Quan Quân Và Nữ Sát Thủ


Hạ Khuynh Thành đứng tựa vào cửa sổ ngắm cảnh sắc bên ngoài, song cảnh sắc lại lao vùn vụt lướt qua người theo vận tốc xe lửa, hoàn toàn không thưởng thức được bất cứ vẻ đẹp nào, còn 5 tiếng nữa là đến lãnh thổ nước T.

Mục tiêu ám sát lần này là thiếu tướng George của đế quốc T, trong một lần say rượu, thiếu tướng George đã cưỡng bức và gϊếŧ chết vợ của người ủy thác, cho nên người ủy thác đã dùng tất cả tài sản của mình để thuê một sát thủ hạng A để ám sát, sát thủ đó chính là cô.

Xuống xe lửa, màn đêm đã bao trùm mọi cảnh vật, hơn nữa trời còn mưa to.

Hạ Khuynh Thành mua một chiếc ô che mưa ở nhà ga, sau đó chuẩn bị đến khách sạn nhỏ gần đây để bố trí trước.

Lúc sắp đến cửa khách sạn, ánh mắt cô bị một người đứng bên lề đường thu hút.

Người đàn ông kia mặc áo choàng đen, đứng dưới cột đèn đường, mưa làm ướt mái tóc màu vàng nhạt của anh ra, từng lọn tóc nhỏ rũ xuống trán, che khuất hai mắt.

Hạ Khuynh Thành đi tới giơ ô che mưa cho anh ta, người đàn ông ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn cô, gương mặt khiến cả người và thần đều phẫn hận.

"Đừng để bị lạnh." Hạ Khuynh Thành cười nhẹ với anh ta, sau đó cô nhét chiếc ô vào tay anh ta còn mình thì dùng tay che đầu chạy nhanh về phía cửa khách sạn.

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa, anh mới thu hồi tầm mắt.

Một người cũng mặc quần áo đen đi từ góc tối ra, cúi đầu nói với người đàn ông: "Thượng tướng, tất cả đã sẵn sàng."

Người đàn ông thu hồi tầm mắt rồi lạnh lạnh lên tiếng, "Ừ, trở về đi."

2.

"Cô, là ai phái cô tới?" Người đàn ông trung niên lảo đảo ngã trong vũng máu, trợn to hai mắt nhìn cô.

"Thiếu tướng George, vô cùng xin lỗi, thứ cho tôi không cách nào trả lời." Hạ Khuynh Thành giơ súng bắn viên đạn cuối cùng vào đầu ông ta.

Hạ Khuynh Thành thay trang phục hầu gái, lẻn ra khỏi nhà thiếu tướng George từ cửa sau.

Trên con hẻm nhỏ quay về khách sạn, Hạ Khuynh Thành nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, trực giác của sát thủ báo cho cô biết có chuyện chẳng lành, ngay tại lúc cô định quay đầu lại thì gáy bị đánh mạnh một cái, trước mắt tối đen.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện toàn thân mình trần trụi bị trói trên mặt ghế, hai tay cột vào lưng ghế, hai chân mở rộng cố định tại thành ghế, nơi riêng tư bại lộ trong không khí, rừng cây thưa thớt không thể nào che khuất u huyệt non mơn mởn.

Lòng Hạ Khuynh Thành như lửa đốt, cô vặn vẹo muốn tìm cách thoát ra, thế nhưng dây thường chẳng chút buông lỏng, ngược lại còn ma sát khiến da thịt cô đau hơn.

Cửa sắt mở ra, nhìn thấy người tiến vào, động tác giãy giụa thoát khỏi dây thừng của cô còn mạnh hơn nữa, có điều chỉ tốn công vô ích.

Người đàn ông mặc quân phục, dáng người cao ngất, từng bước đi vững vàng mạnh mẽ chậm rãi đi về phía cô, đến trước mặt cô thì dừng lại. Hạ Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn anh, cô có thể nhìn thấy rõ ràng dung nhan người đàn ông.

Là anh ta? Là người đàn ông đêm đó!

"Là anh? Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi?"

"Tôi là Oswald, thủ lĩnh Gino, về phần vì sao bắt cô, đương nhiên là do cô gϊếŧ chết thiếu tướng George rồi." Người đàn ông lạnh lùng giải thích.

Thượng tướng Oswald thủ lĩnh Gino? Con người máu lạnh tàn bạo, đối với kẻ thù hung ác sắc bén, nổi tiếng là một ác lang bậc nhất, người người đồn thổi tính cách anh ta chẳng khác nào ma quỷ, tuyệt đối không thể trêu chọc.

Đáng chết, chọc phải nhân vật lớn rồi.

Oswals đỏ mắt ngắm thân thể trần trụi của cô, đôi con ngươi nhiễm màu tìиɧ ɖu͙©, giọng anh khàn khàn: "Không một ai có thể gợi lên ham muốn của tôi, nếu cô đã khơi màu, vậy thì phải chịu trách nhiệm đến cùng!"

Oswald cúi thấp người hôn lên môi son, Hạ Khuynh Thành vội vàng nghiêng đầu né tránh, có điều người đàn ông không như mong muốn của cô, anh nâng cằm cô lên, chuẩn xác hôn xuống.

Hạ Khuynh Thành cắn chặt răng không cho đầu lưỡi anh xâm nhập, Oswald liếʍ mυ"ŧ đôi môi đỏ mọng của cô, hai tay háo sắc nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể cô.

