Chương 24: Làm bằng nước ( H )

Anh đón lấy thứ trong tay Tô Dục, đó là một cái qυầи ɭóŧ, vô cùng thiếu vải, dây đeo hai bên cũng được kết những đóa hoa nhỏ màu trắng, trải dài đến trên hoa hạch, phía dưới đáy qυầи ɭóŧ làm bằng tơ lụa màu đen, phần sau mông là vải thêu cùng màu.

Quan trọng nhất là ở chính giữa có một vật màu đen làm bằng cao su, dựng đứng lên, chiều ngang khoảng chừng hai ngón tay.

Trong tay Tô Dục đang cầm một cái điều khiển từ xa nho nhỏ.

Anh ôm ngang Tô Dục lên, ném xuống giường. Còn mình thì chậm rãi cởϊ qυầи áo ra, gậy thịt dựng đứng giữa hai chân, nhưng trông có vẻ khá yên tĩnh, không hiểu sao Tô Dục lại cảm thấy có chút hoảng hốt, đang định nói chuyện, thì người kia đè lên người cô.

Theo bản năng, Tô Dục định đưa tay che cổ áo khoét sâu hình chữ V, nhưng lại bị Đoạn Trường An túm lấy tay ấn xuống, anh vùi đầu, cách lớp vải ngậm lấy một bên đầu nhũ.

Gậy thịt cách lớp quần áo chọt lên bụng nhỏ của cô, sự va chạm qua lớp tơ lụa làm Tô Dục run rẩy. Đoạn Trường An cố tình thu tay về, vuốt ve eo cô.

Những ngón tay của Tô Dục đan vào mái tóc của Đoạn Trường An.

Bàn tay anh đặt bên eo, cũng di chuyển xuống dưới, lần mò theo đùi thon tiến vào trong váy, Đoạn Trường An dừng lại.

“Mặc nó vào, có được không?” Đoạn Trường An cầm qυầи ɭóŧ, nhỏ giọng hỏi.

Tô Dục nghĩ đến thứ kia, hoa huyệt không nhịn được mà hưng phấn co rút lại, chảy ra mật hoa.

Cô ngượng ngùng đứng dậy, chậm rãi mặc qυầи ɭóŧ vào, thứ đặt ở giữa đã bị Đoạn Trường An cầm lấy cọ xát với hoa huyệt, dính chút nước mật trơn ướt.

Đoạn Trường An không nỡ làm khó cô gái nhỏ, anh nắm tay cô, cầm lấy thứ kia đặt giữa hoa huyệt mẫn cảm, từ từ đẩy vào trong, hoa huyệt không chịu nổi co rút lại.

Giống như cô đang tự sướиɠ trước mặt anh, Tô Dục nghĩ, đôi chân dài trắng nõn bị tách ra, sau đó hoa môi bị người kia ngậm lấy.

Tô Dục kêu lên một tiếng, định kẹp chân lại, nhưng bị hai tay của anh bắt được.

Cách lớp tơ lụa phun ra nuốt vào hoa môi, đầu lưỡi tìm thấy hoa hạch, liếʍ mυ"ŧ, bàn tay to xoa hai cánh mông, sức lực mạnh đến mức làm cho vải thêu bị đẩy về phía rãnh mông.

Cô không chịu nổi. Tô Dục cúi đầu, nhìn thấy anh đang làm gì dưới váy ngắn của mình, hình ảnh phóng đãng làm chân cô mềm nhũn ra.

Đoạn Trường An cố ý ấn nút mở trên điều khiển, thứ kia bắt đầu rung động, từ từ ma sát với điểm mẫn cảm, hoa huyệt không nhịn được co rút lại, hoa hạch thì bị liếʍ mυ"ŧ, cô không có chỗ trốn.

Chân cô mềm nhũn đồng thời nước mật cũng phun ra ngoài, chảy xuống cằm của Đoạn Trường An.

Anh đặt cô lên giường, hai chân được thả tự do, quấn lấy nhau, sau cơn cao trào bên trong càng trống rỗng.

Đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh chăm chú

Không chịu nổi nữa.

