Chương 40: Tin Đồn

Tô Mộc Trạch đỡ trán.

"Yên tâm đi, không sao đâu, có tôi ở đây em ấy không ăn cô đâu."

Nghe vậy, Hứa San nhanh chóng trốn sau lưng Tô Mộc Trạch, nhưng mà vẫn còn đang run rẩy.

"Tôi, tôi không sợ chết, thật sự, nhưng tôi không muốn đi tiếp khách đâu. Huhu, tổng giám đốc Tô, cô đừng cho tôi đi tiếp khách nha..."

"...?" Tô Mộc Trạch sửng sốt: "Cô nói vậy là sao? Đi tiếp khách cái gì? Ai bảo cô đi tiếp khách?"

Tô Mộc Trạch cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng trong lời nói của Hứa San.

Nếu một nhân viên nhỏ như Hứa San nghĩ như vậy, thì hiện tại ở công ty danh tiếng của Tô Mật là gì đây?

Anh gần như có thể tưởng tượng được.

Nụ cười ôn nhu cùng bất lực trên mặt đột nhiên biến mất, anh nghiêm túc kéo Hứa San đến trước mặt mình.

"Mau nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hứa San rụt rè liếc nhìn Tô Mật một cái, sau đó nhanh chóng gật đầu, nhưng vẫn không dám lên tiếng nói gì.

Tô Mật cũng sắp tức chết rồi.

"Không sao, cô cứ nói đi, rốt cuộc đã có chuyện gì?"

“Chính là mọi người đều nói thế này.” Giọng Hứa San nhỏ như muỗi kêu.

"Mọi người nói để lấy được dự án của Yến thị, cô đã kêu nhiều cô gái xinh đẹp trong công ty đi tiếp rượu, nếu không Yến thị sẽ không hợp tác với công ty!"

"!!!"

Tô Mật muốn tức điên.

Con mẹ nó!

Đúng là có đi tiếp rượu, nhưng là cô tự mình đi uống rượu với mấy con cáo già đó, chứ cô có kêu mấy cô gái trong công ty đi tiếp khách bao giờ?

Bên cạnh đó, cô có thể giành được dự án hợp tác với Yến thị là vì mối quan hệ của cô với Yến Nam Qua.

Ừm, mặc dù đó là một mối quan hệ thể xác.

Nhưng đây không phải vấn đề chính.

Vấn đề là cô vì đạt được mục đích mà ép các đồng nghiệp nữ của công ty làm nữ tiếp viên lúc nào chứ?



Gương mặt của Tô Mật cực kỳ u ám, không còn sự dịu dàng vô hại trước đây, cả người như một thanh bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ, thề sẽ gϊếŧ chết tất cả những ai làm tổn thương đến những thứ cô bảo vệ.

Hứa San cũng không ngốc, vừa nói xong, liền thấy sắc mặt của hai anh em nhà họ Tô đều thay đổi.

Trong chuyện này hẳn là có gì đó cô ấy không biết, nhưng đáng tiếc là cô ấy đã nói hết rồi, dù có hối hận cũng không ích gì.

Nếu sớm biết thì hôm nay cô ấy đã không đến, cho dù cô ấy có lệch thời gian với tổng giám đốc Tô một chút cũng tốt hơn tình hình bây giờ nhiều.

Tô Mật trầm giọng hỏi: "Tin đồn trong công ty chắc là không chỉ dừng ở đó thôi đúng không? Hẳn còn có những tin đồn khác nữa? Là gì? Cô nói hết cho tôi nghe."

Hứa San nào dám nói.

Cô ấy đáng thương nhìn Tô Mộc Trạch, đôi mắt nhỏ vô tội giống như một chú cún con đột nhiên bị người bóp cổ.

Tô Mộc Trạch có chút không chịu nổi mà quay mặt đi, tránh đi ánh mắt khẩn cầu của cô ấy.

Tô Mật hít một hơi thật sâu.

"Anh trai, anh ngồi một mình nha, em có chuyện muốn nói với cô Hứa."

Dù biết Tô Mật không tàn nhẫn vô nhân tính như lời các đồng nghiệp đồn, nhưng Hứa San vẫn cảm thấy sợ hãi như bị uy hϊếp đến tính mạng.

Cô ấy không thể không đưa tay kéo quần áo của Tô Mộc Trạch.

"Anh Tô..."

Nước mắt của cô ấy cũng sắp trào ra rồi.

Tô Mật nhìn thấy dáng vẻ này của Hứa San liền rất muốn đem mấy kẻ tung tin đồn nhảm nhí kia gϊếŧ chết.

"Không sao đâu. Tôi chỉ hỏi cô một vài vấn đề, sau khi hỏi xong cô có thể trở về. Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho ai biết."

Khi Hứa San bị Tô Mật kéo đi, cô ấy vẫn quay đầu lại nhìn Tô Mộc Trạch với vẻ mong anh mau kéo mình ra khỏi bể khổ, đáng tiếc Tô Mộc Trạch lại không nhìn thấy, anh đang chuẩn bị gọi điện hỏi tâm phúc của mình xem chuyện này là như thế nào.

