Chương 22: Phế Anh Đi Anh Sẽ Yên Phận Đúng Không?

Lời của Tống Thần giống như đang chạm vào công tắc nào đó, Tô Mật đột nhiên bình tĩnh lại.

Tên Tống Thần này, khoảng thời gian từ lúc qua lại đến khi chia tay, cô xem như đã nhìn thấu con người anh ta.

Anh ta chỉ lưu luyến hoa thơm cỏ lạ, còn muốn trong lòng tất cả phụ nữ đều chỉ có anh ta, giống như không chết ở bụng phụ nữ thì đời này coi như rất uổng phí.

Mục đích của Tống Thần sống chỉ là để đóng cọc trên người người khác.

Nếu nói Tống Thần yêu cô, thì cô thà tin con chó nào đó trên đường yêu mình còn hơn.

Mà bản lĩnh dụ dỗ phụ nữ của anh ta cực kì cao tay, nếu không lúc đầu Tô Mật cô cũng sẽ không rơi vào tay anh ta.

Chuyện đáng mừng đó là, từ đầu đến cuối cô vẫn giữ vững lý trí, cho nên ngay khi thấy được bộ mặt thật của anh ta thì ngay lập tức dứt áo ra đi.

Cô cho rằng hai người bọn họ đã chia tay, nhưng Tống Thần lại không nghĩ như vậy.

Mà ý trong lời nói của anh ta, có lẽ là anh ta không ngủ được với cô nên cảm thấy không cam lòng.

Ha.

Chắc không chấp nhận nổi khi đá trúng tấm sắt là cô chứ gì?

Đây là người thừa kế mà nhà họ Tống chọn ra sao? Nếu thật sự nhà họ Tống rơi vào tay người thừa kế như thế này, thì sớm muộn cũng bị chơi cho hỏng.

Tô Mật cụp mắt xuống, che đi tia sắc bén chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt, không định giãy dụa nữa.

Tống Thần cũng cảm thấy cô không giãy dũa nữa nên lập tức có chút hài lòng, bắt đầu buông lỏng cánh tay đang giữ chặt cô ra.

"Tô Mật, em nói xem, tên Yến Nam Qua đó có gì tốt chứ? Những thứ anh ta có tôi đều có, anh ta có thể giúp em, tôi cũng có thể! Vì sao em cứ kiên định phải là anh ta chứ? Tình cảm từng ấy năm của chúng ta chẳng lẽ chỉ để trang trí thôi sao?"

Anh và tôi mà có tình cảm gì chứ?

Tô Mật cười mỉa trong lòng, nhưng trên mặt lại không phản ứng, trái lại hơi cong môi, lộ ra một nụ cười đầy quyến rũ mà đàn ông thích thấy nhất.

Môi đỏ khẽ mấp máy, tỏa ra hơi thở thanh mát như hoa lan.

"Tống Thần, anh thật sự yêu tôi sao?"

"Đương nhiên!"

Tống Thần hơi cảm thấy quái lạ khi thấy thái độ của Tô Mật chuyển biến nhanh như vậy, nhưng anh ta cũng không hoàn toàn buông cô ra.

"Vậy thì." Tô Mật nhẹ nhàng lè lưỡi khẽ liếʍ môi dưới, đầu lưỡi đỏ hồng lộ ra chút ngượng ngùng, nửa che nửa đậy khıêυ khí©h người đàn ông trước mặt: "Anh không muốn có được tôi sao?"

Tô Mật vốn là kiểu phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ xuất chúng, bình thường cô chỉ trưng ra vẻ mặt không có biểu cảm gì cũng đã làm cho đàn ông say đắm rồi, chứ đừng nói đến dáng vẻ hết sức cám dỗ này.

Điều quan trọng nhất là, Tống Thần chưa từng gặp qua dáng vẻ này của cô.

Tô Mật trước mặt anh ta lúc nào cũng rụt rè mà kiêu ngạo, dù là yêu nhau, cô cũng sẽ không chịu cúi cái đầu xinh đẹp kia xuống, trời sinh luôn đợi người khác đến chinh phục cô, quỳ liếʍ chân cô.

