Chương 41: Chỉ Đến Như Thế

Hứa San nơm nớp lo sợ kể hết những gì mình đã nghe.

Tô Mật suy ngẫm.

“Nói cách khác là dù tôi không làm thì vẫn bị đồn thành có ư?”

Hứa San gật đầu liên tục.

“Thật ra, thật ra thì chúng tôi cũng không quá tin, vì những lời đồn này xuất hiện khá kì lạ, như thể mọi người đều biết cùng một lúc.”

“Còn nữa, là chính đồng nghiệp nữ kia nói tổng giám đốc Tô bảo cô ấy đi tiếp rượu, nếu không phải như thế thì tôi chẳng sợ như vậy đâu.”

“Cô ấy dặn tôi không được kể với ai. Thật mà, tôi cảm thấy chuyện này nói ra cũng không có gì hay nên tới bây giờ tôi chưa nói với bất kì ai, tổng giám đốc Tô là người đầu tiên biết.”

Hứa San còn đưa hình của đồng nghiệp nữ kia cho Tô Mật nhìn.

Tô Mật liền bật cười.

“Gương mặt không đẹp, không có dáng người, trên dưới thô kệch, lỗ mũi to có thể nhét vừa củ hành, loại người như cô ta có cho cũng không thèm ngủ? Chứ đừng nói đến từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ dùng nhân viên của mình để đổi lấy lợi ích, cho dù có cũng tìm dạng người như cô: mặt đẹp, có lồi có lõm, eo nhỏ, chân dài. Đây mới chính xác là đối tượng để tiếp rượu!”

“!!!”

Hứa San chưa bao giờ nghĩ mình đẹp thế này.

Có câu: Làm cá lâu năm sẽ không thấy cá tanh. Tương tự, nếu ở cùng một người có vẻ ngoài khác thường trong thời gian dài thì sẽ không cảm thấy người đó còn khác thường nữa.

Cái khác thường này có thể là nét đẹp động lòng người hay cũng có thể là xấu đến nỗi xúc phạm người nhìn.

Theo như Hứa San hiểu, cô gái kia chỉ là nhân viên bình thường nếu không cũng không quen một thư ký nhỏ như Hứa San.

Với tính cách của Hứa San, chẳng bao giờ để tâm đến diện mạo bên ngoài của đối phương.

Là một cô gái ngây thơ dễ tin người, nghe người ta nói vậy đoán chừng cũng thật sự tin.

Đồng thời, Tô Mật cũng hiểu tại sao đối phương làm vậy.

Theo cách nhìn của Tô Mật, nhân viên nữ đó nói cho Hứa San nghe là có nguyên nhân, hẳn là muốn lợi dụng Hứa San ngây thơ tung tin đồn thất thiệt.

Đáng tiếc Hứa San ngây thơ đến nỗi có hơi ngốc nhưng là một cô gái tốt, biết suy nghĩ cho người khác.

Cô ấy sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự của đồng nghiệp nữ kia đồng thời cũng cảm thấy kể bí mật của cấp trên là chuyện không đúng. Tin đồn chỉ là nghe người khác nói chứ chưa ai chứng thực.

Nói cách khác, đáng lẽ chúng sẽ biến tướng rồi lại biến mất bởi Hứa San.



Nghĩ vậy, Tô Mật muốn bật cười.

Muốn tung tin đồn đúng là cần lựa đối tượng thích hợp.

Nhưng Tô Mật thật sự không ngờ Tô Kiến Phong sẽ cắn trả, rõ ràng ông ta là người ra tay mà cô thì đứng lên vì nhà họ Tô để chiến đấu, thế mà lại trở thành người được lợi, là người đứng sau hại Tô Mộc Trạch nằm viện.

Đương nhiên cũng có lời đồn liên quan đến Tô Kiến Phong.

Lúc đầu, Tô Mật chỉ truyền ra ngoài chuyện sinh hoạt cá nhân phóng túng của ông ta, nhưng không biết thế nào mà rất nhiều đồng nghiệp nữ đứng ra nói mình có một chân với Tô Kiến Phong hoặc Tô Kiến Phong tán tỉnh mình.

Rõ ràng nhất là nói hết trên người Tô Kiến Phong có bao nhiêu cái bớt.

Buồn cười chính là bọn họ còn đánh nhau nữa cơ.

Mà không biết ở đâu lại xuất hiện người thứ ba, người thứ tư, ai ai cũng nói mình là người yêu của Tô Kiến Phong.

Từ đó, Tô Mật cũng được mở mang tầm mắt.

Không biết là vì Viên Đạt không đẹp trai hay vì chuyện gì mà khi sa thải ông ta, nhân viên nữ thiếu điều muốn mở tiệc ăn mừng, đến lượt Tô Kiến Phong thì họ lại tranh giành vị trí.

