Chương 1.1: Sọc xanh trắng béo tốt

“Ô...” Trên chiếc giường mềm mại màu hồng nhạt, từ trong màn giường vươn ra một cánh tay nhỏ trắng tinh mềm mại, năm ngón tay mở ra rồi nắm lại, thiếu nữ duỗi eo vận động.

Thiếu nữ dùng tay xoa xoa mí mắt, sau đó mở đôi mắt to ngập nước ra, cái mũi tinh xảo thanh tý nhăn lại, đôi mi thanh tú chợp lại một cái, cánh môi phấn nộn chu lên, trong lòng tràn đầy không tình nguyện.

Cái đầu nhỏ tóc tai bù xù vươn lên, cô ngồi dậy nhìn di động hiển thị thời gian bên cạnh.

“Ai nha, đã 7 giờ rưỡi rồi!” Thiếu nữ vội vã mang dép lê chạy về phía phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong, cô vừa cởϊ áσ ngủ vừa tìm quần áo mới, tiện tay cầm lấy một cái qυầи ɭóŧ sọc xanh trắng trong ngăn kéo mặc vào người rồi cầm lấy quần áo trên thành giường tròng vào, sau đó lập tức rời khỏi phòng, nhìn thấy bóng người đang nấu cơm trong nhà bếp, “Ối, anh trai, em đi trước nha, sắp muộn rồi!” Nói xong liền cầm lấy bánh mì cùng đồ uống trên bàn ra khỏi cửa.

“Ừ, tiểu Xán đi đường phải chú ý an toàn...” Nam sinh đứng trong nhà bếp nói xong thì quay đầu thu dọn căn bếp. Ngón tay trắng nõn thon dài cầm mảnh vải hồng nhạt có nơ con bướm, trên đó có chất lỏng không rõ, hắn rửa tay sạch sẽ rồi nhét dươиɠ ѵậŧ lõα ɭồ bên ngoài vào trong quần.

Mảnh vải kia chính là một cái qυầи ɭóŧ nữ có màu hồng nhạt, thắt nơ con bướm, phía trên còn có mấy vệt màu trắng đυ.c loang lổ. Nếu nữ sinh Dương Xán ở đây thì nhất định sẽ nhận ra đây là qυầи ɭóŧ mà cô vừa mới thay mấy ngày trước.

Dương Xán đứng trong tàu điện ngầm kéo lấy tay vịn phía trên, theo đám người chen chúc mà lắc lư trái phải, thỉnh thoảng dùng tay cầm cặp sách lặng lẽ kéo qυầи ɭóŧ dưới váy một chút.

Dương Xán cau mày, tại sao qυầи ɭóŧ hôm nay lại chật như vậy chứ! Qυầи ɭóŧ tam giác màu xanh trắng gắt gao bao lấy bờ mông vểnh cùng mảnh đất tam giác thần bí của Dương Xán, thậm chí còn chật đến nỗi có thể nhìn thấy khe hở nơi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kia.

Dương Xán lại lặng lẽ dùng ngón trỏ tay trái móc lấy viền qυầи ɭóŧ mà kéo xuống một chút, sau khi cảm giác bớt chật hơn thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó, cô cảm giác có người đứng ở phía sau mình, toàn bộ thân thể người đó đều dán lên lưng mình.

Mơ hồ cảm giác được cơ bắp cường tráng có chút cứng dưới lớp vải bóng loáng, Dương Xán lặng lẽ đỏ mặt, thật cẩn thận dịch lên phía trước một chút nhưng ngay sau đó người đó lại tiến lên, cứng rắn kéo Dương Xán trở về, áp lưng vào trong lòng ngực của người đàn ông.

“Ngô...” Nghe được một tiếng hô nhỏ khàn khàn gợi cảm của người đàn ông phía sau, Dương Xán có chút ngượng ngùng, cứng đờ không dám lộn xộn.

Đang lúc cho rằng phải xấu hổ mà giữ như thế nửa giờ thì Dương Xán cảm giác sau lưng bị người đó dùng tay sờ soạng từng tấc từ eo đến xương bả vai phía sau, cánh mông cũng bị một tay vừa bao vây vừa vuốt ve.

“Này!” Dương Xán đầu tiên là vừa mềm nhũn vừa giận dữ, quay đầu về phía sau thì phát hiện người đàn ông đàn cúi đầu nhìn di động. Ánh sáng của di động phản xạ trên mặt người đàn ông làm cho hắn càng trắng hơn, lông mi thật dài rũ xuống, một đôi mày rậm có chút nhăn, miệng dưới chiếc mũi cao thẳng khẽ nhấp, giống như nhìn thấy tin tức không vui trên di động, trên cái trán trơn bóng có hai sợi tóc rơi xuống. Dương Xán nhìn mái tóc vuốt ngược tỉ mỉ của hắn, tây trang, giày da nhìn giống như một quan chức tinh anh, một tay kéo tay vịn một tay cầm di động, thực sự không giống người dâʍ ɭσạи nữ sinh.

Dương Xán lại nhìn khắp nơi, tuy rằng người xung quanh cũng rất nhiều nhưng cũng không giống sắc lang, nghĩ là ảo giác nên cô lại vặn đầu trở về nhìn thời gian trên di dộng.

Thấy trên đường nhàm chán, cô mở di động ra đọc tiểu thuyết tối qua thức đêm đang đọc dở ra đọc tiếp, mới đọc được một chương thì lập tức cảm giác được lại có người sờ mông mình, đúng lúc lại đang đọc một chuyện xưa kinh dị, lại nghĩ tới cảm giác có chút quỷ dị vừa rồi, lông tơ dựng thẳng, thân mình cứng đơ bất động.

Dương Xán nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác ngón tay lạnh lẽo đang trực tiếp vuốt ve lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, không có cảm giác bị vải dệt ngăn cánh mà là cảm giác thịt dán lên thịt.