Chương 46: Đấu Khẩu

Thẩm Nhã Nhàn kinh ngạc trợn mắt, mặc dù bà đã chuẩn bị tâm lý xuất tiền, thế nhưng ba trăm triệu?

"Cô bị điên à? Ba trăm triệu? Cô không thấy xấu hổ hay sao mà còn mở miệng nói?"

Nụ cười trên gương mặt Tô Mật tắt đi.

"Bà Thẩm có thể làm ra chuyện thất đức như vậy, thì tại sao tôi lại không dám nói?"

"Bà Thẩm sẽ không ngây thơ cho rằng đuổi tôi đi, thì hợp tác giữa Tô thị và Yến thị vẫn có thể tiếp tục đấy chứ?"

“Nếu hợp tác đã không thể tiếp tục được nữa, thì những tổn thất do bà gây ra, tất nhiên phải do bà tự gánh chịu rồi."

"Tôi có thể giúp bà Thẩm đây tính toán một chút. Vốn đầu tư hợp tác giữa Tô thị và Yến thị, tính ra tổng cộng cũng khoảng chừng 360 triệu. Xét trên tư cách bà là mẹ ruột của tổng giám đốc Yến, thì tôi phải hơi chịu thiệt một chút, trừ đi 60 triệu, vậy số tiền bà Thẩm đây phải trả là, chính là ba trăm triệu."

"Dù sao tôi cũng đang nuôi mấy trăm ngàn người, vì bà Thẩm mà chúng tôi kinh doanh thua lỗ, vậy mấy nhân viên của tôi nhịn đói à?"

"Đây mới chỉ là một tổn thất trên mặt công viêc thôi đấy."

" Còn về mặt cá nhân. Tôi là một con người dễ tính nên không thèm so đo với bà."

"Như vậy đi, ba trăm triệu, nếu bây giờ bà đưa tiền cho tôi, tôi sẽ lập tức hủy bỏ hợp tác với Yến thị, và đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện trước mặt bà và tổng giám đốc Yến nữa, thế nào?"

“!!!”

Thẩm Nhã Nhàn cứng họng.

Bà chưa từng thấy qua một người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy.

Tô Mật này không thấy ngại mà lên tiếng đòi ba trăm triệu? Cho dù bà không hiểu chuyện kinh doanh, nhưng cũng biết.

"Tô Mật, nếu nói bồi thường thì cũng là cô bồi thường cho Yến thị mới đúng? Cô có biết rút khỏi Yến thị rồi lại đi tìm đối tác khác, tổn thất lớn bao nhiêu không?"

"Đây không phải là do bà Thẩm bà yêu cầu sao?” Tô Mật bất đắc dĩ nhún vai.

"Cô!"

Thẩm Nhã Nhàn lại bị chặn họng không nói được gì.

Bà hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn Tô Mật.

"Chuyện hợp tác không cần phải hủy bỏ, tôi chỉ muốn cô rời khỏi Yến Nam Qua, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền."

Cái đầu căng như sợi dây đàn của Tô Mật liền được buông lỏng.

Xem ra, Thẩm Nhã Nhàn có cứng rắn thế nào cũng không thể can thiệp vào chuyện của Yến Nam Qua, bằng không với tình thế bắt buộc thế này, bà sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.



Nếu đã như vậy, thì dễ xử lý rồi.

Mặc dù Thẩm Nhã Nhàn là mẹ ruột của Yến Nam Qua, nhưng nói cho cùng hiện tại vẫn là dựa vào Yến Nam Qua.

Tô Mật thực sự không cảm thấy rằng Yến Nam Qua sẽ từ bỏ việc hợp tác với cô vì tình cảm mẹ con..

Cũng như Yến Nam Qua đã dạy cô, đối với một thương nhân, tình cảm gì đó chỉ là trò đùa, lợi ích mới là được đặt lên hàng đầu.

Tô Mật vẫn ung dung nhìn bà Thẩm.

Sự thoải mái nhàn nhã của cô và sự sốt ruột không còn kiên nhẫn của Thẩm Nhã Nhàn đã tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Tô Mật thực sự không hiểu, một người phụ nữ có thể sinh đứa con trai như Yến Nam Qua, sao lại có thể nông cạn như vậy?

Quả nhiên là tre xấu mọc măng tốt.

Cô nhếch đôi môi đỏ mọng lên, giọng điệu có chút giễu cợt không rõ ràng: "Hay là bà Thẩm nói xem, Yến Nam Qua đáng giá bao nhiêu?"

"Cô nói vậy là có ý gì?"

Thẩm Nhã Nhàn có dự cảm không lành.

Trước đây nghe nói Tô Mật là một người phụ nữ rất lợi hại nhưng chưa gặp nên không biết ra sao, sau khi gặp rồi thì bà cảm thấy cô là một người quỷ kế đa đoan. Bà không định xem vào chuyện hợp tác giữa Yến thi và Tô thị nhưng người phụ nữ Tô Mật này, dường như lại không biết chút gì gọi là biết có chừng có mực.

Tô Mật nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận trong cay đắng có chứa chút vị thơm ngọt.

"Ý tôi là, bà Thẩm cảm thấy con trai bà đáng giá bao nhiêu tiền, thì đưa bấy nhiêu cho tôi, chỉ cần bà đưa tiền cho tôi, tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt con trai bà nữa."

