Chương 43: Niên Niên hựu Hạ ( 5 )

Lâm Hạ là kiểu người vô tư, vốn dĩ đang suy nghĩ nghiêm túc, nhưng nằm xuống sofa một hồi, cô suy nghĩ mông lung, ngủ lúc nào cũng không hay.

Lúc mở mắt ra trời đã sáng tỏ, Lâm Hạ dụi mắt ngồi dậy, cảm xúc phía dưới hình như không phải là sofa làm bằng da. Cô chớp mắt, nhận ra mình đang ngồi trên giường.

“Tối qua mình lén bò lên giường lúc nào, sao mình không nhớ nhỉ?” Cô tự lẩm bẩm một mình, nhìn xung quanh thì không thấy bóng dáng của Từ Cẩn Niên.

Lâm Hạ mở cửa nhìn ra ngoài, thấy hai bên trái phải không có ai, cô chạy về phòng của mình, lúc cầm quần áo thì suy nghĩ một lát, sau đó lại chạy ngược về phòng của Từ Cẩn Niên. Treo bộ đồ ngủ của mình vào tủ áo của anh, Lâm Hạ vui vẻ xuống lầu tìm đồ ăn.

Bên ngoài tòa nhà có một quán ăn bình dân, Lâm Hạ vừa đi ngang qua thì nhìn thấy Từ Cẩn Niên đang ngồi trong đó húp cháo, cô chạy đến chỗ anh, gọi một chén hoành thành.

“Chào buổi sáng, Từ Cẩn Niên.” Lâm Hạ ngồi đối diện với Từ Cẩn Niên, “Sáng hôm nay lúc thức dậy em phát hiện mình đang ở trên giường, có phải anh định lợi dụng em không? Hức hức.”

“Em có thứ gì giá trị để tôi lợi dụng chứ?” Từ Cẩn Niên nói mà không thèm ngẩng đầu lên, “Sáng sớm lúc tôi tỉnh dậy, nhìn thấy em lạnh co thành một cục, nhất thời lòng tốt trỗi dậy, mới bế em qua đó.”

“Đúng là hiếm khi thấy anh tốt bụng được một lần.” Nghe thấy anh trả lời, Lâm Hạ bất mãn lẩm bẩm.

Cô cúi đầu ăn hoành thánh, vì vậy đã bỏ lỡ ánh mắt vừa nghiêm túc lại sâu thẩm của Từ Cẩn Niên khi anh ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nói là trợ lý của Từ Cẩn Niên, nhưng thực tế Lâm Hạ chẳng giúp đỡ được gì. Lúc Từ Cẩn Niên chụp ảnh thì cô chạy loanh quanh gần đó, hoặc là tán dóc với mấy người trong đoàn.

Thỉnh thoảng cô cũng liếc mắt nhìn Từ Cẩn Niên, thấy anh đang tập trung chụp ảnh thì trề môi, tiếp tục làm việc của mình.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô liếc nhìn anh, đột nhiên Lâm Hạ phát hiện một chuyện, cô chạy tới.

Nơi đối diện với ống kính là bờ sông, nhưng ở đó còn có hai đứa nhỏ đang chơi đùa.

Lâm Hạ nghiêng người nhìn vào camera, sau đó tức giận nói: “Từ Cẩn Niên, không phải anh nói không chụp con người sao!”

Từ Cẩn Niên liếc nhìn cô một cái, anh rút một điếu thuốc ra kẹp giữa hai ngón tay: “Em lúc nào cũng vậy sao, người khác nói gì em cũng tin hết hả.”

Sau đó anh xoay người ngậm thuốc lá rời đi, Lâm Hạ dường như còn nhìn thấy anh đang cười.

Đồ chó chết này, Lâm Hạ nghĩ thầm, anh chờ đó để xem sau này em xử lý anh như thế nào.

Buổi tối sau khi tắm xong, Từ Cẩn Niên chỉ mặc một cái quần đùi ngồi trước laptop định chỉnh sửa lại ảnh, anh ngoái đầu nhìn cái áo ngủ màu trắng treo trong tủ, hơi nhíu máy.

Sáng hôm nay đúng là anh nhìn thấy cô nằm co ro nên mới bế cô lên giường, mùa xuân ở trên núi lạnh hơn ở thành phố, dù đã bật điều hòa nhưng không đắp chăn vẫn không chịu được cái lạnh này.

Thắt lưng áo khoác của cô vốn đã được buộc chặc, không hiểu cô ngủ ra sao lại bị nới lỏng, lúc anh bế cô lên, vạt áo khoác lập tức xổ tung ra hai bên.

