Chương 1: Xuyên thành mèo, bị lão hổ ngậm đi

Lúc ý thức thanh tỉnh, Kiều Mật đã không phải là người, nói thật thì, nàng đã biến thành một con mèo...

Uất ức trong gió lạnh, nàng bị rét cóng mà run bần bật, cuộn tròn dưới một gốc cây tùng nhỏ bám đầy tuyết trắng. Cũng may lúc này gió tuyết đã ngừng, chỉ còn tuyết đọng đầu cành, từ từ tung bay, rơi xuống đỉnh đầu nàng.

Bông tuyết tan thành nước lạnh, nhanh chóng ngấm vào lông, lạnh đến nỗi nàng rùng mình, vươn tay... vươn móng vuốt cố hết sức cọ cọ, nàng đã có chút hỏng mất.

Nửa giờ trước, nàng vẫn còn là một nữ sinh trung học tuổi xuân phơi phới, nửa giờ sau, nàng biến thành một con mèo ngu xuẩn bị lạc trong bão tuyết!

Mới đầu nàng chỉ đơn thuần cho rằng thế giới đã thay đổi, nếu không phải bông tuyết tan trên đôi vuốt lông xù, nàng thiếu chút nữa đã tin. Hai tròng mắt tụ về một chỗ, mơ hồ nhìn thấy vụn tuyết dính trên mũi mèo hồng nhạt.

"Meo!" Từ sâu trong nội tâm nàng hò hét ra lời cầu cứu, đến bên miệng lại biến thành tiếng mèo kêu nhỏ bé yếu ớt, nghe ra có vài phần giống mèo con, đáng thương khiến lòng người vỡ vụn.

Xong đời, ngôn ngữ cũng không thông.

Khắp đất trời đều là băng tuyết, nàng thật không có dũng khí rời đi nơi trú ẩn trước mắt, quan trọng nhất là --- nàng còn chưa tiếp thu được việc mình đi bằng bốn chân!

Cũng không biết đợi bao lâu, lâu đến mức cái bụng nhỏ kề sát tuyết bị đông lạnh đến mất đi tri giác, nơi xa trên sườn núi cuối cùng xuất hiện một sinh vật không rõ dạng. Bởi vì tuyết trắng đầy trời chiết xạ ra ánh sáng quá chói mắt, trong lúc nhất thời nàng không phân biệt rõ.

"Meo meo meo!" Nàng dùng hết sức lực cuối cùng phát ra âm thanh cầu cứu, cầu nguyện đó là con người, là một sạn phân quan* thiện lương nào đó.

*sạn phân quan: người chăn nuôi

Đến khi nhanh chóng nhìn rõ bóng dáng kia, Kiều Mật trực giác ông trời vốn không có khả năng an bài nàng xuyên qua làm vai chính, hưởng thụ vận mệnh hoàn mỹ huy hoàng.

Hổ là điển hình cho loài động vật ăn thịt, nàng đã từng gặp qua trong vườn bách thú, nhưng Bạch Hổ toàn thân lông trắng, cao lớn như thái sơn trước mắt này là nàng lần đầu tiên gặp. Nếu không phải lúc nó cúi đầu, loáng thoáng lộ ra chữ "Vương" nhỏ bá đạo, nàng còn tưởng đây là giống mới.

"Meo..."

Nàng yếu ớt nức nở một tiếng, co rụt về phía sau. Nó thật sự quá mạnh, hơi thở ấm áp phun từ trong mũi đều có thể thổi bay tuyết đọng bên người nàng.

Nó hình như đang nhìn nàng, đầu hổ hơi cúi xuống vẫn không nhúc nhích, đồng tử màu nâu hiện ra ánh sáng âm u, quá áp lực, quá mạnh mẽ, nàng vốn chịu không nổi.

Đều là họ nhà mèo, nó là vương giả đứng đầu chuỗi động vật, mà nàng là kẻ thấp hèn xếp dưới chót, trời sinh sẽ sợ hãi áp lực đến từ kẻ mạnh.

Kiều Mật muốn tránh cũng không được, cây tùng nhỏ cao ba thước đối với nàng là đại thụ, nhưng đối với nó là nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Ngọn cây hỗn loạn ngăn chặn nàng nhỏ bé, nó có chút bất mãn hừ nhẹ, mơ hồ lộ ra răng nanh sắc bén.

"Meo!"

Móng vuốt khổng lồ của nó vậy mà nhào tới nàng! Kiều Mật khó khăn lắm mới trốn thoát, móng vuốt kia lực sát thương quá lớn, cách nàng một cm đã bị lõm xuống thành hố sâu đáng sợ, dọa nàng dựng thẳng lông, cho rằng mình đã bị coi thành thịt mèo để ăn cho đỡ đói.

