Chương 12: Người dẫn chuyện

Ngồi trên ghế đá mà bà Yên trong lòng nóng như lửa đốt, bà ta hồi hộp chờ đợi xem giấc mơ Mẹo nói có liên quan đến mộ phần của bố chồng mình là gì. Phía đối diện, Mẹo bắt đầu kể :

-- Như khi nãy con đã nói, nhà con nằm ngay bên đường đất, con đường dẫn thẳng ra mộ của cụ Kình. Nói đến mộ của cụ Kình thì chắc ở làng này không ai là không biết. Chẳng hiểu tại sao, đêm hôm qua, con cũng không nhớ rõ chính xác là mấy giờ bởi bà cũng không lạ gì đám dân nghèo tụi con, gà vừa vào chuồng đã lên giường đi ngủ.

Bà Yên cau có :

-- Mày dài dòng quá, nói vào chuyện chính đi.

Mẹo đáp :

-- Bà cứ bình tĩnh để con thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, thì lúc đi ngủ rồi, đột nhiên con nghe thấy bên ngoài có tiếng ai đó đang nói, mà giọng nói lúc xa, lúc gần, lúc thì nghe như ngay vách nhà, lúc thì lại như từ đâu vọng về.

Bà Yên vội hỏi :

-- Mày nghe thấy nói gì..?

Mẹo tiếp :

-- Là giọng đàn ông, nhưng khò khè, yếu ớt lắm, con chỉ nghe được : " Cứu....tôi..với..." " Đau...quá...cứu....với..." " Các....con...ơi....thầy....đau...lắm ". Cứ như vậy nhắc đi nhắc lại mấy lần. Đây là con đang kể trong giấc mơ nhé, Xong chẳng hiểu sao con lại tỉnh dậy, mở cửa đi ra bên ngoài xem xem liệu có phải có người đang kêu cứu hay không...? Nhưng khi con mở cửa ra bên ngoài tối om, lúc con đi ra sân thì lại không nghe thấy gì nữa. Định quay lưng đi vào nhà thì con thấy bên ngoài đường đất có một cái bóng trắng, không rõ mặt, chỉ biết người này mặc áo dài màu vàng, quần lụa trắng, đi guốc mộc, tay chống gậy.

Nghe đến đây thì bà Yên tá hỏa, bởi những gì mà Mẹo vừa tả chính là phong thái ăn mặc của bố chồng bà lúc còn sống. Bà Yên ấp úng :

-- Rồi....rồi...sao nữa....? Mày kể...ngay đi.....

Mẹo tiếp tục :

-- Con thấy người đó cứ lầm lũi đi về phía cuối đường đất, mà chẳng hiểu sao, tự nhiên con cũng đi theo. Con đi theo bóng người đó đến trước một gò đất, đến nơi thì không thấy người đó đâu nữa. Nhưng đột nhiên xung quanh con vang lên những âm thanh rợn người, những âm thanh rích rích, chít chít, tiếng cào xước vào mặt gỗ kèn kẹt. Lúc này giọng nói kêu cứu khi trước lại vọng về, nhưng không khác với trước, lần này con nghe rõ, giọng nói đó phát ra từ bên dưới gò đất. Chưa dừng lại, khi con còn chưa biết phải làm sao thì đất trên gò nứt toác, từ dưới lòng đất chui lên toàn chuột là chuột, con nào con đấy to đùng, mắt đỏ au như máu, chúng lúc nhúc bò ra rồi lao tới chỗ con đang đứng. Con sợ quá muốn bỏ chạy nhưng không chạy được, lũ chuột ấy cứ thế cắn xé thân xác con. Trong mơ con còn tưởng mình bị lũ chuột ăn thịt rồi.

Bà Yên nuốt nước bọt :

-- Sau đó thế nào...?

Mẹo đáp :

-- Thì con bừng tỉnh, thấy mình không sao con mới biết đó là mơ.....Nhưng....nhưng khi trấn tĩnh lại thì con còn hoảng sợ hơn trong giấc mơ nhiều...Vì.....vì....

Bà Yên đập bàn :

-- Vì sao....?

" Gâu...Gâu....Ngừ....Ngừ "

Thấy chủ quát lớn, ba con chó lập tức gầm gừ, nhe răng như trực muốn lao tới xâu xé Mẹo như chậu thịt lợn khi nãy. Mẹo mặt mũi tái mét, Mẹo nói bằng giọng run run :

-- Vì chỗ mà con đang nằm không phải trên giường nhà mình, mà con đang nằm ngay dưới gốc cây ổi nơi mộ phần của cụ Kình.

Bà Yên thực sự choáng váng, lắp bắp, bà ta buột miệng nói ra 1 câu :

-- Vậy....vậy...là....đúng rồi....

Mẹo hỏi :

-- Bà nói gì vậy ạ..?

Bà Yên không đáp, bà ta hỏi lại Mẹo :

-- Tất cả những gì mà mày vừa kể đều là thật phải không...? Mày cũng biết, dám đem chuyện mồ mả nhà tao ra để đùa thì kết cục như nào rồi đấy. Không chỉ mày, mà cả nhà mày cũng không sống yên ổn ở cái đất này được đâu.