Người trong lòng trắng ngần, cổ áo chữ V khoét sâu làm lộ ra nửa bầu ngực, tuy Lâm Hạ trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng chỗ nên lớn thì lớn, chổ cần nhỏ lại nhỏ.

Lớp vải mỏng manh làm lộ ra hai điểm trước ngực, như muốn mời người đến hái.

Làn váy ngắn cũn, cánh tay của Từ Cẩn Niên không bị ngăn trở, tiếp xúc với cặp đùi mềm mại ấm áp của cô.

Từ Cẩn Niên thầm mắng trong lòng, sáng sớm là lúc anh bạn nhỏ hưng phấn chào cờ, Lâm Hạ còn vô tình cọ xát trong lòng anh, tìm tư thế ngủ thoải mái hơn. Gậy thịt sưng to càng căng cứng hơn, dán sát vào rãnh mông của cô.

Từ Cẩn Niên đen mặt ném cô xuống giường, đắp chăn lên, rồi đi vào phòng tắm.

Lúc này nhớ lại chuyện ban sáng, gậy thịt lại muốn ngóc đầu dậy, Từ Cẩn Niên nhíu mày, có thể là do đã lâu rồi anh không phát tiết, chỉ là một cô bé cũng có thể trêu chọc khiến anh mất kềm chế.

Cố tình ngay lúc này giọng nói của Lâm Hạ lại vang lên phía ngoài cửa: “Từ Cẩn Niên, mở cửa ra, em biết anh đang ở trong phòng.”

Từ Cẩn Niên tiện tay vơ lấy áo choàng tắm đặt ở bên cạnh, đi ra mở cửa.

Lâm Hạ thấy cửa mở, cô quen cửa quen nẻo bước vào, cầm lấy áo ngủ của mình bước vào phòng tắm, không chờ Từ Cẩn Niên nói câu nào.

Cô tắm rửa thật nhanh, Lâm Hạ bước ra, cách ăn mặc cũng y hệt ngày hôm qua: “Thân là trợ lý của anh, em tới đây giúp anh chỉnh sửa ảnh.”

“Ha!” Từ Cẩn Niên cười nhạo một tiếng, anh quay đầu xem laptop, Lâm Hạ đứng kế bên nhìn một lúc, cô phát hiện mình không giúp được gì cả, vì vậy cô yên phận nghịch điện thoại.

Chờ Từ Cẩn Niên đóng laptop lại, thì phát hiện ra người đòi giúp anh chỉnh sửa ảnh đang ngồi trên giường.

“Lâm Hạ,” Anh bước tới, “Tôi muốn ngủ.”

“Ừm ừm,” Lâm Hạ gật đầu thật mạnh, cô đặt điện thoại xuống, đứng xuống đất, ngửa đầu nhìn anh “em nghĩ kỹ rồi, em ngủ trên sofa thì cũng phiền anh phải bế em lên giường, cho nên em tự giác lên giường ngủ là tốt nhất.

Hai người đứng rất gần nhau, Từ Cẩn Niên có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, du͙© vọиɠ đã lắng xuống nay lại muốn trỗi dậy, Từ Cẩn Niên cảm giác được huyệt Thái Dương đang giật dữ dội, anh bước lên một bước, ép sát Lâm Hạ làm hai chân của cô dán sát vào mép giường: “Lâm Hạ, những lời tôi nói với em, có phải em không hề ghi nhớ.”

“Vậy em nghe đây,” Từ Cẩn Niên gằn từng chữ, “Em mới mười chín tuổi còn tôi đã hai mươi sáu, tôi không thể nào chơi trò yêu đương, đóng vai gia đình với em được, em có hiểu không?”

Nói dứt câu anh đưa bàn tay to ấn xuống hai cánh mông của cô, đẩy cô về phía trước áp sát với du͙© vọиɠ phía dưới của anh.

Cảm nhận được có một thứ cưng cứng chống lên bụng nhỏ của mình, Lâm Hạ nhận ra tim mình đang đập nhanh hơn, cơ thể cũng có cảm giác lâng lâng.

Nếu như lúc trước cô chỉ muốn quấy rối anh, thì bây giờ sự sung sướиɠ từ thể xác đến tâm hồn này làm cô hiểu rõ, cô đã rung động rồi.

Lâm Hạ giơ tay lên, vòng quanh cổ Từ Cẩn Niên: “Em không phải là con nít, em biết mình thích cái gì và đang làm gì.”

Cô nghiêng người về phía trước, dáng người mềm mại nũng nịu cọ xát lên cơ thể rắn chắn của Từ Cẩn Niên: “Từ Cẩn Niên, em thật sự rất thích anh.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~