mẹ Lê Sâm, Quý Thiệu Đình có thể lờ mờ nhận ra vẻ đẹp đẫy đà khi xưa của bà. Trước đây không lâu, bà được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi khiến người gầy đi không ít. Trong lòng Quý Thiệu Đình ngay lập tức tràn ngập niềm tiếc thương vô hạn.

Lê Sâm nắm lấy tay cậu và giới thiệu với mẹ hắn, đây là Thiệu Đình, người bạn trai mà trước đây hắn đã từng nhắc.

Đôi mắt yếu ớt của Trần Phái chuyển từ tay của hai người sang gương mặt của Quý Thiệu Đình. Cậu hơi căng thẳng, vô thức siết chặt năm ngón tay của Lê Sâm hơn, sau khi phản ứng lại, cậu lập tức buông ra không chút lưu tình. Lê Sâm chỉ cảm thấy hai tay trống rỗng.

Ngoại hình của Quý Thiệu Đình phù hợp với gu thẩm mỹ của xã hội hiện nay, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, đôi mắt tinh anh, từ đầu đến chân đều có bốn chữ lương thiện thành thật.

Nổi bật nhất là nốt ruồi màu đỏ son ở đuôi lông mày của cậu, giống như chu sa điểm xuyết trong màu trắng bạch ngọc.

Theo lý loại nốt ruồi này sẽ làm gia tăng mị khí, nhưng Quý Thiệu Đình lại không có bộ dạng yêu mị gì cả, ngược lại trông cậu rất thanh thuần, thành thực.

Quý Thiệu Đình bước đến bên giường bệnh nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây xuống, cười hỏi dì ăn quýt không? Quýt đường, bác sĩ nói là ăn được. Trần Phái hỏi tên cậu là Thiệu nào Đình nào. Quý Thiệu Đình nhập tên của mình vào điện thoại, phóng to lên để Trần Phái nhìn xem.

Lê Sâm là ân nhân của cậu, cậu sẽ làm tốt những gì mà hắn phân phó. Hơn nữa, chuyện mà Lê Sâm phân phó không hề khó: Tận lực làm mẹ hắn vui vẻ.

Chỉ cần cậu và Lê Sâm thể hiện thân mật Trần Phái liền vui vẻ, bà không thể nào yên tâm với đứa con trai này của mình, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió nhưng chuyện tình cảm lại không ra gì.

Trần Phái cười lộ một hàm răng trắng, nói rằng đó là một cái tên đẹp. Quý Thiệu Đình nhủ thầm trong lòng Lê tiên sinh cùng mẹ hắn có tính cách trái ngược nhau, Lê Sâm giống như một tảng băng được điêu khắc tỉ mỉ, Trần Phái thì ngược lại, bà thân thiện, dễ gần. Quý Thiệu Đình cong vành mắt nhìn Trần Phái, cậu nói cảm ơn rồi lấy một quả quýt từ giỏ trái cây.

Ánh mắt của Trần Phái dõi theo tay Quý Thiệu Đình, nhìn những ngón tay mảnh khảnh của cậu đang cẩn thận bóc vỏ quýt. Bà đưa mắt sang Lê Sâm, ngậm ý cười gật đầu với hắn, ý là bà thích đứa trẻ này.

Lê Sâm cảm thấy thỏa mái hơn một chút, nghĩ Quý Thiệu Đình đúng thật là ứng cử viên sáng giá nhất.

Lần đầu tiên gặp Quý Thiệu Đình, hắn đã biết rằng người này phù hợp.

Lê Sâm ba mươi ba tuổi, có sự nghiệp thành công, từng gặp vô số người nhưng chẳng mấy ai hợp mắt hắn. Chỉ sau khi gặp Quý Thiệu Đình hắn mới biết rằng bản thân thích vẻ ngoài thuần khiết, gương mặt cậu rất khác biệt, không giống những gương mặt sắc sảo đầy tham vọng.

Hắn gặp Quý Thiệu Đình vào thời điểm giao mùa xuân hè năm nay. Không khí đêm vẫn còn cái lạnh của mùa xuân chưa tan. Lê Sâm bay đến công ty chi nhánh để thị sát. Trên đường đến sân bay, một người con trai lướt qua cửa kính ô tô, cậu mặc áo khoác dài tay màu trắng, hai tay ôm lấy đầu gối, ngơ ngác ngồi ánh dưới đèn đường.

