Chương 3: Biến Cố, Bệnh Tình Của Anh Trai Xấu Đi

“Tổng giám đốc Yến, vừa rồi tôi chỉ nói đùa, anh sẽ không coi là thật chứ?"

Thật vất vả mới kiềm chế được sắc mặt, Tô Mật nhếch môi cười tiến lên một bước, hai tay chống trên bàn cúi thấp người, nói với giọng mềm mại và ám muội.

"Hay có thể hiểu đây là lời khen của tổng giám đốc Yến dành cho tôi?"

Da mặt cô dày đến mức khiến người ta không biết phải thế nào. Người khác làm tổn thương cô mà cô có thể xem đó như là lời khen ngợi, đúng là không có ai có thể làm được như vậy.

Trong lòng Yến Nam Qua cảm thán, đối với Tô Mật lại càng chán ghét hơn: "Cô Tô chính là dựa vào cách này mà trong thời gian ngắn đã trở thành gái làng chơi có tiếng?"

Vẻ mặt của Tô Mật ngưng trệ, nhưng sau đó cô lại nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn đã khen."

Dứt lời, cô nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi người đàn ông, chỉ chạm nhẹ một cái rồi liền rời đi.

Yến Nam Qua sửng sốt một lúc, trên môi vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào của trái cây, giống như món ăn ngon hấp dẫn người ta nếm thử.

Người phụ nữ này có đôi mắt đẹp rạng ngời, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt không chỉ mang theo vẻ đẹp nữ tính mà còn có sức quyến rũ khó cưỡng khiến đàn ông không thể kháng cự.

Dựa vào sắc đẹp để phạm tội gϊếŧ người.

Trong đầu Yến Nam Qua đột nhiên xuất hiện một câu như vậy.

“Cho nên…cô có ý muốn bám vào tôi?” Anh hỏi.

“Đúng vậy.” Tô Mật gật đầu.

Không ai là kẻ ngốc, huống chi Yến Nam Qua còn là tổng giám đốc của Yến thị, tập đoàn lớn nhất Giang Thành và thậm chí lớn nhất Trung Quốc, là người tài giỏi nhất của gia tộc giàu bậc nhất có lịch sử trăm năm.

Tô Mật hiểu rõ mình vẫn còn quá non để chơi với một người như vậy nên đã trả lời không chút do dự.

Nghe vậy, Yến Nam Qua lại bật cười: “Cô thấy tôi giống một kẻ ngốc coi tiền như rác sao?” Nói xong, anh liền đứng dậy.

Người đàn ông rất cao, tầm một mét tám trở lên, sau khi đứng dậy anh hoàn toàn che khuất Tô Mật dưới cái bóng của mình, sau đó vươn tay ra nắm chặt lấy cằm cô khiến cô không thể dịch chuyển.

Một cảm giác áp bức mạnh mẽ lặng lẽ bao trùm trong không gian.

"Muốn tới gần tôi, dụ dỗ tôi, muốn lên giường với tôi, sau đó lợi dụng tôi để dọn dẹp đống hỗn độn cho nhà họ Tô kia sao?"

"Cô nghĩ xem dựa vào cái gì tôi sẽ đồng ý?"

"Chỉ dựa vào khuôn mặt này? Nhưng tôi không nhìn ra cái gì, mà mặt dày này..." Ngón tay cái lướt nhẹ trên má cô, ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.

"Thì không ai bằng."

Tô Mật nhướng mày, sắc mặt cô âm trầm trong giây lát, sau đó mỉm cười: “Không phải tôi đang rất cố gắng sao? Không cố gắng thì làm sao mà biết được kết quả?"



Không gian im lặng một lúc.

Yến Nam Qua cụp mắt nhìn người phụ nữ đầy vẻ quật cường trước mặt, sắc mặt khẽ thay đổi.

Lúc này, dường như một Tô Mật xinh đẹp, xảo quyệt và phóng túng trong miệng người ngoài đã bị anh xé toạc làm lộ ra một phần của tảng băng bên trong.

Đáng tiếc anh không có hứng thú đào sâu vào bên trong một người phụ nữ như vậy.

Yến Nam Qua buông tay ra, không nói thêm lời nào, cầm lấy áo khoác bên cạnh rồi sải bước ra ngoài. Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến từ xa.

“Không có lần sau, tôi hy vọng cô Tô là người thông minh."

Đã thất bại rồi sao?

Lông mày Tô Mật thoáng tối sầm lại, cô đột nhiên ngẩng đầu đuổi theo người đã rời đi.

Tô Mật rất thông minh, thông minh đến mức cô có thể nghe thấy một chút bí ẩn từ những lời nói lạnh lùng và tàn nhẫn của người đàn ông kia.

