Chương 30: Bắt " Thầy phù thủy "

-- Khì khì khì....cơm....cơm...cơm..

Phển vừa dứt lời thì từ phía cửa, Thước chạy sà vào bàn ăn, mắt chăm chú nhìn vào cái bát của mình. Ông Mừng tròn mắt ngạc nhiên :

-- Thằng Thước...nó...nó nói được kìa...?

Quay sang nhìn Phển, ông Mừng nạt :

-- Mày nói vớ vẩn gì hả thằng kia...? Ốm xong giờ sảng luôn rồi hả...? Ai chết, mày có thấy ai chết mà đi lại, nói cười được không..? Ăn cơm mày, linh ta linh tinh.

Đoạn ông Mừng xin lỗi thầy Lương :

-- Bác thông cảm, thằng con tôi ăn nói không suy nghĩ, bác đừng để bụng. Thôi mời bác ngồi xuống ăn cơm.

Thầy Lương chỉ khẽ cười không nói gì cả, về phần Phển, khi nãy nhỡ miệng xong bây giờ thấy Thước vẫn bình an vô sự, lại còn có vẻ khỏe mạnh hơn ngày trước, Phển vừa lấy làm lạ lại vừa tỏ ra nghi hoặc. Hôm qua cũng thế, lúc trong gian nhà để củi, thấy Thước đau đớn, vật vã nôn ra một cục thịt đỏ như máu, khi ấy Phển còn tưởng Thước chết rồi, ấy vậy mà lát sau Thước đi ra như không có chuyện gì cả, vẫn điên điên khùng khùng, cười như thằng trẻ con vài tuổi.

Buông bát, Phển không ăn nữa mà đi vào trong buồng. Trong bữa cơm, ông Mừng vừa ăn vừa hỏi thầy Lương :

-- Nãy tôi có nghe thấy thằng Thước nó nói từ " cơm " phải không bác...?

Thầy Lương gật đầu :

-- Đúng rồi, bác chủ không nghe nhầm đâu.

Ông Mừng tiếp :

-- Kỳ lạ thật, từ hôm qua tôi đã thấy nó có gì đó khác khác, đến hôm nay thì dám khẳng định chắc chắn nó đã có sự thay đổi. Lâu lắm rồi tôi không nghe thấy nó nói gì, mặc dù chiều nào nó cũng đến đây xin cơm. Chỉ thấy nó cười mà thôi, thêm nữa, hôm nay nó còn biết dùng thìa để xúc cơm. Tôi có cảm giác nó đang thay đổi từ từ.

Thầy Lương mỉm cười :

-- Bác chủ đúng là người có mắt quan sát tường tận. Những cử chỉ nhỏ như vậy bác chủ cũng để ý rồi đưa ra nhận xét. Đúng là hai hôm nay, cậu ta đã có tiến triển tốt, nhưng để khỏi hoàn toàn thì ngay lúc này chưa thể được. Kén của độc trùng ngải vẫn đóng kết sau lưng chưa thể bài trừ. Nhưng ít nhất cho tới hiện tại, cách làm của tôi vẫn đang đúng. Còn về chuyện của cậu nhà.....

Ông Mừng xua tay :

-- Bác đừng để ý, cứ kệ nó......Thi thoảng nó lại dở chứng ấy mà, thôi, bác ăn đi kẻo thức ăn nguội hết.

Đang định nói gì đó nhưng thấy ông Mừng như vậy nên thầy Lương dừng lại. Đúng là bệnh tình của Thước đã có biến chuyển tốt, nhưng cả ngày hôm ấy, sắc mặt của thầy Lương không được vui. Bữa cơm tối thầy Lương ăn rất ít, ăn xong ông vội đưa Thước trở lại gian nhà để củi.

Ông Mừng cũng dọn dẹp xong xuôi, đang ngồi hút điếu thuốc thì Phển đi từ trong buồng ra, Phển cài then cánh cửa hậu, ông Mừng hỏi con :

-- Sao lại đóng cửa làm gì vậy...?

Phển ngồi xuống bàn, mặt mũi nghiêm trọng, Phển nói :

-- Bố, chuyện trưa nay con không nói linh tinh đâu.

Ông Mừng cau mày :

-- Lại gì nữa, hai hôm nay mày sao thế hả con, làm việc thì chểnh mảng, đến bữa cơm chỉ chui trong buồng, ăn nói chẳng đâu vào đâu....Mày làm bố mất hết cả mặt mũi. Gọi là cho ở nhờ, nhưng tiền ăn uống, ông ấy đều đưa thừa ra, sao đi nữa người ta cũng là khách, lại còn đang có chuyện. Mày xem xem liệu mà cư xử con ạ.

Phển nói :

-- Con hiểu bố muốn nói gì, nhưng lần này bố phải tin con. Ông ta giống như thầy phù thủy vậy. Con thề nếu con nói điêu, hay bịa chuyện, ra đường sét đánh con chết. Tận mắt con chứng kiến những thứ cực kỳ ghê rợn mà ông ấy đã làm với thằng Thước điên.

Dập điếu thuốc, bao nhiêu năm qua, tuy có ngỗ ngược, cứng đầu, nhưng chưa bao giờ ông Mừng thấy con trai mình lại phải thề thốt như vậy. Hơn nữa, nhìn ánh mắt của Phển, rõ ràng Phển đang sợ, ông Mừng nhìn xung quanh nhà một lượt rồi khẽ hỏi :

-- Nhưng rốt cuộc là mày đã thấy cái gì...?

Phển kể lại tất cả những gì mà hai ngày qua mình đã nhìn thấy, ông Mừng nghe xong nuốt nước bọt đáp :

-- Có...có thật...thật không...?