Ánh nhìn đó khiến trái tim Lê Sâm khẽ động, trong lòng dâng lên chút nhớ thương mơ hồ.

Hắn đỗ xe bên lề đường, thong thả tiến đến gần cậu, phát hiện Quý Thiệu Đình đang khóc, đầu óc hắn trở nên rõ ràng: là cậu.

Người này khóc vô cùng nhẹ nhàng, không hề nghẹn ngào, hai giọt nước mắt lặng lẽ trượt trên má, từng giọt từng giọt.

Một người ngay cả khi khóc cũng không phát ra tiếng nấc nghẹn, cứ lẳng lặng mà khóc, thì thời điểm nào sẽ quấy rầy người khác. Lê Sâm thích kiểu người ngoan ngoãn như thế này, luôn tuân thủ các quy tắc, không đi quá giới hạn và không can thiệp vào công việc của hắn.

Huống chi sau khi nói chuyện, Lê Sâm biết được công ty Quý gia gần như phá sản, nợ nần chồng chất. Chính điều này đã giúp hắn thuận lợi thi ân cầu báo, mang Quý Thiệu Đình đến bên cạnh mình.

*Thi ân cầu báo: nôm na đại loại là làm việc tốt nhưng cần báo đáp, trái nghĩa với Thi ân bất cầu báo (Làm việc tốt không cần báo đáp).

Kì thực, trước đây Lê Sâm không nghĩ sẽ vì thỏa ước nguyện của mẹ đang bệnh nặng mà tìm một người bạn trai giả. Nhưng sự xuất hiện của Quý Thiệu Đình đã khiến cho hết thảy mọi chuyện xảy ra.

Lê Sâm biết rằng mẹ hắn sẽ thích Quý Thiệu Đình. Không ai không thích những đứa trẻ ngoan ngoãn.

Sau khi đến thăm Trần Phái, Lê Sâm đưa Quý Thiệu Đình về nhà. Dù sao hắn cũng đã giúp công ty nhà cậu thanh toán hết các khoản nợ, đương nhiên phải từ trên người Quý Thiệu Đình lấy được một vài thứ. Lê Sâm hỏi Quý Thiệu Đình rằng cậu có biết nấu ăn không.

“Tôi có thể học.” Quý Thiệu Đình trả lời ngay lập tức.

Lê Sâm rất hài lòng với câu trả lời của Quý Thiệu Đình, nhưng trên mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, hắn chỉ nói: "Tôi sẽ đưa phương thức liên lạc với chuyên gia dinh dưỡng cho cậu. Mỗi ngày gia chính sẽ đến vào lúc 5 giờ. Lúc cô ấy làm cậu tiện thể nhìn một chút."

(*)gia chính: Google dịch là dịch vụ nội trợ.

Quý Thiệu Đình gật đầu. Cái gật đầu của cậu so người khác có chút khác biệt, mang theo cảm giác nhu thuận. Lê Sâm quay đầu lại nói: "Đi theo tôi, tôi đưa cậu đi xem một vòng."

Lê Sâm mua là một biệt thự độc lập trong khu thương mại, gần sân gôn, có hồ bơi riêng, phòng tập thể dục và sân ngoài trời. Quý Thiệu Đình cũng là một thiếu gia sống trong biệt thự, mặc dù biệt thự của Lê Sâm rộng hơn, cao cấp hơn nhiều so với Quý gia, nhưng trong lúc xem nhà Quý Thiệu Đình cũng không tỏ ra thái độ thán phục sợ hãi.

Trong lòng Lê Sâm cộng thêm cho cậu một điểm.

Thật ra nếu muốn diễn một vở kịch cho mẹ xem, Lê Sâm không cần phải phiền phức như vậy. Hắn có thể tìm một sinh viên đại học, cũng không cần giúp đỡ Quý gia. Nhưng Lê Sâm là người luôn yêu cầu sự hoàn hảo trong tất cả mọi việc, dù chọn bạn diễn thì cũng phải là người thích hợp nhất.

Quý Thiệu Đình là người thích hợp nhất. Từng gia cảnh giàu có, từng chứng kiến hết thảy trên cùng một kênh*, sẽ không có khoảng cách trong giao tiếp. Có giáo dưỡng, có học lực, là giáo sinh ưu tú của một trường nổi tiếng ở Anh, có thể nói ba thứ tiếng, thông thạo các phép xã giao, rất thích hợp mang ra ngoài để giải quyết các dịp lễ trọng khác nhau.