"Chỉ là không biết, bà cho rằng con trai bà rẻ tiền hay là đắt giá, hay là có giá cao đến nỗi bà phải vứt bỏ?"

"Cô!"

Thẩm Nhã Nhàn thấy việc đấu trí với mấy người phụ nữ để giành lấy sự chú ý của Yến Lâm trước đây còn vui vẻ hơn là làm quen với một người phụ nữ như Tô Mật. Ít nhất cho mấy người phụ nữ kia ít tiền là có thể đuổi cổ họ đi, nhưng người phụ nữ như Tô Mật, lòng tham quá lớn.

"Tô Mật, cô đúng thật là không biết điều! Cô nên biết rằng, nhà họ Tô các cô bây giờ đang dựa vào nhà họ Yến chúng tôi mới có thể ổn định lại đấy."

"Bà đây nói vậy là thấy con trai bà không có chút giá trị nào rồi?"

Loại người phụ nữ như con cá chạch này, Thẩm Nhã Nhàn không muốn dây dưa tiếp nữa. Bà khẽ nhếch cằm lên, cho dù là bị Tô Mật làm cho đến mức thảm hại, nhưng vẫn kiêu ngạo.

"Cô ra giá đi! Đừng vọng tưởng công phu sư tử ngoạm, cô biết là không thể nào mà!"

Tô Mật khẽ thở dài, tỏ vẻ rất thất vọng.

"Tôi cứ tưởng bà sẽ rất hào phóng chứ, nhưng không ngờ chỉ như vậy. Quả nhiên, cuộc sống không phải là một bộ phim truyền hình, tôi không nên hy vọng vào cái không có thật."



"Tô Mật!"

"Chuyện làm ăn đã không thể thương lượng được, vậy thì thôi đi, tạm biệt bà Thẩm. Nói chuyện với bà rất vui, chúng ta hẹn lần sau nha."

Bà đây không vui!

Bây giờ Thẩm Nhã Nhàn nóng lòng muốn cào rách gương mặt như hoa như ngọc của Tô Mật.

"Tô Mật, tôi nhớ là chú hai của cô cũng ở trong Tô thị thì phải? Nghe nói ông ta rất có hứng thú với chức vị này của cô, cô nói xem nếu như tôi ủng hộ ông ta thì sẽ như thế nào?"

Tô Mật đột nhiên quay đầu lại, nhìn Thẩm Nhã Nhàn với ánh mắt sắc bén.

Nhưng Thẩm Nhã Nhàn không hề sợ hãi, như thể đã nắm chắc phần thắng. Bà mỉm cười đắc ý.

Tô Mật bình tĩnh nhìn bà ấy, rồi đột nhiên bật cười.

Nụ cười này thoải mái và tự nhiên hơn lần trước.

"Nếu bà Thẩm thấy có hứng thú, thì cứ việc thử xem. Hiện tại Tô thị chúng tôi đang thiếu một lượng lớn vốn đầu vào, sự gia nhập của bà nhất định có thể giúp Tô thị chúng tôi lên một tầm cao mới, rất mong đợi sự gia nhập của bà."

"Về phần những chuyện khác, chi bằng bà xem xem bà có thể làm được không?"

Thứ mà Tô Mật ghét nhất trong đời này, chính là lấy Tô thị ra để uy hϊếp cô.

Đối với Tô Mật mà nói, tình trạng hiện tại của Tô thị chính là vảy ngược mà bây giờ cô không muốn chạm tới.

Vốn dĩ cô muốn để lại mặt mùi cho Thẩm Nhã Nhàn, là vì cô và Yến Nam Qua đã có một thời gian vui vẻ với nhau, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, dù sao cũng nên lễ phép một chút với mẹ ruột của bạn giường.

Đáng tiếc, Thẩm Nhã Nhàn lại không cần sự lễ phép này.

Giọng nói cô không lớn, nhưng trong đó đầy vẻ uy hϊếp.

Thẩm Nhã Nhàn liền ngẩn người ra, bà không ngờ Tô Mật lại tự tin như vậy.

Thấy Tô Mật định đứng dậy rời đi, bà không nhịn được liền nói: "Tô Mật, lẽ nào cô muốn nhìn thấy Tô thị do một tay bố cô, anh trai cô gầy dựng rơi vào tay Tô Kiến Phong sao? Chỉ cần cô hứa với tôi sau này không tiếp cận Yến Nam Qua nữa, tôi đảm bảo cô sẽ thuận buồm xuôi gió trong Tô thị."

“Đảm bảo?” Tô Mật cười giễu cợt: “Bà lấy cái gì đảm bảo? Ngay cả ba trăm triệu mà bà còn không muốn xòe ra, thì nói gì là đảm bảo với tôi. Há mồm chờ sung rụng đó chỉ đối phó với tên ngốc vô tri thôi.”

Lúc đi ngang qua, Tô Mật còn khẽ cười bên tai bà ấy.

"Chắc bà không biết đâu? Tôi có thể qua lại với Yến Nam Qua, là may mắn nhờ vào buổi tiệc rượu hẹn hò mà bà sắp xếp lần trước. Thế nào tôi cũng nên cảm ơn bà mới đúng, và đây là tấm chân tình lớn nhất của tôi, bà không cần khách sáo với tôi đâu."

Trái tim Thẩm Nhã Nhàn run lên.

"Cô chờ đã, cô nói thế là có ý gì? Này, cô đừng bỏ đi!"