Vẻ mặt của Tô Mật trở nên kì lạ.

“… Cô nói là có rất nhiều nhân viên nữ cảm thấy tự hào vì được ngủ với Tô Kiến Phong sao?”

Hiển nhiên Hứa San cảm thấy nói xấu lưng ông chủ của mình là không tốt nhưng bị Tô Mật hỏi đến như vậy không khai không được.

“Cái này, tôi cũng không biết thật hay giả. Mọi người nói ông chủ rất hào phóng, vừa ra tay là mười mấy vạn cho đồ mua sắm nào là túi xách, mỹ phẩm, quần áo, điện thoại,… cho nên mới…”

Thật sự chính cả Hứa San cũng chẳng biết thật giả ra sao, dù bọn họ có lấy đồ ra cô ấy xem cô ấy cũng không biết có phải hàng thật, hàng cao cấp hay không. Coi như có là hàng thật đi nữa nhưng đưa đến trước mặt một người ngờ nghệch không biết phân biệt hàng như cô ấy thì cũng như không.

Tô Mật thở dài.

Con người Tô Kiến Phong, cô không biết nên nói thế nào mới đúng.

Cô không điều tra quá kĩ về tình sử của Tô Kiến Phong, cô chỉ tra đến chỗ ông ta trùng hôn rồi không điều tra gì thêm nữa.

Trùng hôn, còn sinh con, tội này nặng hơn bất cứ thứ gì, đã vậy còn tình một đêm.

Haizzz!!

“Còn có chuyện khác sao?”

Hứa San cúi đầu sờ ngón tay mình.



“Ừm, sau khi những đồng nghiệp kia nói mình mới là tình yêu chân thành của ông chủ thì không biết sao lại tới tai cô chủ Tô, cô ta có đến công ty quậy mấy lần.”

Tô Mật nhíu mày.

“Tôi nhớ mình đã dặn bảo vệ không cho Tô Nguyệt bước chân vào công ty Tô thị rồi mà.”

Hứa San im lặng vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn cô.

Dù nói thế nào thì Tô Nguyệt cũng là con gái ruột của Tô Kiến Phong, chỉ cần một ngày Tô Kiến Phong còn ở Tô thị thì Tô Nguyệt vẫn là cô chủ của Tô thị.

Là cô chủ Tô thị, cô ta muốn đi đâu ai mà quản được chứ?

Tô Mật là tổng giám đốc Tô thị có rất nhiều công việc phải làm, chẳng lẽ mỗi lần Tô Nguyệt đến công ty đều phải báo một tiếng với cô à?

Cho dù làm việc dưới trướng của Tô Mật, nhưng chỉ cần Tô Nguyệt không đi quậy Tô Mật thì mọi người cũng cố gắng giấu diếm cô.

Tô Mật vừa hỏi xong liền biết mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu ngốc.

Suy cho cùng, quyền lực trong tay cô vẫn chưa đủ nên đám người kia mới lá mặt lá trái.

Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt rồi biến mất.

Xem ra, cô vẫn nên gϊếŧ gà dọa khỉ một chút.

Song lúc này, câu hỏi khiến cô đau đầu nhất chính là nên xử lý tin đồn cô vì Tô thị mà hãm hại anh trai như thế nào đây?

Cô không muốn làm phiền đến Tô Mộc Trạch nhưng với loại tin đồn này, nếu mặc kệ thì càng nhảm hơn nữa, nếu cấm thì càng dữ dội hơn.

Chỉ có thể đẩy sóng lên cao rồi lựa thời điểm ra tay.

Hứa San nheo mắt nhìn Tô Mật đang trầm tư, cô ấy mạnh dạn hỏi: “Vậy tổng giám đốc Tô, tôi có thể về công ty được không?”

“Cô muốn tôi điều cô đi à?”

Hứa San hoảng sợ trợn to mắt, hai tay lắc như cối xay gió.

“Không không không, chức vụ hiện tại của tôi rất tốt, thật đấy, tôi vô cùng hài lòng đến không thế hài lòng hơn. Tôi không muốn làm phiền tổng giám đốc Tô đâu. À, tôi chợt nhớ công ty còn có việc, tôi đi trước, tạm biệt tổng giám đốc Tô.”

Chạy như ma đuổi, Hứa San chật vật rời khỏi bệnh viện.

Cô ấy hạ quyết tâm phải tránh mặt Tô Mật.

Tô Mộc Trạch đẩy xe lăn từ sau bụi hoa ra, bất lực nói: “Em đó, dọa cô ấy làm gì? Cô ấy chỉ là một cô gái ngốc nghếch đáng yêu, không biết gì cả.”