Chương 22: Làm hư ( H )

Tô Dục vươn tay, cởϊ áσ của Đoạn Trường An ra, tiếp đó là quần của anh.

“Gấp vậy sao?” Đoạn Trường An trêu chọc.

Tô Dục không thèm để ý đến anh, tiếp tục chiến đấu với cái quần.

Do Đoạn Trường An đang ngồi, khó khắn lắm Tô Dục mới kéo xuống được, gậy thịt lập tức nhảy ra ngoài, giương lên gật đầu chào hỏi cô gái nhỏ.

Tô Dục cũng không biết tiếp theo mình phải làm gì.

Đoạn Trường An bị trêu chọc nóng cả người, thấy người phía trên đột nhiên không cử động nữa, anh lắc đầu cười, thả Tô Dục ngồi xuống sofa, sau đó đứng dậy cởϊ qυầи ra.

Anh đỡ gậy thịt đứng trước mặt Tô Dục, cố tình bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng giọng nói lại dịu dàng trầm thấp: “Liếʍ cho anh đi.”

Dường như Tô Dục nhìn thấy bóng dáng của Đoạn gia trong những lúc phỏng vấn, vẻ mặt rất nghiêm trang. Bình thường gậy thịt ngủ đông dưới đám cỏ rậm rạp đen nhánh, lúc thứ kia lớn lên thì có thể nhìn thấy gân guốc nổi xung quanh, đầu nấm vốn dĩ đã hồng nay chuyển sang đỏ, lổ nhỏ còn chảy ra chút dịch trong suốt.

Tô Dục ngồi quỳ trên sofa, cô nhổm người dậy, đầu tiên liếʍ một vòng quanh lổ nhỏ trên đầu nấm, sau đó ngậm lấy đầu nấm rồi từ từ phun ra nuốt vào.

Cảm nhận được sự ấm áp bên trong khoang miệng, Đoạn Trường An giơ tay đỡ sau gáy Tô Dục, giúp cô di chuyển nhanh hơn.

Tô Dục vươn tay xoa hai hòn ngọc, nắm trong tay, nhẹ nhàng chơi đùa.

Đoạn Trường An hít vào một hơi, sung sướиɠ làm da đầu anh tê dại, anh buông Tô Dục ra, ngồi xuống sofa.

Đeo bao vào.

“Em tự mình ngồi lên đây đi.” Lúc Đoạn Trường An ngồi xuống, gậy thịt dựng đứng lên.

Tô Dục đỏ mặt leo lên trên người anh, miệng huyệt tìm thấy gậy thịt, cọ xát, sau đó cô từ từ ngồi xuống.

Tiểu huyệt vẫn rất chặt, đầu nấm vừa vào, Tô Dục đã cảm thấy hoa huyệt bị kéo căng, không còn chút sức.

Cảm giác mình được thịt non mυ"ŧ lấy, Đoạn Trường An đưa tay đỡ eo của Tô Dục, ấn cô ngồi xuống.

Tất cả gậy thịt đã tiến vào trong tiểu huyệt, hai người đồng loạt thở dài thỏa mãn.

Vẫn chưa đủ.

Đoạn Trường An đỡ eo của Tô Dục bắt đầu di chuyển lên xuống, gậy thịt ra ra vào vào, tư thế như vậy mỗi đi ra vào đều đâm đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.

Tô Dục rêи ɾỉ thành tiếng, tay cô bám lấy bờ vai của Đoạn Trường An, nửa người trên dính sát vào người anh.

“Cái miệng nhỏ bên dưới đúng là không thua kém cái bên trên, cũng biết mυ"ŧ như vậy.” Đoạn Trường An cố tình chọc cô “cắn chặt vậy, anh muốn đi ra cũng không được.”

Anh ngày càng dùng sức, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất.

“Anh nhẹ một chút… Em chịu không nổi…” Tô Dục rêи ɾỉ.

“Nhẹ sao làm em sướиɠ được?” Một bàn tay rời khỏi eo của cô, cầm lấy bầu ngực đang lắc lư, bóp mạnh lấy.

“Em chịu không nổi… Đoạn gia… Đừng đùa nữa…” Tô Dục cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.

Nghe thấy cô gọi mình như vậy, Đoạn Trường An càng dùng sức hơn: “A Dục ngoan, hôm nay gia muốn làm hư em.”

Mỗi lần đều đâm thật sâu vào hoa tâm,Tô Dục run rẩy, nước mật trào ra thật nhiều.

“Mẫn cảm vậy.” Đoạn Trường An cảm giác được cô đã lên cao trào, tường thịt co rút lại, ngậm chặt lấy gậy thịt của anh.

Anh rút gậy thịt ra, để Tô Dục quỳ ngồi trên sofa, anh đứng dậy chống tay lên chỗ dựa lưng của sofa.

Đi vào từ phía sau.

Tiểu huyệt vẫn còn chìm trong dư vị sau cao trào, tư thế tiến vào từ sau như vậy kí©h thí©ɧ Tô Dục nhiều hơn, đầu nấm mỗi lần ra vào đều cọ xát với điểm G.

Tô Dục cảm thấy mình thật sự sắp bị làm hư rồi.

Đoạn Trường An thọc vào rút ra, một bàn tay thì vuốt ve đôi gò bồng của cô, tay còn lại thì vẽ vòng, trêu chọc hoa hạch sưng đỏ.

Tô Dục không nhịn được nhếch mông về sau, để anh có thể đi vào sâu hơn, nước mật chảy xuống túi ngọc, rồi đọng lại trên sofa.

Tiếng nước tí tách lẫn với tiếng rên nhỏ vụn của Tô Dục, cùng với những lời nói lưu manh của Đoạn Trường An, càng làm cho không khí trong phòng trở nên da^ʍ mĩ đến cực điểm.

Hoa hạch đột nhiên bị bóp mạnh, hoa huyệt của Tô Dục không chịu được co rút nhanh, nước mật trào ra ồ ạt, cùng lúc đó Đoạn Trường An cũng thẳng thắt lưng, đâm mạnh vào sâu bên trong, sau đó bắn từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.

Tô Dục không còn sức lực, cô nghĩ thầm đúng là bị làm cho hư luôn rồi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~