Đổi thành người khác thì lúc này không đơn giản chỉ là cảnh cáo như vậy, vì thế...cho dù chỉ là một chút hi vọng cô cũng không thể từ bỏ.

Hai người một trước một sau rời khỏi quán cafe.

“Tổng giám đốc Yến, không phải anh đang cần xe đấy chứ? Tôi có thể bảo người đưa anh về."

Người phụ nữ này đúng là không biết điều, cô ta xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai sao? Sự kiên nhẫn của anh có hạn.

Yến Nam Qua cau mày, đi thẳng đến chiếc Land Rover màu đen ở bên đường, anh bày tỏ sự chán ghét với cô bằng hành động của mình.

Tô Mật lại đuổi theo thêm hai bước, còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đột nhiên vang lên: “Cô Tô, tình hình của anh cô đột nhiên chuyển biến xấu. Hiện tại đã đưa vào phòng cấp cứu, mong cô có thể tới..."

Anh trai cô xảy ra chuyện?

Ngay lập tức sắc mặt của Tô Mật tái mét, muốn nhanh chóng đến bệnh viện nhưng cô nhìn quanh lại không tìm thấy Ngôn Hiên, vốn sau khi đưa cô tới đây sẽ đứng ở ngoài đợi.

Không suy nghĩ nhiều, cô lập tức đi lên vài bước ngăn Yến Nam Qua lại.

“Tổng giám đốc Yến, anh có thể cho tôi đi nhờ được không?"

Người đàn ông không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, đáp lại cô là tiếng đóng cửa không thương tiếc và tiếng gầm rú khởi động xe.

Thật vô tình mà!

Tô Mật nghiến răng nghiến lợi, cô đang định nghĩ cách khác thì chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông vang lên: “Sao còn chưa lên, cô làm sao vậy?"





Trên đường đi, Tô Mật vô cùng hoảng sợ khi nghĩ tới tình trạng của anh trai cô đang ngày càng nghiêm trọng.

Đến bệnh viện, cô không biết bản thân làm sao có thể chạy đến cửa phòng cấp cứu, cô túm lấy một y tá liên tục hỏi: "Anh trai tôi thế nào rồi?"

"Cô là Tô Mật? Đừng quá lo lắng, bệnh nhân hiện đang được cấp cứu. Tình hình cụ thể phải chờ mới biết được."

Ba giờ sáng.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Tô Mộc Trạch được đẩy ra, ngay phía sau là Hoắc Thành mặc áo blouse trắng đang bước ra.

Tô Mật bất động nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, cô chớp chớp đôi mắt nhức mỏi, muốn đứng dậy nhưng phát hiện hai chân đã tê cứng vì ngồi quá lâu.

“Bác sĩ Hoắc, anh trai tôi thế nào rồi?” Cô nhanh chóng nắm lấy vạt áo của Hoắc Thành hỏi.

"Yên tâm đi, đã không sao nữa rồi."

Nghe vậy, Tô Mật thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo ở cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống, kéo theo đó là đôi mắt bỗng nhiên đỏ hoe.

Cô không khóc khi nghe tin anh trai bị đưa vào phòng cấp cứu, cũng không khóc trong suốt thời gian dài chờ đợi nhưng khi sợi dây siết chặt trong tim cô được nới lỏng thì cô đã khóc.

Thật lâu sau cô lau mặt đi: “Xin lỗi, tôi hơi xúc động."

“Tôi hiểu.” Là bác sĩ nên Hoắc Thành có thể hiểu được cảm xúc của Tô Mật lúc này, anh ta an ủi: “Tôi có một tin vui muốn nói với cô.”

"Mặc dù anh trai của cô lại phải vào trong phòng cấp cứu nhưng may mắn so với trước kia là phát hiện ra vỏ não của anh ta có dao động tinh thần mạnh hơn."

"Nói cách khác, anh ta có thể sẽ tỉnh lại sớm hơn."

"Thật sao?"

Đây quả thực là một tin tốt, nhưng...

Tô Mật mừng như điên rồi lại ngây ngẩn cả người: “Anh có thể nói cho tôi biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Sao bệnh tình của anh tôi lại đột nhiên xấu đi?"

“Chuyện này xảy ra rất đột ngột, tôi cũng không rõ lắm.” Hoắc Thành nhíu mày: “Nghe nói là một y tá mới tới lầy nhầm chai truyền, vốn là đường glucose lại cầm nhầm thành thuốc kí©h thí©ɧ thần kinh.”

Là trùng hợp hay là...ánh mắt Tô Mật đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Cô ta đâu rồi?"

"Cô ta đã bị bắt đi để điều tra rồi, chắc là sẽ sớm có kết quả thôi."

Im lặng một lúc, Tô Mật không nói thêm gì nữa, cô vào phòng bệnh thăm anh trai rồi về nhà.