Tô Mật kéo Hứa San đến bên dưới một hành lang hoa tường vi.

"Nói đi, cô Hứa, tôi muốn nghe tất cả những tin đồn về tôi, anh trai của tôi, Tô Mộc Trạch, cả Tô Kiến Phong và Tô Nguyệt."

"..." Hứa San không dám ngẩng đầu lên.

Lẽ ra hai người bằng tuổi nhau, sẽ không nên có mấy chuyện tôi sợ cô hay cô khủng bố tôi.

Nhưng xuất thân của Tô Mật rất cao, từ nhỏ đã được nuông chiều, tuy tính cách bình dị dễ gần nhưng khác hẳn với Hứa San người xuất thân bình thường.

Đặc biệt là bây giờ cô đang nắm quyền, chỉ trong một thời gian ngắn vì Tô thị và vì có thể loại trừ con sâu lớn là Tô Kiến Phong mà cô đã cố gắng độc lập ra mọi quyết định, khí chất của một bậc bề trên này đã sớm được tôi luyện thành.



Bình thường cô rất kiềm chế nên hầu hết mọi người không nhận ra nó, nhưng hôm nay thì khác.

Đầu tiên là bị bắt cóc và giam giữ, người ta lại còn muốn ép cô đến điên. Trong lòng cô vốn đã có một phần thù địch không có nơi nào để trút bỏ, vậy mà bây giờ lại còn nghe những lời đàm tiếu về mình.

Hơn nữa, những lời đàm tiếu đã bêu rếu tính cách cô như một kẻ hèn hạ và xấu xa, gần như mô tả Tô Mật cô thành một kẻ buôn người.

Không cần đoán cũng biết ai là nguồn cơn của tin đồn, giống như lúc trước cô cũng có kế hoạch dùng tin đồn để chống lại Tô Kiến Phong.

Chỉ không ngờ rằng những tin đồn bên cô còn chưa bắt đầu phát huy tác dụng, thì những tin đồn mà đối phương chống lại cô đã sớm được người người biết đến.

Những thứ như tin đồn có thể không được người nói hoặc nghe nó lúc đầu coi trọng, nói cách khác, vừa nghe liền biết rằng chuyện đó là giả. Nhưng đến người thứ ba và người thứ tư, người thứ N, số người nói càng nhiều, số người nghe cũng càng đông thì người ta sẽ xem nó như là sự thật.

Cô muốn dùng tin đồn để phá hủy hình ảnh của Tô Kiến Phong trong lòng của những cổ đông và nhân viên đó, nhưng cô không ngờ rằng Tô Kiến Phong cũng nghĩ đến điều này. Mà Tô Kiến Phong còn làm điều đó mạnh tay hơn.

Nếu ông ta chỉ lan truyền tin đồn về cô thì cô cũng sẽ cười cho qua, chỉ cần cô đạt được thành tích chói sáng thì bọn họ sẽ bị vả mặt thôi.

Nhưng khi tin đồn liên quan đến những nhân viên bình thường, đây không còn là một lời vu khống đơn giản nữa.

Đây là muốn hủy hoại Tô thị từ gốc rễ.

Khi tất cả mọi người đều nói rằng sau khi gia nhập công ty này họ buộc phải đi tiếp khách, vậy thì còn có ai dám đến công ty này chứ?

Chưa nói đến các nhân viên nữ, thậm chí các nhân viên nam có khi cũng sợ bị sếp đưa đi cặp kè với mấy thể loại quý bà giàu có hay đàn ông có tuổi.

Lúc ấy cảm thấy bất an thì tất nhiên mọi người đều sẽ tránh né công ty này.

Không có nhân viên là không có ai để làm việc, cho dù một công ty có tuyệt vời đến đâu, thì nó cũng sẽ thất bại.

Đó là lý do tại sao Tô Mật rất tức giận.

Tô Kiến Phong thực sự muốn diệt trừ tận gốc Tô thị mà.

Tô Mật nghiêm mặt nhấn mạnh lần nữa: "Tất cả những tin đồn về tôi, anh trai tôi, Tô Kiến Phong, và Tô Nguyệt, tất cả, một người cũng không được bỏ qua."

"Nhưng..." Hứa San hoảng sợ: "Tôi thật sự không muốn đi tiếp rượu, tôi nói hết cho cô biết, cô có thể đừng bắt tôi đi tiếp rượu được không?"

Tô Mật thật muốn điên lên.

"Cô chỉ là một con nhóc chưa trưởng thành, cô muốn đi tiếp rượu tôi còn không cho phép cô đi kìa. Mau nói đi, có chuyện gì. An tâm, tôi sẽ không điều chuyển cô, cô vẫn sẽ ở vị trí hiện tại của mình."

Lúc này Hứa San mới yên tâm một chút.

Hiện giờ cô ấy không bận tâm chuyện mình và Tô Mật bằng tuổi với nhau.

Cô ấy nói ra hết những tin đồn đang lưu truyền trong công ty mà hầu như mọi người đều đang bàn tán.