Chương 1: Ngục giam và phó quản ngục nghiêm khắc

Ở Liên Bang tinh tế, có một nhà tù đặc biệt là Ngục giam Tia chớp, toạ lạc ở một tinh cầu nào đó trong vũ trụ xa xôi, bất tận này. Mà hành tinh này cũng vì thế mà từ một nơi hoang vắng, cằn cỗi không một ngọn cỏ trở thành tinh cầu Tia chớp.Bức tường bên ngoài ngục giam được làm từ hợp kim tinh thể tốt nhất toàn Liên bang, vô cùng khó phá, vị trí lại xa xôi đã cắt đứt hoàn toàn khả năng phạm nhân vượt ngục. Bởi vì, tù nhân trong này đều là Alpha hung ác nhất và đã phạm trọng tội cấp A trở lên.

Họ bị yêu cầu đeo vòng cổ điện tử kiểm soát và hệ thống phun khí độc, thậm chí khi cần thiết sẽ được còng thêm cùm chân, xích điện.

Nhưng cũng có thời gian đặc biệt, đó là khi ăn cơm tập thể tù nhân có thể bỏ hệ thống đó, chỉ cần mang vòng kiểm soát. Thời khắc đó cũng là nguy hiểm nhất, bởi vậy phó ngục trưởng sẽ mang theo bảo vệ tạo thành một vòng tròn canh giữ quanh căng tin.

Tất nhiên, một số phạm nhân nguy hiểm sẽ luôn bị nhốt trong phòng đơn, theo dõi 24 giờ trên ngày và nhận cơm từ cửa sổ nhỏ.

Hôm nay, giờ ăn trưa vẫn diễn ra bình thường.

Phó ngục là một nam nhân trầm tĩnh, điềm đạm, sở hữu mái tóc và đôi mắt thuần đen hiếm có trong Liên bang, khuôn mặt thanh tuấn, hào hoa phong nhã, đeo cặp kính gọng bạc. Trên tay luôn cầm bộ điều khiển có thể gây sốc tù nhân.

Hiện giờ, anh ta đang đứng đầu nhóm cảnh vệ, bên hông là dùi cui điện chuyên dùng để xử lí Alpha.

Cảnh tượng nghiêm túc, căng thẳng và hoành tráng vậy chỉ có thể là trông giữ phạm nhân ăn cơm.

Tù nhân nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, tháo bỏ nút khí độc, xì xào bàn tán.

“Á Duy, bọn chúng canh chúng ta như súc sinh vậy mà mày vẫn chịu đựng được ư?” Người nói lời này bề ngoài thường thường, không thu hút, nhỏ giọng bất mãn với một nam nhân tóc nâu.

Mà người tóc nâu kia lại vô cùng tuấn lãng, cơ thể cân xứng thẳng tắp. Hắn ta nhướng mày, phóng túng hỏi: “Bằng không thì sao? Đừng quên còn đang đeo cái xích chó chết tiệt này.”

Á Duy vừa nói vừa chạm ngón tay vào cần cổ, dòng điện lập tức bắn ra cảnh cáo làm tê dại toàn thân.

“Cũng đúng.” Nam nhân kia ngượng ngùng nói: “Nhưng mà sao tên Hermann cũng ở đây thế? Xảy ra biến cố lớn gì à?"

Hermann chính là tên phó quản ngục nghiêm khắc kia.

“Ai biết được.” Á Duy không để ý, thản nhiên múc một muỗng đậu trong bát, vị ghê tởm như là trứng Trùng tộc vậy.

Hắn ở trong này cũng coi như có quen biết lớn, thế mà bốn phía hỏi thăm vẫn không biết rõ chuyện gì đã phát sinh.

“Ăn xong thì tự giác mang màng phun khí rồi đến đại sảnh tập hợp.” Hermann nói to vào chiếc loa mini khuếch đại âm trên cổ.

Á Duy cũng không có khẩu vị, lau miệng rồi mang màng phun khí vào. Ở nơi này, mỗi một hệ thống phun khí độc đều dựa trên số liệu đo lường của phạm nhân số, sau đó mới tính lượng độc phù hợp, và mỗi tù nhân sẽ có một số hiệu riêng. Đúng hạn kiểm tra, không tồn tại khả năng trao đổi.

Mười phút sau, giờ ăn kết thúc, phạm nhân bị đuổi tới quảng trường như lùa vịt.

Giữa đại sảnh rộng lớn là đài phát biểu, Hermann đang đứng cạnh ai đó.

Á Duy nheo mắt, mơ hồ thấy được một bóng hình mảnh khảnh đang đứng ở trên.