Nàng vươn bốn cái móng vuốt chạy trốn trong gió tuyết, hành động như vậy không thể nghi ngờ làm đại hổ tức giận. Nó lại lần nữa hạ móng vuốt, không cần tốn nhiều sức, trực tiếp chặt gãy cây tùng nhỏ Kiều Mật làm nơi tránh gió.

"Gàoooo!"

Nó thấp giọng gào một tiếng, âm lượng đinh tai nhức óc dọa tứ chi Kiều Mật nhũn ra, móng vuốt thiếu chút nữa lún sâu vào trong tuyết.

Thế là, trong màn tuyết ở núi sâu diễn ra một màn kỳ quái, một con mèo trắng meo meo cố hết sức chạy trốn, theo sát sau lưng là một con đại bạch hổ vui vẻ đuổi theo, tựa như chơi trò mèo vờn chuột.

Mãi đến khi mèo con hoàn toàn bất động, đại bạch hổ mới chậm rãi bới nàng ra từ đống tuyết, cúi đầu, mở ra miệng hổ đầy răng nanh... nhẹ nhàng ngậm nàng lên.

...

Kiều Mật bị nóng tỉnh, khác với tình tiết bị đại bạch hổ một ngụm ăn luôn trong ác mộng, nàng vậy mà ngủ dưới bụng nó. Lông hổ rắn chắc che chở nàng vững chắc, hấp thụ nhiệt độ nóng hổi từ trên người nó.

Đại khái là đánh một giấc quá thoải mái, cằm mèo của nàng gác trên chân trước của nó, còn từ từ thè ra lưỡi nhỏ phấn nộn, theo bản năng nhẹ "meo", mềm mại run rẩy, thật là khiến lòng người ngứa ngáy.

Nó nghiêng đầu nhìn nàng, chắc là thấy quá đáng yêu, đồng tử lạnh lẽo u ám thay đổi, miệng hổ mở ra làm nàng phản ứng không kịp, đầu lưỡi thật lớn liền liếʍ mặt mèo to không bằng bàn tay của nàng.

Chờ nó cảm thấy mỹ mãn thu hồi đầu lưỡi, lông trắng mềm như nhung trên mặt nàng đã ướt dầm dề, lưỡi hồng lộ ra đều dính đầy nước bọt của nó...

Kiều Mật: "!!!" Ghê quá đi ~

E ngại ánh mắt hùng hổ dọa người của nó, nàng lén lút lùi đầu lưỡi về trong miệng, theo bản năng nuốt nước miếng. Có mùi thuộc về nó, nhưng cũng không có quá nhiều mùi lạ do ăn thịt gì.

Sau đó, Kiều Mật phát hiện mình bị đại bạch hổ ngậm về một sơn động, chắc là hang ổ của nó. Không có bão tuyết đe dọa, cuối cùng nàng đã bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Mới đầu nàng còn sợ mình bị lão hổ coi như thực phẩm dự trữ, dần dần mới nhận ra không phải. Chung sống mấy ngày, nàng không thấy nó ăn cơm; tiếp theo, khi nàng đói sắp chết, không biết nó tha một con sơn dương từ đâu về, bắt nàng hút sữa. Lúc đầu Kiều Mật không quá chấp nhận kiểu ăn cơm thế này, nhưng mà đói lâu rồi, nàng cũng nhịn không được quên đi vài phần bản năng con người.

Ngày qua ngày, nàng cùng đại bạch hổ an ổn sống chung. Phần lớn thời gian nó đều nằm ỳ một góc trong hang, nhắm mắt dưỡng thần. Kiều Mật bị dưỡng béo một chút nếu mệt nhọc sẽ ngoan ngoãn chui vào ngực nó ngủ, hình như nó cũng thích nàng làm như vậy.

Qua non nửa tháng, ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi khắp ngọn núi sâu, tuyết đọng dần dần hòa tan, tỏ rõ mùa xuân đã đến.

Ở cửa hang đọng đầy tuyết, từng gốc cây đang lần lượt đâm chồi, bỗng nhiên một chuyện thần kỳ xảy ra.

"Tiểu Miêu Nhi, lại đây."

Đại bạch hổ đã liên tục ba ngày không mở mắt, tỉnh lại đầu tiên là nhìn Kiều Mật đang chơi với thảo cầu trong góc, sau đó đột nhiên nói chuyện!!

Không giống tiếng hổ gầm ngày thường, giọng nam trầm này dễ nghe vô cùng. Kiều Mật vừa nghe đã hoảng hốt, thảo cầu thật vất vả bện ra bị đè dẹp lép dưới thân. Nàng ngu ngốc nhìn nó đứng cái thân hổ khổng lồ dậy, chiếm hết phân nửa sơn động.

Ngay sau đó, ánh sáng hiện lên.

Nơi Bạch Hổ vừa đứng, thình lình xuất hiện một thân ảnh thon dài, nam tử kia cao chừng hai mét, một mái tóc bạc phiêu dật, cả người trần trụi trơn bóng...