Chương 36: Ra Mặt Thay Cô

Yến Nam Qua sao lại xuất hiện ở đây? Anh ta làm như vậy là có ý gì? Anh ta muốn làm gì? Anh ta đến tìm Tô Mật sao?

Không thể nào!

Người đàn ông như Yến Nam Qua chính là ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời. Anh là mục tiêu mà bao nhiêu người mơ ước, nhưng cũng bao nhiêu người chỉ dám quan sát từ xa chứ không dám tiếp cận đóa hoa lạnh lùng này.

Nếu như nói Tống Thần dịu dàng quan tâm, là một người chồng lý tưởng trong mắt các cô gái và là đóa hoa hồng có thể hái được, thì Yến Nam Qua chính là nam thần trong lòng của tất cả mọi người, là đóa hoa bỉ ngạn chỉ có thể nhìn chứ không thể đυ.ng đến, anh rất quyến rũ nhưng cũng rất mê hoặc.

Giống như Ngải Kỳ Ngọc, cho dù trong lòng đã có Tống Thần nhưng cô ta vẫn sùng bái và yêu thích, ngưỡng mộ Yến Nam Qua.

Đối với rất nhiều cô gái mà nói, sùng bái và tình yêu không liên quan đến nhau.

“Yến Nam Qua, sao anh lại đến đây? Anh và Tô Mật có quan hệ gì? Anh đến tìm Tô Mật sao? Tại sao anh lại tìm Tô Mật? Cô ta là gì của anh?”

Ngài Kỳ Ngọc không thể nào chấp nhận được sự thật này, thần kinh của cô ta hơi rối loạn.

Hoắc Thành nhìn cô ta với ánh mắt thương hại.

“Đây là chuyện riêng tư của người ta, nhưng cô chủ Ngải à, cô có thể nói một chút về tung tích của Tô Mật không?”

Ngải Kỳ Ngọc đột nhiên giữ bình tĩnh lại từ sự điên cuồng của mình.

“Tôi không biết.”

Hoắc Thành nở nụ cười khẩy.

“Cô thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Cô Ngải, chúng tôi đã tìm thấy cô rồi, cô cảm thấy cô không nói thì chúng tôi sẽ bỏ qua à?”

Bây giờ Ngải Kỳ Ngọc cảm thấy hối hận vì lúc ấy không gϊếŧ chết Tô Mật.

Nếu như nói Tống Thần nhớ mãi không quên Tô Mật chỉ khiến cô ta khó chịu chứ không phải là điên cuồng yêu, vì vậy cô ta mới muốn phá Tô Mật để xem Tống Thần có còn yêu một Tô Mật đến phát điên nữa hay không. Nhưng Yến Nam Qua kết giao với Tô Mật như vậy khiến Ngải Kỳ Ngọc hận không thể không nhanh chóng giải quyết.

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào cái gì mà con khốn Tô Mật này ngày nào cũng được những tên đàn ông liếc mắt đưa tình, lại còn có được sự xem trọng của Yến Nam Qua.

Vừa nghĩ đến Yến Nam Qua vì Tô Mật mà tìm đến tận đây khiến cô ta bỗng cảm thấy đau đớn như có hàng nghìn hàng trăm con kiến cắn xé trái tim mình.

Ngải Kỳ Ngọc không quan tâm đến cánh tay đang bị Hoắc Thành giữ chặt đến đau đớn như thế nào, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào Yến Nam Qua mà điên cuồng gào thét.

“Yến Nam Qua, Yến Nam Qua. Anh không yêu Tô Mật, anh không yêu Tô Mật đúng không?”

“Con khốn Tô Mật kia, từ khi còn nhỏ đã mập mờ với đàn ông rồi. Cô ta không xứng với anh.”

“Anh có biết cô ta vừa quyến rũ anh vừa quyến rũ Tống Thần không?”

“Cô ta còn muốn quyến rũ bố của tôi, nhưng đáng tiếc đã bị tôi phát hiện ra. Yến Nam Qua, anh mở to mắt mà nhìn cho rõ đi. Con điếm Tô Mật này không xứng với anh đâu.”