(*) không hiểu cho lắm.

Lê Sâm nhìn Quý Thiệu Đình dưới góc độ của một dự án đầu tư, trong đầu cẩn thận điều chỉnh bảng định lượng.

Trong tất cả các hạng mục đánh giá, điểm cao nhất của Quý Thiệu Đình là tính tình của cậu.

Hầu hết mọi người có định kiến

nghiêm trọng đối phú nhị đại, hoặc vì quá căm ghét người giàu, những người đó cho rằng họ ngu ngốc và tầm thường, không biết về đau khổ của thế gian và thường không bệnh mà rên. Nhưng Quý Thiệu Đình thì khác, có thể thấy qua công việc mà cậu đang tham gia. Cậu làm việc cho một tổ chức viện trợ nhân đạo quốc tế.

Lê Sâm bố trí cho Quý Thiệu Đình một căn phòng ở tầng hai. Lúc Quý Thiệu Đình kéo hành lý ra khỏi thang máy, Lê Sâm thêm một quy tắc: "Không có sự cho phép của tôi, cậu không được ra khỏi nhà."

Quý Thiệu Đình giật mình: "Vậy mua rau các thứ thì sao?"

"Gia chính sẽ giúp cậu!"

Một luồng hơi lạnh ập đến sau lưng Quý Thiệu Đình, cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng Lê Sâm là đại ân nhân của Quý gia, cho dù cậu cảm thấy không bình thường thì có thể làm gì.

Căn phòng đã được giúp việc dọn dẹp qua, thư phòng thông với phòng ngủ bằng cửa trượt bằng gỗ, có ban công độc lập bên ngoài.

Sự giàu có của Lê Sâm không làm Quý Thiệu Đình ngạc nhiên, nhưng quy cách mà hắn an bài cho cậu làm cậu có chút ngoài ý muốn: "Lê tiên sinh?"

“Có vấn đề gì sao?” không biết tại sao giọng điệu của Lê Sâm có chút không kiên nhẫn.

Hắn muốn dùng một đoạn thời gian rất dài mới có thể phát hiện, cái này kỳ thật không phải không kiên nhẫn, mà là một loại bối rối, bởi vì trên mặt Quý Thiệu Đình không có nét vui mừng mà hắn đoán. Cậu chỉ có nghi hoặc: "Không có, không có vấn đề...... Chỉ là căn phòng mới này còn tốt hơn cả căn phòng cũ của tôi."

Sắc mặt Lê Sâm hòa hoãn lại. Bên ngoài ban công là bầu trời vô tận, những làn mây trôi lững lờ. Nhìn xuống là trung tâm thương mại, kiến trúc nổi tiếng của thành phố Nam Vân nơi đặt trụ sở chính của công ty Lê Sâm, như một viên đạn xuyên qua nóc nhà trập trùng.

"Tôi từng nói sẽ không bạc đãi cậu." Lê sâm lạnh lùng nói.

Hắn vì Quý Thiệu Đình làm ra hết thảy, giúp gia đình cậu giải quyết nợ nần là lớn nhất, nhỏ nhất là những lời mà hắn đã nói với cậu, cũng phải một đoạn thời gian dài về sau, hắn mới hiểu ra ý nghĩa chân chính của những việc ấy.

Giống rất nhiều sự kiện trọng đại xảy ra mà không ai hay biết, chỉ có chờ lúc người sau trở về nghiên cứu mới ngỡ ngàng vì hóa ra một vật nào đó từng chứng kiến một đoạn lịch sử quan trọng.

Lê Sâm chỉ cho là Quý Thiệu Đình phù hợp.

Sau đó mấy ngày, hắn xem lại từng chút một, nghiên cứu vô số khoảnh khắc cùng Quý Thiệu Đình chung đυ.ng, cuối cùng quay lại dịp trọng đại nhất trong lịch sử cá nhân hắn: Cùng Quý Thiệu Đình gặp nhau dưới ánh đèn đường.

Sau đó Lê Sâm phát hiện, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Thiệu Đình trong lòng khẽ động, không phải là bởi vì gặp được bạn diễn phù hợp, mà là vì tình yêu gõ cửa.