Chương 17: Bây giờ vẫn còn kịp ( H )

Đoạn Trường An duỗi tay nhẹ nhàng nâng cằm của Tô Dục lên, anh ngậm lấy đôi môi đỏ thắm, chậm rãi hôn, nụ hôn dần sâu.

Tô Dục cảm thấy tim mình đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô đưa tay muốn nắm lấy quần áo của Đoạn Trường An, nhưng khi chạm phải lại là làn da ấm áp của anh.

Ờ đúng rồi, bọn họ vừa mới tắm xong.

Cô mơ màng nhớ lại.

Đoạn Trường An cong cánh tay rắn rỏi chống lên phía trên đỉnh đầu Tô Dục, để cơ thể càng gần cô hơn, cảm giác được cánh tay mềm mại của cô gái nhỏ ôm lấy cổ anh, cô còn chủ động hé miệng vươn lưỡi ra cùng anh dây dưa.

Men rượu lẫn trong hơi thở của hai người, không biết say vì rượu hay say vì người.

Nhận thấy gậy thịt nóng ấm đặt trên bụng nhỏ của mình, hoa huyệt của Tô Dục vô thức co rút lại, cô tưởng đêm nay có thể trốn, ai ngờ…

Bàn tay nâng cằm dần di chuyển xuống dưới, bao phủ lấy bầu ngực cao vυ"t, anh hơi dùng sức, biến thứ bên dưới lòng bàn tay thành nhiều hình dạng khác nhau, cảm giác được đầu ngực dần cứng rắn.

Môi của Đoạn Trường An cũng dời xuống ngậm lấy một bên ngực, liếʍ mυ"ŧ.

Tô Dục thở gấp.

“Kêu ra đi,” Đoạn Trường An dụ dỗ người dưới thân, trong lúc nói chuyện, làn môi mỏng và đầu lưỡi không ngừng cọ xát đầu ngực, “A Dục, anh muốn nghe em kêu.”

Thắt lưng tuy gầy nhưng rắn chắc, gậy thịt ở giữa bụng nhỏ còn chọt vài cái.

Hoa huyệt bắt đầu chảy ra nước mật, khao khát được đi vào, bên trong cô vô cùng trống rỗng, muốn được thứ cứng nóng kia lấp đầy cơ thể.

Có lẽ là do cồn hoặc là do giọng nói của anh, Tô Dục không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng.

Ngón tay của Đoạn Trường An chậm rãi vẽ vòng tròn trên bụng nhỏ của cô.

Ngứa, rất ngứa.

“Anh… Đừng vậy…” Tô Dục thở hổn hển.

Đoạn Trường An hạ giọng, giống như đang cố dụ dỗ cô: “A Dục, em muốn gì, nói cho anh biết.”

“Anh vào đi…” Tô Dục khó chịu muốn khóc, “hoa huyệt ngứa quá…”

Đoạn Trường An cười nhẹ.

Ngón tay thon dài đi tới giữa hai chân cô, đẩy hoa môi ra, dính một chút nước mật ngoài miệng hoa huyệt, rồi trượt về phía trên của hoa môi, tìm được hoa hạch ló ra, xoa nắn.

Tô Dục thoải mái đến run người, từng tiếng gọi tên anh, tựa như con mèo đang trong kì động dục.

Đoạn Trường An không nói chuyện nữa, há to miệng ngậm lấy, thay phiên cắи ʍút̼ đôi gò bồng đào.

Động tác trên tay không ngừng, ngón cái ấn vào hoa hạch, ngón trỏ và ngón giữa ra vào bên trong hoa huyệt, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.

Gậy thịt dán vào bụng nhỏ, chọt thật mạnh.

Tô Dục chịu không nổi: “Chậm một chút… A…”

Bị anh đưa tới cao trào.

Đoạn Trường An rút ngón tay dính đầy nước mật ra, anh nhìn chằm chằm Tô Dục, đem ngón tay ấy đến bên miệng, liếʍ mυ"ŧ: “A Dục, em ngọt quá.”

Anh nheo mắt lại, tựa như hồ ly tinh mê hoặc lòng người, Tô Dục ngẩn ngơ nhìn đến quên cả phản ứng.

Đoạn Trường An tách hai chân cô ra, chen vào chính giữa, gậy thịt cọ xát nơi trung tâm hoa huyệt: “Tô Dục.” Anh gọi tên cô, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc: “ Nếu em không muốn, bây giờ dừng lại vẫn còn kịp.”

Bằng lòng không?

Trong lòng cô đã đồng ý từ lâu, không lừa dối được bản thân, ngay cả hoa huyệt cũng cảm giác được gậy thịt của anh, hưng phấn đến co rút lại.

Tô Dục nhẹ nhàng cắn môi dưới, hai chân quấn lấy thắt lưng của anh, miệng hoa huyệt tìm thấy gậy thịt, hơi dùng sức một chút, ngậm lấy đầu nấm phía trước.

Mắt Đoạn Trường An đỏ lên, anh trở người xuống dưới, lấy một thứ cất trong hộc tủ phía đầu giường, sau đó chèn một cái gối xuống dưới eo của Tô Dục.

Anh đặt thứ kia vào tay Tô Dục: “Đeo vào cho anh đi.”

Tô Dục thấy rõ thứ trong tay mình chính là ba con sói, đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ, cắn răng mở bao. Một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, đưa tới phía trên gậy thịt, rồi di chuyển xuống dưới, đeo bao vào.

Đoạn Trường An cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô: “Vì em nên đành phải để nó chịu thiệt vậy.”

Tô Dục nhắm mắt lại, bộ dạng giấu đầu lòi đuôi.

Gậy thịt lại lần nữa đi vào hoa huyệt, thăm dò vào bên trong, vừa đi vào hơn nửa đầu nấm liền cảm thấy bị mυ"ŧ chặt lấy, Đoạn Trường An duỗi tay tiếp tục vuốt ve hoa hạch, làn môi âu yếm hôn xương quai xanh của cô.

Cô cảm giác được tiểu huyệt căng ra, nuốt vào toàn bộ đầu nấm, Đoạn Trường An tiến vào thêm một chút, sau đó rời đi, rồi lặp lại di chuyển.

“Có muốn bị anh chơi không?” Miệng anh nói lời lưu manh.

Anh thử ra vào bên trong, Tô Dục có chút khẩn trương, các ngón tay của cô bấu lấy tấm lưng rộng lớn của anh.

Tường thịt bị ma sát, sâu trong hoa huyệt càng ngày càng ham muốn nhiều hơn, Tô Dục không nhịn được ngưỡng người nghênh hợp.

“A, em gấp dữ vậy sao?” Đoạn Trường An như đang đè nén cái gì đó, trong giọng nói có chút không được tự nhiên.

Tô Dục chủ động hôn lên môi anh, vói lưỡi vào miệng anh, không muốn nghe anh nói những lời khiến người thẹn thùng này nữa.

Thật sự chịu không nổi nữa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~