"Khuynh Thành, cô cứ như vậy chẳng tốt chút nào đâu." Người đàn ông cố tình hơi dùng sức bóp nụ hồng nhỏ trên đỉnh tuyết phong đầy đặn, Hạ Khuynh Thành chịu không nổi mở miệng rêи ɾỉ, đầu lưỡi Oswald thừa cơ tiến vào.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt như vũ bão, khiến cho Hạ Khuynh Thành có chút chống cự không nổi.

Qua một lát, Hạ Khuynh Thành gần như hít thở không thông, cô như một chú cá nhỏ sắp chết vì thiếu dưỡng khí, lúc này Oswald mới tha cho cô.

Nhìn vẻ mặt lẳиɠ ɭơ của cô, vật nam tính nửa cứng nửa mềm trở nên hoàn toàn cứng ngắc ngay lập tức.

Hai tay Oswald lần lượt nắm chặt hai luồng trắng nõn như tuyết, điên cuồng vuốt ve xoa nắn, anh cảm thán: "Ừm, mềm quá." Khiến cho anh yêu thích không buông tay.

"Ư. . . " Hai chân Hạ Khuynh Thành nhẹ nhàng run run vì kɧoáı ©ảʍ.

Anh ngồi xổm xuống, kề mặt sát vào hoa cốc rồi thè lưỡi liếʍ láp dòng suối bạc trơn bóng nơi cửa động, thậm chí còn dùng đầu lưỡi chọc vào rút ra trong mật đạo, khiến cho mật hoa tiết ra ngày càng nhiều, huyệt mềm muốn kẹp lấy đầu lưỡi đang tác quái kia, thế nhưng đầu lưỡi lại linh hoạt như cá chạch, làm thế nào cũng kẹp không được.

"A. . . Ưm~. . . " Cả người Hạ Khuynh Thành phiếm hồng, ngón chân tinh xảo cuộn tròn.

Oswald đứng thẳng người lên cởϊ qυầи áo, lộ ra thân thể cường tráng, cây gậy vừa thô to vừa nóng bỏng thoát khỏi trói buộc, sau đó anh kề sát gậy thịt vào miệng cô.

"Cục cưng, ngoan, hôn nó đi."

"Không được, lớn quá." Hạ Khuynh Thành nghiêng đầu.

Oswald cười tà ác, "Nếu em không chịu ngậm nó, bây giờ tôi sẽ lập tức cắm vào hoa huyệt, để hoa huyệt mυ"ŧ chặt lấy nó, cho em ba giây, 3. . . . . "

Hạ Khuynh Thành không dám chậm trễ, cô nhanh chóng ngậm lấy gậy thịt trước mặt, cái miệng nhỏ bị lấp đầy, nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng, chảy lên đôi thỏ trắng, hình ảnh dâʍ đãиɠ này khiến Oswald càng thêm hưng phấn, gậy thịt lớn thêm không ít, cặp mông rắn chắc đong đưa trước sau, làm cho gậy thịt đi vào càng sâu.

"Ưʍ. . . . Ưʍ. . . ." Cô có cảm giác nước bọt văng tung tóe khắp nơi, hơn nữa gậy thịt đánh sâu vào cổ họng, cực kỳ buồn nôn,

"A ha. . . . Vô cùng thoải mái." Người đàn ông nhắm mắt hưởng thụ.

Tốc độ ra vào của gậy thịt ngày càng nhanh, thân gậy bị ngậm ướt sũng, hai quả trứng nặng trịch đánh lên cằm Hạ Khuynh Thành.

Không biết đút vào đã bao lâu, Hạ Khuynh Thành có cảm giác miệng mình bị chọc đến tê rần, hơi thở Oswald bắt đầu dồn dập, cuối cùng anh cắm vào thêm mấy chục cái rồi bắn ra trong miệng cô.

Mùi vị cực kỳ nồng đậm, Hạ Khuynh Thành muốn nhổ ra, thấy cô sắp sửa nhổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình ra, Oswald hung dữ uy hϊếp cô: "Em dám phun ra, tôi sẽ dùng miệng em làm lần nữa."

Hạ Khuynh Thành lập tức dùng sức nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào.

"Ngoan lắm." Anh sờ lên mái tóc đen nhánh của cô.

Oswald cởi bỏ dây thừng đang trói cô, anh bế bổng cô lên, sau đó đặt mình ngồi trên mặt ghế, tách hai chân cô ra, gậy thịt nhắm ngay hoa huyệt ẩm ướt ngượng ngùng.

"Đừng mà, cầu xin anh, Oswald, tôi sẽ đau chết mất." Hạ Khuynh Thành hoảng sợ van xin anh.

Oswald thè lưỡi liếʍ phần cổ trắng nõn của cô, "Không sao đâu, em sẽ quen ngay thôi."

Giữ chặt eo cô rồi nhấn xuống, gậy thịt to lớn cắm thẳng vào mật động, thẳng đường đến hoa tâm.

"A. . . Đau quá. . . A. . ." Hạ Khuynh Thành ngửa cổ kêu to.

Oswald cảm nhận được gậy thịt của mình bị mυ"ŧ chặt, bên trong vừa ướt vừa nóng, kɧoáı ©ảʍ ùn ùn kéo đến.

Anh va chạm cuồng dã giống như mãnh thú, càng không ngừng cố gắng đòi hỏi nhiều hơn nữa ở cô.

"A. . . . Đồ khốn, nhẹ chút đi." Chưa kịp thích nghi đã bị va chạm thô bạo như vậy, một lần lại một lần gần như xỏ xuyên qua cơ thể, cô cảm thấy hoa huyệt của mình gần như bị xé toang.

Thêm Bình Luận