“Anh không được bị cô ta lừa.”

Cô ta càng kêu gào dữ dội, vẻ mặt của Yến Nam Qua càng lạnh lùng.

Ngải Kỳ Ngọc còn tưởng những lời nói của mình đã có hiệu quả, cho nên vô cùng vui vẻ.

“Anh thả tôi đi, tôi sẽ giới thiệu cho anh một người tốt hơn Tô Mật gấp trăm lần. Không, tôi sẽ giới thiệu cho anh một người bạn gái tốt hơn một nghìn lần.”

“Tô Mật cô ta là cái thá gì chứ? Cô ta chỉ là một kẻ lẳиɠ ɭơ có chút tiền mà thôi.”



Hoắc Thành che mặt lại, anh ta hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của Yến Nam Qua.

Cái người Yến Nam Qua này có thể vì mẹ mình mà tấn công bố ruột, bản thân anh lại lớn lên trong sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông nội. Nhìn bên ngoài anh rất chững chạc thành thục, nhưng thật ra trong lòng anh luôn có hơi phản nghịch.

Điều là anh ghét nhất chính là người khác bảo anh làm cái gì và không làm cái gì.

Đối với người mẹ ruột anh còn bằng mặt không bằng lòng, nói chi đây cô gái Ngải Kỳ Ngọc gặp có hai lần này, cô ta đang thật sự đâm vào điểm đau nhức của anh rồi.

Đừng nói không chỉ anh ta mà ngay cả Yến Nam Qua cũng cảm thấy Tô Mật không sai gì cả.

Cho dù Tô Mật thật sự là người phụ nữ lẳиɠ ɭơ phong lưu chơi đùa giống như Ngải Kỳ Ngọc nói, cho dù lúc đầu Yến Nam Qua cũng rất ghét cô nhưng khi nghe ‘anh không được’, ‘anh đừng’, ‘anh nên’ như vậy, anh càng ghét Ngải Kỳ Ngọc hơn.

Vì Tô Mật là người thế nào, Yến Nam Qua là người hiểu rõ hơn ai hết.

Cô như vậy là đang hoàn toàn ngược lại đó cô gái à!

Ngải Kỳ Ngọc còn muốn nói gì nữa, nhưng Hoắc Thành đã bịt miệng cô ta lại.

“… Tôi rất hiểu câu nói này: nhân vật phản diện thường chết bởi vì nói quá nhiều đó, haiz.”

Trương Kha run lẩy bẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng chứ nói chi là cứu Ngải Kỳ Ngọc.

Yến Nam Qua khoát tay, cảnh sát đến đây từ sớm lập tức xông vào khống chế Ngải Kỳ Ngọc và Trương Kha.

Đội trưởng Lý nở nụ cười khổ.

“Cậu thật là biết tìm phiền phức cho tôi mà.”

Vẻ mặt Yến Nam Qua không hề có cảm xúc gì.

“Trên địa bàn của cậu xảy ra chuyện này, cậu không giải quyết thì ai giải quyết?”

“Cậu biết điều tôi nói không phải là cái này mà.”

Đội trưởng Lý là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố Vân Thành, tên là Lý Hi Hàn, là bạn thân của Yến Nam Qua và cũng là bạn thời đại học của anh.

Nhưng khi học đại học được nửa chừng thì đột nhiên anh ta thi vào trường cảnh sát một lần nữa, cuộc sống bạn cùng lớp của hai người họ mới coi như là kết thúc. Nhưng hai người họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.



Ý trong lời nói của Lý Hi Hàn là nhà họ Lý và nhà họ Ngải bọn họ có quan hệ thông gia.

Chị cả của Lý Hi Hàn gả cho chú nhỏ của Ngải Kỳ Ngọc.

Ngải Kỳ Ngọc là cô gái đời thứ ba duy nhất của nhà họ Ngải, được mọi người trong nhà vô cùng cưng chiều.