Nhưng bây giờ người phụ nữ này cuối cùng thuộc về anh ta.

Tim Tống Thần đột nhiên đập nhanh hơn.



Nhưng quan trọng nhất là, trước đây Tô Mật đã làm chuyện kia với Yến Nam Qua.

Yến Nam Qua là người mà kẻ như bọn Tống Thần vừa ghen tị vừa hâm mộ, cũng là đứa con nhà người ta trong lời bố mẹ mà từ nhỏ bọn họ luôn bị lải nhải bên tai.

Bản thân Tống Thần vốn chẳng để ý việc còn trinh hay không, nhưng vừa nghĩ đến chơi được phụ nữ của Yến Nam Qua, trong lòng anh ta lập tức có một loại hưng phấn vừa biếи ŧɦái vừa vặn vẹo không tên.

... Yến Nam Qua anh ta có lợi hại đến đâu, phụ nữ của anh ta không nằm dưới thân Tống Thần này thì còn có thể nằm dưới thân ai đây? Anh ta có lợi hại hơn nữa thì cũng có ích gì đâu?

Nón xanh này đội lên đầu Yến Nam Qua là đã định rồi.

"Cô..."

Tô Mật cũng không cho Tống Thần cơ hội lùi bước, cô một tay túm lấy cà vạt trước ngực anh ta kéo, tay còn lại thì mò sâu xuống dưới.

Sau đó nhẹ nhấn một cái.

Tống Thần đang hưng phấn đến nỗi cả gương mặt đều ửng hồng, nhưng trong chớp mắt lại méo xệch.

"A..."

Anh ta kêu la thảm thiết, ôm lấy phần dưới rồi khụy xuống, Tống Thần nằm dưới đất lăn qua lộn lại kêu rên.

Tô Mật cười lạnh, lắc lắc dùi cui điện phòng thân trên tay mình.

Giày cao gót đi trên nền đất vang lên từng tiếng cộp cộp.

Cô giẫm lên ngực Tống Thần, dùng gót giày ra sức nghiền.

"Tống Thần, tôi nên nói anh như thế nào đây? Tôi đã sớm nói với anh rồi, chúng ta đường ai nấy đi, anh đứng có mà đến trêu chọc tôi."

"Mà đáng tiếc thật, người như anh, cái gì cũng biết, chỉ mỗi nghe lời là không biết."

"Từ khi anh trở lại, tôi đã vì anh mà chuẩn bị bữa tiệc lớn như thế này đây, thế nào? Mùi vị không tệ nhỉ?"

Tống Thần thù hận nhìn chằm chằm cô.

"Tô, Tô Mật, cô, cô được lắm, cô đợi đó cho tôi!"

"Tôi tại sao phải đợi anh chứ?"

Nói xong, Tô Mật khom lưng, dùng đồ vật trong tay vừa oán hận vừa tàn nhẫn chọt vào chỗ lúc nãy.

Lần này Tống Thần không kêu nổi một tiếng, trên mặt không còn một giọt máu trắng bệch như tờ giấy, anh ta trợn tròn mắt, trên đầu, trên cổ, trên cánh tay, hễ là những chỗ không bị quần áo che đi đều toát ra mồ hôi to như hạt đậu.

Tô Mật hơi cong khóe môi, đôi mắt to tròn khẽ híp lại, hệt như một con ác quỷ nhỏ lén lút trốn đến trần gian.

"Tống Thần, anh nói xem, nếu bây giờ tôi phế anh đi, có phải sau này anh sẽ yên phận chút không?"

"..."

Tống Thần đã đau đến mức nói không nên lời.



"Nhưng tôi sẽ không như anh chơi bẩn vậy đâu, anh yên tâm, tôi sẽ để anh sống thật tốt, đương nhiên, tôi cũng sẽ để lại vài món đồ lưu niệm cho anh."

