Chương 6: Giao mèo hay dâng người?

Tô Dục ôm mèo đứng trước cửa nhà, trên đường đi vẫn không hiểu nổi sao mình lại khờ khạo ôm mèo sang đây cho anh.

Xì, mình đúng là đồ ngốc. Cô thầm phỉ nhổ bản thân. Nhưng cuối cùng vẫn cam chịu số phận đưa tay gõ cửa.

Nhìn thấy cửa mở, Tô Dục đưa mèo qua, nhưng người đối diện lại không nhận, cô ngẩng đầu, nhìn Đoạn Trường An mặc áo sơ mi trắng, quần tây đứng dựa vào vách tường, Đoạn Trường An nhìn thấy cô gái ngẩng đầu, anh nghiêng người ý bảo mời cô vào nhà.

Xí, làm ra vẻ lạnh lùng, lúc Tô Dục bước vào cửa đã nghĩ thầm như vậy.

Đoạn Trường An đóng cửa lại, ngón tay thon dài gỡ bỏ hai nút áo trên cùng, anh đi đến cửa phòng bếp: “Mới đi tiễn một vị người lớn trong nhà, anh vừa mới về tới, chưa kịp thay quần áo. Chắc em chưa ăn tối đâu nhỉ, ăn cánh gà chiên CoCa được không?”

“Được, vô cùng được luôn.” Tô Dục gật đầu, “Không ngờ đội trưởng còn biết nấu cơm nha! Em rất là thích ăn cánh gà.”

Đoạn Trường An nhìn cô đầy nghi hoặc: “Ý anh là em có biết làm món đó không.”

??? Tô Dục im lặng, cô thầm chửi bậy trong lòng, nhưng miệng lại cười giả lả.

Ăn cơm tối xong, Tô Dục định chào tạm biệt anh rồi trở về gaming house.

Đoạn Trường An nhìn máy tính: “Ăn chút trái cây rồi hãy trở về, trong tủ lạnh đó, em muốn ăn cái gì thì tìm đi.”

Tô Dục suy nghĩ một lát, cô bỏ điện thoại trên tay xuống bàn rồi vui vẻ đi tìm trái cây.

Tô Dục bưng trái cây trở lại ngồi lên sô pha, cô phát hiện lúc mình đi rửa trái cây đã bỏ điện thoại trên bàn của Đoạn Trường An, bệnh lười kinh niên lại tái phát, cô suy nghĩ mãi cuối cùng cũng hắng giọng nói: “ Đội trưởng, anh lấy điện thoại giúp em được không?”

Đoạn Trường An cầm lấy điện thoại của cô, anh nhìn lướt qua màn hình, hơi sửng người, sau đó anh đưa điện thoại cho Tô Dục, biểu tình có chút kỳ lạ.

Tô Dục nghi ngờ nhận lấy điện thoại, đột nhiên nghĩ tới việc gì đó cô đơ người, lúc nãy cô lướt Weibo đã quên tắt điện thoại, cô nuốt nước miếng, cắn răng nhìn về phía Đoạn Trường An.

Quả nhiên nhìn thấy người kia đang nhìn cô cười sâu xa:” Con mèo trong lòng Monarch?”

Tiêu rồi, bị anh ấy nhìn thấy rồi. Tô Dục câm lặng, trong đầu đang suy nghĩ hàng trăm cái cớ.

“Thích anh bao lâu rồi hử?” Đoạn Trường An cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Tô Dục.

Anh còn cố tình hạ giọng, phát ra một tiếng “ Hử?” vô cùng quyến rũ, khiến cô mất hết hồn vía, nhớ đến lúc sáng anh cũng dùng chất giọng như vậy mà hỏi cô “ Thích anh hử?” cô không nhịn được mà liếʍ môi.

Ánh mắt của Đoạn Trường An trở nên sâu thẫm và nồng cháy như lửa.

“Anh không muốn nhanh như vậy.” Anh cúi đầu, đến gần cô gái nhỏ hơn nữa, “Nghĩ cho kỹ, em chỉ đơn thuần sùng bái hay là thích anh.”

“Em…” Tô Dục vừa mới phát ra tiếng đã bị Đoạn Trường An ngậm lấy đôi môi, dịu dàng vuốt ve, “Đừng gấp gáp trả lời anh, thời gian còn dài.”

“Nhưng bây giờ có một việc khác, anh không thể kiềm chế được nữa.” Đoạn Trường An ngồi trên sô pha, anh đưa tay ôm Tô Dực để cô ngồi vào lòng mình, tiếp tục hôn cô, môi lưỡi dây dưa, kéo ra một sợi chỉ bạc.

Tô Dục bị hôn mơ mơ màng màng, cảm giác được có bàn tay to duỗi vào trong vạt áo của mình, vuốt ve bên hông sau đó di chuyển dần lên trên, cởi móc khóa áo ngực của cô, cô còn chưa kịp phản ứng, đôi gò bồng đào đã bị Đoạn Trường An ôm trọn lấy, chơi đùa.

Bầu ngực trong tay cũng không quá lớn, nhưng căng tròn đầy đặn, Đoạn Trường An cảm thấy rất vừa tay mình, bên trên là hai đóa hồng mai đang nở rộ, nhũ thịt mềm mại nhũ đầu cứng rắn, đối lập rõ ràng.

“Đừng…” Cuối cùng Tô Dục cũng tìm lại được giọng nói của mình.

Cô mặc váy ngắn, hai chân giang rộng ngồi trên người anh, gậy thịt của anh chống ngay trên bụng nhỏ của cô. Dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tiết ra làm ướt qυầи ɭóŧ, cô có chút ngượng ngùng muốn kẹp chặt hai chân.

“Lát nữa cho em kẹp,” Đoạn Trường An hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, anh cười khẽ, “Ngoan, bây giờ không làm em.”

Anh cởi bỏ thắt lưng của mình, kéo khóa xuống, gậy thịt căng cứng đội qυầи ɭóŧ lên cao, anh cọ vào bụng nhỏ của Tô Dục: “ Lấy ra giúp anh được không?”

Sau đó anh im lặng, dường như đang đợi Tô Dục trả lời, anh kéo tay cô gái nhỏ đặt trên gây thịt của mình.

Tô Dục thậm chí còn cảm thấy gậy thịt trong tay giật giật, tựa như đang gật đầu chào hỏi với cô.

————————————————————

Không phải cố ý dừng ở đây!

Tạm dừng, để tác giả làm công tác chuẩn bị thật tốt, sau đó bung xõa!

Nguyện làm sách gối đầu, làm mèo trong lòng, làm ý trung nhân của anh.

Chậc chậc chậc, lẳng lơ ~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Sửa lần cuối bởi 1 vào ngày An Ca với 4 lần sửa trong tổng số.