Ngay cả Lý Hi Hàn, người thân của nhà đằng gái khi nhìn thấy Ngải Kỳ Ngọc cũng phải nhường nhịn.

Có người kháng nghị nhưng người nhà họ Ngải nói cô gái nhà mình vẫn còn nhỏ và bảo người ta nên bao dung một chút, vì vậy đã khiến cho Ngải Kỳ Ngọc càng ngày càng tự cao tự đại và tùy hứng. Lý Hi Hàn đã từng lải nhải với đám anh em Yến Nam Qua rằng nếu như nhà họ Ngải bị phá hủy thì cũng là bị phá hủy bởi Ngải Kỳ Ngọc.

Không phải sao, bây giờ Ngải Kỳ Ngọc đang đạp phải cánh cửa sắt rồi đó!

Trước kia Lý Hi Hàn còn nể mặt mũi chị cả mà nhắm một mắt mở một mắt cho những hành vi của Ngải Kỳ Ngọc, nhưng Yến Nam Qua thì sẽ không như vậy.

Mặc dù anh ta không rõ Yến Nam Qua và Ngải Kỳ Ngọc chống lại nhau như thế nào, nhưng bây giờ Ngải Kỳ Ngọc dám bắt cóc giam cầm như thế này là không thể nào cãi lại được.

Dù nghĩ như vậy nhưng Lý Hi Hàn thực ra đang rất hào hứng .

Yến Nam Qua đương nhiên cũng hiểu ý Lý Hi Hàn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ giả vờ khó xử của anh ta mà anh cảm thấy ngứa tay.

“Nhà họ Ngải có bất kỳ ý kiến gì thì cậu cứ bảo bọn họ đến tìm tôi. Nhà họ Tô là đối tác quan trọng của nhà họ Yến chúng tôi, nhưng lại gặp phải tai nạn này, tôi cảm thấy nhà họ Ngải cần cho tôi một lời giải thích.”

“Để tránh cho đối tác của nhà họ Yến tưởng rằng chỉ cần hợp tác với chúng tôi thì sẽ bắt cóc giam cầm như vậy. Chuyện này chính là một đả kích rất lớn đối với danh tiếng và làm ăn của nhà họ Yến chúng tôi.”

“Tôi nhờ đội trưởng Lý chuyển lời lại. Sau này tôi sẽ đến nói chuyện với gia chủ nhà họ Ngải về những tổn thất mà nhà họ gây ra, và yêu cầu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”

!!!

Không chỉ là Lý Hi Hàn mà ngay cả Hoắc Thành cũng trừng mắt há hốc miệng.

Kiểu chụp mũ này đúng là quá lợi hại.

Cho dù Ngải Kỳ Ngọc có được yêu thương cưng chiều thế nào đi chăng nữa, cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.

Ngải Kỳ Ngọc không nghĩ tới hành động của mình lại khiến Yến Nam Qua ghi thù như vậy.

Đợi một chút, nhà họ Tô và nhà họ Yến hợp tác với nhau? Sao cô ta lại không biết chuyện này?

Cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Lý Hi Hàn phất tay bảo người ta đưa đi.

Bởi vì vẽ đường cho hươu chạy nên tay sai đắc lực Trương Kha cũng không nhịn được mà khóc rống lên.

Cô ta thông minh hơn Ngải Kỳ Ngọc nên rất nhanh đã hiểu ra mối quan hệ, kết cục duy nhất chính là nhà họ Ngải sắp xui xẻo rồi. Nhưng trước khi nhà họ Ngải xui xẻo thì chắc chắn nhà họ Trương bọn họ sẽ gặp xui xẻo đầu tiên.

Nhà họ Yến không làm gì được nhà họ Ngải, nhưng nếu như bọn họ muốn gϊếŧ chết nhà họ Trương thì rất dễ dàng.

Trương Kha rất hối hận, nếu như biết từ sớm thì cô ta đã không đi theo Ngải Kỳ Ngọc.