Chương 18: Mùi vị (H)

Đoạn Trường An dùng sức, cắm toàn bộ gậy thịt vào trong, ngón tay trêu chọc hoa hạch.

Tô Dục thở hổn hển, cô đau điếng người.

Sau đó cô lại cảm thấy rất thoải mái, tiểu huyệt theo bản năng co rút lại, cảm giác được gậy thịt cứng nóng bị mình ngậm lấy.

Đoạn Trường An bóp một bên ngực của cô: “Cắn nhẹ chút, em cắn chặt đến mức xém chút nữa là anh bắn ra rồi.”

Kế đó anh lại bắt đầu chậm rãi ra vào.

Sâu bên trong tiểu huyệt liên tục bị lấp đầy, rồi lại rút ra, cảm giác căng đầy sung sướиɠ làm Tô Dục phát ra tiếng nức nở, lẫn trong đó còn có chút hưng phấn như bị kìm nén.

Đoạn Trường An cảm giác được gậy thịt của mình bị ngậm chặt lấy, anh dùng sức, mạnh mẽ đi vào, rồi lại rút ra, mỗi lần đều như muốn lôi cả thịt mềm bên trong tiểu huyệt ra ngoài.

Tô Dục thật sự chịu không nổi, anh ra vào ngày càng nhanh và mạnh làm cho da đầu cô tê dại: “Nhẹ một chút… Anh Trường An, nhẹ một chút….”

“Mới vậy đã bị gậy lớn của anh làm cho chịu không được nữa sao?” Đoạn Trường An ngược lại càng dùng sức hơn, kéo theo rất nhiều nước mật.

Mỗi lần đều cắm vào tận cùng, hai túi ngọc va vào phía dưới hoa huyệt, vang lên từng tiếng bạch bạch, hòa cùng với tiếng nước mỗi khi anh ra vào, đúng là da^ʍ mỹ đến không thể nói thành lời.

“Đừng mà…” Tô Dục khóc nức nở trong cơn sung sướиɠ, nước mật trào ra ngoài rồi lại bị gậy thịt đẩy trở về lại bên trong, cô cảm giác mình sắp bị làm hư rồi.

Đoạn Trường An biết cô gái nhỏ đã lên cao trào, anh dừng lại, cảm nhận từng đợt co rút bên trong tiểu huyệt, tường thịt ép chặt lấy gậy thịt của anh.

Chờ đến khi Tô Dục hít thở đều đặn, anh hơi rút ra, mang theo thịt mềm nhớp nháp, đầu nấm cố ý ma sát nơi mẫn cảm nhô lên bên trong hoa huyệt.

“Ngoan, còn chưa đủ.”

Sau cao trào cơ thể càng mẫn cảm hơn, cô mềm mại như một bãi nước, đong đưa cơ thể theo từng động tác của Đoạn Trường An, nước mật cũng không ngừng chảy ra ngoài.

Đoạn Trường An rút cái gối lót dưới eo Tô Dục ra, để cô nằm thẳng trên giường, như vậy hoa huyệt càng cảm nhận được sự cọ xát của đầu nấm nhiều hơn, chậm rãi nhưng chỉ nhắm vào nơi mẫn cảm hơi nhô lên kia.

Cô sắp bị ép tới điên rồi.

Tô Dục nức nở, muốn anh làm nhanh lên, hai chân quấn lấy thắt lưng của anh.

“Fuck,” Cảm nhận được chân cô quấn chặt lấy thắt lưng mình, Đoạn Trường An có chút mất khống chế, “muốn anh chơi em đến vậy hả? Em muốn gì, nói ra đi.”

“Mạnh lên… Làm em…” Cô phát ra tiếng nức nở.

“Chịu không nổi nữa.” Đoạn Trường An rút ra chỉ chừa lại đầu nấm ở ngoài hoa huyệt, sau đó cắm mạnh vào.

Đôi gò bồng đào nhảy lên trước mắt anh, anh duỗi tay chụp lấy, dùng sức vuốt ve.

Hoa huyệt ngứa ngáy xen lẫn với chút đau đớn trên ngực, Tô Dục muốn hét chói tai, nhưng giọng nói lại vì sự đυ.ng chạm mạnh mẽ của anh mà đứt đoạn, bị anh đưa đến cao trào.

Hoa huyệt thoải mái đến mức vô thức co rút lại, Đoạn Trường An dừng lại, gậy thịt chôn sâu bên trong cơ thể của cô, bàn tay anh chơi đùa đôi gò bồng đào.

Anh nhìn thấy Tô Dục há miệng thở dốc, Đoạn Trường An bật cười: “Sướиɠ vậy sao?”

“Thoải mái…” Tô Dục thở gấp, tay cô di chuyển dọc theo sống lưng của anh, vô thức trượt xuống rãnh mông, cô cảm giác được cơ thể của Đoạn Trường An cứng đờ, đang định sờ tiếp thì bị anh bắt lấy cái tay đang làm loạn, mười ngón tay đan vào nhau.

“Có chỗ không được sờ bậy, anh không muốn bắn nhanh như vậy.” Đoạn Trường An liếʍ cắn vành tai nho nhỏ của cô, “còn chưa chơi cho em khóc mà.”

Đoạn Trường An tiếp tục mạnh mẽ ra vào, anh thở dốc bên tai Tô Dục, gậy thịt hình như còn to lớn cứng rắn hơn, căng đầy bên trong tiểu huyệt.

Dường như anh cố ý, mỗi lần ra vào, đầu nấm sẽ ma sát với chỗ mẫn cảm kia, làm Tô Dục run rẩy liên tục.

“Muốn bị anh chơi hư không?” Giọng nói của Đoạn Trường An khàn khàn, trên trán mơ hồ nổi gân xanh.

“Muốn…” Tô Dục nhỏ giọng lầm bầm.

Động tác của Đoạn Trường An càng thêm dùng sức, đâm thật mạnh vào sâu bên trong tiểu huyệt, nhận thấy hoa huyệt của người dưới thân thít chặt, một lần nữa cô phun ra thật nhiều mật nước, chính anh cũng bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cản trở bên trong bao, nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được một chút nhiệt độ nóng ấm của nó.

Tô Dục vô lực, cả người nặng nề mơ mơ màng màng.

Đoạn Trường An bế cô lên, đưa đến phòng tắm, tắm rửa lại lần nữa, sau đó nhanh chóng thay drap giường đã ướt đẫm, rồi mới bế cô đặt lên giường.

Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng hôn lên tóc cô: “Ngủ ngon, A Dục của anh.”

Tô Dục nghĩ, sao mùi vị trên người của anh đều là mùi mà cô thích vậy?

______________________________________

Tác giả: Lúc viết chương này đột nhiên tôi nghĩ tới một bài hát, vừa viết vừa nghe.

Trong đó có 1 câu hát: Một bên thăm dò, bên kia đáp lại, tia lửa ngầm tỏa ra khắp nơi.

Thật bí ẩn.

Sau này sẽ cố gắng không thức trễ vậy nữa.

Các tình yêu ngủ ngon.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~