Mẹo vội khoanh tay cúi đầu rối rít nói :

-- Con nào dám, làng này ai cũng sợ ông bà, bình thường đến ra khu vực mộ của cụ Kình con còn chẳng dám chứ nói gì đến nằm ngủ ở gốc cây ổi. Mà bà nghĩ xem, chuyện này với con mà nói nếu không bẩm bà thì con cũng không việc gì. Nhưng gặp phải sự lạ, nghĩ là điềm không may nên con liều mình sống chết đến đây thưa với ông, với bà. Mong bà xem xét.

Nghĩ lại thì bà Yên thấy Mẹo nói cũng đúng, việc mồ mả là việc của nhà bà Yên, kể như Mẹo biết mà không nói thì hắn cũng chẳng việc gì phải rước tội vào thân. Từ xưa đến nay, gia đình bà Yên không khác gì " vua trong làng ", mấy đời làm " quan ", ho một tiếng thôi đám dân đen cũng phải sợ co rúm người. Bà Yên không nghĩ tên này dám giở trò, dám ăn đứng dựng ngược, bịa đặt chuyện gia đình bà. Nhất lại là chuyện mồ mả của bố chồng bà. Ngoài ra, còn một lý do nữa khiến bà Yên tin lời Mẹo nói là thật.

Bà Yên gật đầu :

-- Được rồi, tạm thời tao tin mày....Nhưng mày nên nhớ, nếu mày mà bịa chuyện thì mày chết chắc.

Nói đoạn bà Yên gọi gia nhân :

-- Chú Doãn, chú Doãn đâu...?

Nghe thấy tiếng gọi, lão Doãn vội vàng chạy ra khúm núm :

-- Dạ, bà chủ gọi tôi.

Bà Yên hất hàm :

-- Cho nó ít tiền rồi mở cổng cho nó về.

Trong lúc Doãn còn đang ngập ngừng thì Mẹo nói :

-- Dạ thưa bà, con không dám nhận tiền của bà đâu ạ. Con đến đây là thành tâm không phải vì tiền bạc. Được thưa chuyện với bà là phúc ba đời nhà con rồi.

Bà Yên nhìn Mẹo ra chiều khá hài lòng, bà ta tặc lưỡi :

-- Tốt lắm, coi như mày cũng biết cư xử. Tao sẽ còn gọi đến mày, giờ thì về đi.

Lão Doãn mở cổng cho Mẹo ra về, đi qua ba con chó mà chân Mẹo hãy còn run. Chỉ khi bước ra khỏi nhà ông Phương, Mẹo lúc này mới thực sự hoàn hồn. Từ bé đến giờ, hôm nay là hôm Mẹo thấy sợ hãi cũng như lo lắng nhất. Cũng may trước khi đến đây, thầy Lương đã dặn dò Mẹo vô cùng kỹ lưỡng, thầy Lương nói, quan trọng là phải thật bình tĩnh, chỉ cần nhớ những gì mà thầy Lương dạy là được.

Quả nhiên, khi nghe đến việc mồ mả bị động, bà Yên lập tức bị thu hút vào câu chuyện " giấc mơ " của Mẹo. Việc đầu tiên mà thầy Lương giao đã làm xong, Mẹo quay trở về nhà, nhưng trong đầu vẫn bất an bởi Mẹo sợ, nếu như không đúng như lời thầy Lương, sau này đừng nói Mẹo mà cả vợ con Mẹo sẽ sống dở, chết dở. Chọc vào ai chứ chọc vào nhà ông Phương, có mấy cái mạng cũng không đền nổi. Nghĩ thôi mà Mẹo nổi cả da gà, da ốc.

[....]

Tại nhà Mẹo, thấy chồng đi đâu mãi không về, vợ Mẹo đánh bạo hỏi thầy Lương :

-- Thầy ơi, nhà con đi đâu mà lâu thế nhỉ..?

Thầy Lương mỉm cười :

-- Đừng lo, ta kêu cậu ta đi làm một chút việc, chắc cũng sắp về rồi đấy.

Lúc này thầy Lương đang ngồi chơi đùa cùng với con trai Mẹo, cậu bé con chẳng hiểu sao lại quấn quýt lấy thầy Lương một cách lạ thường. Thằng bé luôn miệng hỏi thầy Lương những câu hỏi khác nhau.

Thầy Lương nói với vợ Mẹo :

-- Hai người có cậu con trai rất thông minh, gặp đại nạn không chết, sau này ắt thành tài.

Vợ Mẹo thở dài nói với thầy :

-- Dạ, thầy cứ quá lời, như gia cảnh nhà con đây, lo được cho nó bữa ăn còn khó thì huống gì......Chỉ mong sau này nó bớt khổ hơn chúng con một chút là được rồi.

Thầy Lương xoa đầu cậu bé rồi hỏi :

-- Nếu giàu có, cháu sẽ dùng tiền để làm gì...?

Cậu bé lập tức trả lời :

-- Dạ, cháu sẽ mua gạo, mua nước cho tất cả bà con trong làng ông ạ.

Thầy Lương cười sảng khoái :

-- Giỏi, giỏi lắm....Ha ha ha....Ha ha ha.

Đúng lúc đó thì Mẹo về, hớt hải bước vào trong nhà, mồ hôi mồ kê đầm đìa, Mẹo vội nói :

-- Thầy ơi, con....con làm...xong việc rồi.

Thầy Lương gật đầu :

-- Tốt lắm, công việc của người dẫn chuyện đã xong, giờ sẽ đến lượt ta.....Khà khà khà.