Phển gật đầu lia lịa :

-- Thật bố ạ, bảo 1 lần thì có thể hoa mắt, nhưng con nhìn thấy tận 2 lần. Cả 2 lần nó đều nôn ra một cục thịt bằng nửa nắm tay, có màu đỏ như máu. Chưa hết, đêm qua con nghe thấy tiếng người hét lên đau đớn, nhưng sau lại im bặt. Tò mò con mới tỉnh dậy, lúc đó đã quá nửa đêm. Khi con mở cánh cửa hậu này ra nhìn về phía gian nhà củi, con thấy ông ta mở cửa bước ra giếng, còn thấy ông ta múc nước rửa rửa cái gì đó. Lúc ấy con cũng đánh liều lẻn tới nhà củi, nhìn thấy thằng Thước nằm trên giường, mặt mũi tím bầm, mà nó rên hừ hừ như sắp chết ấy. Trưa nay cũng như vậy, bố nghĩ thử mà xem, cả ngày ông ta không đi ra ngoài, chỉ trừ 2 bữa cơm. Vậy làm gì mà phải lén lút làm vào ban đêm như vậy...? Bố phải nhìn thấy cảnh thằng Thước nôn ra cái cục thịt ấy bố mới hiểu tại sao con không dám ăn món thịt viên.

Ông Mừng thấy hơi lạnh gáy, hôm đầu tiên khi nghe thầy Lương nói về chuyện bùa ngải, đã có lúc ông Mừng đặt ra nghi vấn có khi nào thầy Lương chính là một thầy Mo. Nhưng hỏi thì thầy Lương chỉ trả lời mình là một người bốc mộ có biết chút y thuật. Nhưng bán tín, bán nghi, ông Mừng vẫn cố biện hộ :

-- Biết....biết đâu đó là cách chữa bệnh của ông ấy thì sao....? Hai hôm nay bố cũng thấy thằng Thước đó thay đổi một chút rồi đấy. Lỡ đâu không phải lại nghi oan cho người ta con ạ.

Phển tiếp :

-- Đấy là bố nghĩ thế, nhưng nếu đúng ông ấy đang luyện bùa ngải trong nhà mình thì sao...? Mà nếu là cứu người tại sao không chịu nói rõ, đằng này cứ giấu diếm, hành tung bí ẩn, mờ ám. Chuyện bùa ngải vô cùng đáng sợ, không cẩn thận cả bố lẫn con chết lúc nào không biết. Thôi được rồi, nếu bố vẫn không tin con thì con có ý như này.

Phển nói nhỏ vào tai ông Mừng điều gì đó, ông Mừng vừa nghe vừa gật, nhưng bất chợt ông giật mình hỏi :

-- Làm...làm như thế có được không....? Hay là thôi, để mai bố hỏi thẳng ông ấy...? Chứ như thế....

Phển lắc đầu, đưa tay lên miệng làm dấu " suỵt ", Phển tiếp :

-- Bố nhỏ cái miệng thôi, ông ta nghe thấy là chết cả lút đấy. Nếu không phải thì cũng không sao cơ mà. Bố yên tâm, lần này cứ nghe theo con.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ông Mừng cũng đưa ra quyết định :

-- Thôi được rồi, lần này bố nghe mày.....Lỡ như có làm sao, mày phải chạy ngay đi có nhớ chưa...?

[.......]

Gần 10h tối, hôm nay ông Mừng không chuẩn bị hàng để mai bán đồ ăn sáng nữa. Ông treo biển nghỉ bán hàng ra ngoài cửa quán, tắt hết đèn điện trong nhà, bố con ông Mừng giả bộ đi ngủ nhưng thực ra cả hai đang bí mật theo dõi thầy Lương trong gian nhà để củi. 11h tối, mọi chuyện vẫn không có gì xảy ra, thời gian trôi qua vô cùng chạp.

12h đêm, khi ông Mừng bắt đầu thấy nản với công việc này thì Phển đập tay vào vai ông rồi thì thào nói :

-- Kia kìa, ra rồi.....Ông ta đi ra rồi, bố nhìn xem, trong gian nhà để củi vẫn sáng ánh đèn dầu. Bố thấy chưa, rõ ràng ông ta đang làm chuyện mờ ám.

Nhìn qua lỗ cửa, ông Mừng thấy đúng là thầy Lương, ông Mừng hỏi :

-- Sao ông ấy lại đi ra giếng vào lúc nửa đêm như này nhỉ..?

Phển vội tiếp :

-- Không nói nhiều nữa, bố chuẩn bị hết chưa....? Đeo cái này vào, nhân lúc ông ta ra giếng, bố con mình lẻn ra ngách nhỏ bên hông nhà rồi đi xuống gian để củi. Để xem xem ông ta sẽ làm gì thằng Thước.

Tự dưng ông Mừng thấy hơi run run, nhưng bị Phển thúc ép, lại thêm phần tò mò không biết ông Lương kia làm gì vào nửa đêm nên có chút sợ sệt nhưng ông Mừng vẫn làm theo lời cậu con trai.

Hai bố con lẻn đến hông gian nhà củi rồi lặng im, đến thở cũng không dám thở mạnh, cả hai lén nhìn vào bên trong. Thước điên đang ngồi dưới đất, vẫn dáng vẻ ngây dại, đờ đẫn. Ngoài giếng, thầy Lương đang rửa những chiếc lá Vạn Niên Thanh.

Rửa xong xuôi, thầy Lương lo lắng tự nhủ trong đầu :

" Đêm nay chắc sẽ khó khăn hơn gấp bội, không biết cậu ta có chịu đựng nổi không. Thứ độc trùng này nguy hiểm hơn ta nghĩ, kẻ luyện ra độc trùng ngải không hề tầm thường......Đành phải dựa vào nghị lực, cũng như may mắn của cậu ta vậy.