Chương 1

Uyển Nương gả đến Giang gia ba tháng, vị hôn phu Giang Viêm chu đáo săn sóc. Tình cảm vợ chồng nhỏ nồng đậm, nha môn đến thôn gọi binh, Giang Viêm bất đắc dĩ tạm biệt kiều thê tòng quân. Nửa năm sau truyền đến tin tức Giang Viêm chết trận, nàng mấy lần khóc ngất đi.

Tiểu thúc Giang Nghiễn nghe tin từ thư viện chạy về cùng nàng làm tang sự. Mọi người trong thôn âm thầm thở dài, đáng thương Uyển Nương kiều diễm như hoa, mới tân hôn đã phải thủ tiết.

Đông đi xuân đến, lại qua một năm. Thời tiết tốt, Uyển Nương ngồi dưới giàn nho thêu khăn cầm đi bán.

Hàng xóm Trịnh đại nương đến thu hàng, nhìn thấy Uyển nương mặc quần áo cũ trong tiểu viện cũng khó nén nhan sắc, da trắng eo nhỏ, thầm oán thầm: Giang gia bà nương vừa gả tới khô quắt xẹp, bây giờ mông vểnh ngực lớn. Khó trách phu quân vừa chết, Huyện thái gia đã nhớ thương muốn nâng nàng làm di nương.

Bà còn chưa mở miệng, Uyển Nương đã nhìn thấy, vội đứng dậy chào hỏi: "Trịnh đại nương hôm nay sao lại đến muộn vậy? Ngồi xuống uống ngụm trà nghỉ ngơi một chút, ta vào trong phòng lấy đồ thêu."

Trịnh đại nương đi vào tiểu viện ngồi xuống giàn nho, rót cho mình chén nước trà, "Trong ruộng nhiều việc. Giang nương tử không vội, cô thêu đa dạng lại rất đặc sắc, chưởng quầy nói nếu cô có thể thêu nhiều một chút sẽ tăng giá cho cô."

Uyển Nương cầm một cái tay nải ra, bên trong hơn mười cái khăn, đều là tâm huyết gần đây của nàng, hy vọng có thể bán giá tốt trợ cấp gia dụng.

"Làm phiền đại nương đi một chuyến giúp ta mang đến thêu phường trên trấn bán."

"Hàng xóm với nhau không cần khách sao. "Trịnh đại nương tiếp nhận vải cùng nàng nói chuyện nhà," Giang Nghiễn còn ở thư viện, phải qua một thời gian ngắn mới có thể trở về sao? Nếu trong đất có việc muốn hỗ trợ cứ việc mở miệng."

Tháng trước gieo trồng, Uyển Nương và tiểu thúc Giang Nghiễn bận rộn hai tuần, mệt mỏi vô cùng. Nhờ có Trịnh gia đến hỗ trợ, mới miễn cưỡng gieo trồng xong.

Uyển Nương rót trà cho Trịnh đại nương, "Lần trước tiểu thúc gửi thư nói chờ hắn về rồi cho thuê ruộng, sau này cũng có thu nhập, cũng không cần ta quan tâm."

"Vậy cũng tốt. Công việc đồng áng phải do nam nhân làm. Đáng tiếc Giang gia đại lang, còn trẻ như vậy đã sớm tính toán trước."

"Cái gì? " Uyển Nương không kịp phản ứng hỏi.

Trịnh đại nương thấy bộ dáng ngây ngốc của nàng, chân thành nói: "Giang gia tiểu lang vào thư viện, nghe nói học vấn không tệ. Sau này thi đậu tú tài, tất nhiên sẽ rời khỏi thôn này không về. Huynh đệ sớm muộn gì cũng phân gia, đến lúc đó hắn lại cưới vợ, chẳng lẽ ngươi lẻ loi trông coi mấy mẫu ruộng này?"