Nói xong, Tô Mật lấy điện thoại ra, lại nghe chín tiếng "tách tách tách" liên tục vang lên.

Tống Thần hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dù cho đang bị mất nửa cái mạng, anh ta vẫn kiên trì cố gắng mở miệng: "Tô, Tô Mật, cô..."

Tô Mật không thèm để ý tới anh ta, bấm một số điện thoại.

Yến Nam Qua có chút ngạc nhiên.

Người phụ nữ này không phải đi rồi à? Hay là để quên thứ gì ở đây?

Đánh chết anh cũng không tin Tô Mật nhớ anh.

Người phụ nữ khác thì nhu tình mật ý, còn người phụ nữ này thì dành hết mọi trí thông minh của mình để bảo vệ sản nghiệp nhà mình rồi.

Vừa kết nối được với bên kia, quả nhiên.

Tống Thần?

Yến Nam Qua nghĩ một hồi, mới nhớ ra được tên Tống Thần người thừa kế của nhà họ Tống hay quấy rầy Tô Mật, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

"Được, tiếp theo cứ để tôi xử lý, cô cứ đi trước đi."

Anh thật sự không ngờ Tô Mật lại bản lĩnh như vậy, có thể khiến cho Tống Thần ngã lăn ra đất.

Cũng đúng, cô gái này không phải là loại người dễ dàng chịu thua người khác, theo mức độ nào đó mà nói, cô còn hiếu thắng hơn cả đàn ông.

Yến Nam Qua vốn định gọi bảo vệ mang Tống Thần đi, nhưng nghĩ lại, chính anh vẫn nên đích thân xuống đó một chuyến.

Bạch Thuật đã tới từ sớm, anh không kêu anh ta đi theo mình, mà tự đi một mình xuống hầm để xe.

Đến nơi, Yến Nam Qua thấy Tống Thần vẫn còn đang nằm trên mặt đất.

Đoán chừng là đã dịu xuống ít nhiều, mặc dù cơ thể còn hơi co giật, nhưng cũng không đến nỗi.

Anh đi đến đứng trước mặt Tống Thần, qua một lúc lâu thật lâu, Tống Thần đang đắm chìm trong tình trạng sống sót qua tai nạn mới phát hiện ra rằng còn có một người đang đứng trước mặt mình.

Còn là người mà anh ta ghét nhất.

Vẻ mặt Tống Thần khẽ thay đổi, anh ta muốn đứng lên, nhưng dòng điện của dùi cui điện thật sự quá mạnh, lúc này toàn thân anh ta vẫn còn tê dại mất đi cảm giác, hệt như con cá đang nằm thoi thóp vì thiếu nước, nó nhảy bật lên một cái, lại không tìm được chút hi vọng sống còn nào.

Anh ta chỉ có thể bày ra bộ dạng nhếch nhác của mình mặc cho người mình ghét nhất hận nhất nhìn.

"Anh tới đây làm gì? Đến để cười tôi đúng không?"

"Đúng vậy, đến một con đàn bà mà tôi cũng không bắt được, nhưng Yến Nam Qua, anh cũng đừng quá đắc ý, người như Tô Mật tôi hiểu rõ nhất, trước mặt anh cô ta vô cùng thùy mị, nhưng một giây sau liền có thể trở mặt vô tình, tôi chính là vết xe đỗ mà anh dẫm vào đấy. Yến Nam Qua, anh không thiếu phụ nữ, lúc chọn phụ nữ thì cũng nên mở to mắt ra một chút."

"Đừng đợi tới lúc bị Tô Mật đâm cho một đao rồi tới tìm tôi rồi khóc nói gì mà người cùng cảnh ngộ nhé."

Yến Nam Qua từ trên cao nhìn xuống anh ta, lúc này đã lúc nào rồi mà tên Tống Thần này vẫn không quên châm ngòi li gián vậy, người như Tống Thần mà cũng được lão cáo già nhà họ Tống kia chọn làm người thừa kế đấy à?

Nhà họ Tống cũng thiếu người quá nhỉ?