Đoạn Trường An cúi người, duỗi ngón tay đến miệng hoa huyệt đâm mạnh vào, vật cứng trong cơ thể cũng đâm sâu vào trong, Tô Dục thét chói tai.

“Dùng nó sướиɠ hay là của anh sướиɠ?” Gậy rung bị tường thịt đẩy ra ngoài, rồi lại bị Đoạn Trường An đẩy ngược vào trong, cứ lặp đi lặp lại nhưng không cho cô được thỏa mãn.

“Của anh…” Tô Dục khao khát nhìn Đoạn Trường An.

“Ừm, anh làm sao?” Anh cười xấu xa, lần nữa ngậm lấy bầu ngực mềm mại.

“Anh cho em… Ngứa quá…” Cô khàn giọng nói.

“Cho em cái gì?” Đoạn Trường An di chuyển thắt lưng, dùng gậy thịt cọ xát hoa hạch sưng to.

“Gậy thịt…” Tô Dục nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng.

“Muốn gậy thịt làm gì.” Anh cầm lấy tay Tô Dục để cô cầm lấy gậy thịt nóng bỏng, “nói đi, A Dục.”

Cảm nhận được gậy thịt nảy lên trong lòng bàn tay, hoa huyệt càng ướŧ áŧ hơn, lại thêm phần trống rỗng, cô muốn nhanh chóng được lấp đầy: “Làm em…”

Cô khóc nức nở.

“Làm…” Đoạn Trường An cúi đầu, kéo qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm của Tô Dục xuống, gậy rung bị lấy ra khỏi cơ thể, anh ấn mạnh nó xuống hoa hạch, hoa huyệt còn chưa kịp cảm thấy trống không, đã bị gậy thịt của ai kia làm căng ra.

Tô Dục sung sướиɠ bật ra tiếng thở dài, hoa hạch bị kí©h thí©ɧ, tường thịt co rút lại, cứ vậy mà lên cao trào.

Đoạn Trường An cảm nhận được gậy thịt vừa mới cắm vào đã bị ngậm chặt lấy, ngày càng siết chặt hơn, một luồng nóng bỏng sâu trong hoa huyệt phun lên đầu nấm.

Siết chặt quá, Đoạn Trường An vội vàng rút gậy thịt ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lên trên hoa huyệt và đùi cô.

Đoạn Trường An đen mặt, lật người Tô Dục để cô nằm nghiêng, vỗ bôm bốp lên cái mông nhỏ của cô, anh rút ra một cái bao: “Tiểu yêu tinh, hại gia mất mặt, xem gia chơi chết em như nào.”

Lời nói lưu manh này làm cho nước mật của Tô Dục tuôn ra ồ ạt.

Cô nằm nghiêng người, hoa huyệt bị lấp đầy từ phía sau, gậy thịt ra vào rất nhanh, mỗi một lần đều dùng mười phần sức.

Lấp đầy rồi lại rút ra, mỗi lần đều đâm đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.

Một bàn tay của anh chèn phía dưới để Tô Dục gối đầu lên, bàn tay còn lại mạnh mẽ vuốt ve đôi gò bồng đào, chốc lát lại xoa nắn hoa hạch, phần lưng mẫn cảm phía sau cũng bị Đoạn Trường An dùng miệng mυ"ŧ vào liên tục, để lại từng dấu hôn.

Kɧoáı ©ảʍ chồng chất, Tô Dục hầu như không thể phát ra tiếng dù chỉ là những tiếng rên nhỏ vụn.

Cô cũng không biết đã cao trào bao nhiêu lần, cuối cùng người phía sau dùng gậy rung ấn mạnh xuống hoa hạch, anh cũng bắn ra, Tô Dục lần nữa lên cao trào, thậm chí còn có chất lỏng trong suốt trào khỏi cơ thể, cô run rẩy, hoa huyệt co rút không ngừng.

“Sướиɠ đến phun nước luôn hả?” Đoạn Trường An ôm cô xuống giường tắm rửa “cao trào nhiều lần như vậy, em làm từ nước hả?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~