Chương 1

Trăng treo đầu cành liễu, gió nhẹ khẽ đung đưa làm ánh trăng sáng tùy ý hắt vào khu biệt thự lộng lẫy sáng rực dưới ngọn đèn dầu, bị che lấp không thấy tung tích, chỉ có nơi ánh đèn mất đi mới lộ ra vài phần cảm giác tồn tại chân thực.

Bên ngoài biệt thự của Lục gia đậu rất nhiều siêu xe sang trọng, hôm nay là sinh nhật cậu chủ nhỏ, tuy không phải năm tuổi hay dấu mốc độ tuổi nào đó, Lục gia cố ý tổ chức lớn cũng bởi vì có chuyện quan trọng khác muốn mượn cơ hội này để tuyên bố: hai nhà Lục Tần sẽ kết thông gia.

Lục Minh Hải một nhà này không có con gái đính hôn với tiểu thiếu gia nhận ngàn kiều sủng ái nhà họ Tần, Lục Tư Bạch.

Hiện nay, loại tình yêu đồng tính luyến ái nam, tuy rằng không hề hiếm thấy như trước nhưng cũng không có cách nào để quang minh chính đại công khai ra trước mặt mọi người.

Đặc biệt đối với những gia đình giàu sang phú quý, trưởng bối sẽ không để ý đứa nhỏ trong nhà tuổi trẻ ham chơi mới mẻ một chút nhưng thật sự muốn trọn đời nam nam ở cùng nhau là không thể, cái việc long trời lở đất thế này kiểu gì cũng gây ồn ào.

Giống hai nhà Lục Tần như vậy, trực tiếp mở tiệc lớn mời khách khứa tuyên bố cho con trai hai nhà đính hôn, càng làm cho mọi người khó có thể tưởng tượng được.

Có điều với địa vị hiện giờ, mỗi người đều là tinh anh, mặc kệ trong lòng suy nghĩ như thế nào, thời điểm Lục Minh Hải tuyên bố tin tức, ngoài tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trên mặt các khách mời đều tươi cười vô cùng chân thành.

Quá nửa buổi tiệc rượu, một trong những nhân vật chính ngày hôm nay là Tần Thâm còn đang tiếp đãi mọi người ở trong phòng khách lớn mà nam chính khác chẳng biết đã đi đâu.

Tần gia dòng dõi hiển quý, có rất nhiều người đi tới tiếp cận khen Tần thiếu gia tài giỏi, tốp năm tốp ba không chen chân vào được hoặc không có tư cách đi phía trước tụ tập cùng một chỗ mặt mày tươi cười ồn ào nói chuyện, trong miệng toàn là tin tức bát quái về gia chủ hôm nay.

“Lục gia thật sự tốt số, sau này có thể bám víu vào Tần gia, Lục Minh Hải đúng là người không ra gì, đến cả con trai cũng có thể đưa tới giường đàn ông.”

Người nói chuyện nâng chén rượu che đậy ý cười chua chát, thật ra trong lời nói đang cất giấu ghen tị, ai cũng đều nghe ra được.

Anh ta ngoài miệng ghét bỏ Lục Minh Hải, trên thực tế nếu là chính mình có cơ hội này, nói không chừng sẽ còn làm quá mức hơn, những người như bọn họ khi nhắc đến phú quý làm thế nào có thể so sánh với quái vật khổng lồ Tần gia được, mấy đời nối tiếp nhau giàu sang quyền thế, sản nghiệp trong ngoài nước đếm không hết.

Người bên cạnh cười trộm hai tiếng: “Cậu hồ đồ đi, đây cũng không phải con ruột.”

“Xem đầu óc tôi này.” Vỗ đầu một cái: “Đây là đứa ôm sai mà.”

“Cái này cũng không trách cậu, cậu chủ thật của Lục gia cơ bản không hề lộ mặt, chính Lục gia cũng không để bụng đến thì những người ngoài như chúng ta có thể nhớ kỹ được sao?”

“Nói cũng đúng, cậu chủ kia gọi là gì trông như thế nào, tôi một chút cũng không nhớ rõ. Lúc trước việc Lục gia ôm sai con gây ra ồn ào, Lục Minh Hải ép xuống sự việc này, hai đứa nhỏ đều giữ lại, tôi còn cho là Lục gia luyến tiếc đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn, không nghĩ tới là để tới hôm nay, thật là cao tay!”

Giọng nói người này vừa châm biếm mỉa mai vừa tán thành khen ngợi, một ngụm uống cạn chén rượu trên bàn, tỏ vẻ buồn bực nói: “Con nuôi với Tần thiếu gia là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, giữ một mối giao tình, chỗ nào có tình thân gia đình không thể từ bỏ.”

Lại nói tiếp đến việc ông ta với Lục gia cũng là tình cảm gắn bó nhiều năm, thời niên thiếu cùng Lục Minh Hải vẫn là bạn bè không tệ, đều tại con thứ không được coi trọng trong nhà, cơ nghiệp trong tay nông cạn mà gia đình cấp cho không được bao nhiêu, lại muốn xông xáo một phen ra xã hội.

Vốn dĩ hai người hoàn cảnh gần giống nhau nhưng Lục Minh Hải ỷ vào một gương mặt đẹp gả thấp cho tiểu thư Phùng gia, dựa vào nhà bố mẹ vợ giành quyền lực về tay Lục gia, sau này làm ăn càng ngày càng lớn vì vậy hiện giờ hai người sớm đã không phải cùng phương diện chỗ đứng bề trên nữa.

Giống như bữa tiệc hôm nay, quy mô công ty của hắn cũng không tính là nhỏ, chỉ là miễn cưỡng làm ra một tấm thiệp mời, xung quanh đều là mấy người không có máu mặt.

Nói chuyện với ông ta là bạn tốt nhiều năm, biết ông ta khúc mắc vỗ vỗ bả vai an ủi nói: “Tần gia con nối dõi ít ỏi, Lục Tư Bạch lại là đàn ông, nói không chừng một lúc nào đấy hai nhà liền rạn nứt.”

Nói thì nói như vậy nhưng hai người đều hiểu rõ, Tần gia con nối dõi ít ỏi, mới có thể càng thêm coi trọng.