Chương 1

1.

Tôi và Lục Kim An là thanh mai trúc mã, đã kết hôn được năm năm.

Vào một buổi tối, tôi ôm chặt Lục Kim An từ phía sau, dụi má vào sau gáy anh: "Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, anh đã hứa ở bên em rồi đấy."

Lục Kim An hôn lên mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh nhớ mà."

Trước khi lên máy bay, Lục Kim An không hiểu tại sao lại trở nên lơ đãng.

Anh hỏi tôi: "Mình không đi nữa được không em?"

"Hả?" Tôi đang bận tìm người hướng dẫn, nên không nghe rõ.

Lục Kim An cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay chọt má tôi: "Thôi không có gì đâu."

Đến thành phố Hải bằng máy bay, gió biển thổi qua, mát mẻ và ấm áp, nhưng sắc mặt Lục Kim An lại tái nhợt, nói muốn nhanh chóng quay về khách sạn vì bị say máy bay. Tôi lo lắng nên quay lại khách sạn tìm anh.

Sau khi mở cửa, nhìn thấy Lục Kim An không chịu nghỉ ngơi, mà đi tới đi lui gọi điện thoại cho ai đó, trên khuôn mặt lạnh lùng hiếm thấy lộ ra vẻ bất an, đáng tiếc người bên kia lại không bắt máy.

Tôi quan tâm hỏi: "Có chuyện gì thế anh?"

Lục Kim An giật mình, vội vàng đặt điện thoại xuống, gượng cười nói với tôi: "Không có gì đâu, là người ở bộ phận nhân sự của công ty ấy mà."

Lục Kim An đúng thật là người cuồng công việc mà, nhiều năm nay không bao giờ thấy anh có được một ngày nghỉ hẳn hoi nào.

Có lần tôi hỏi Lục Kim An tại vì sao lại liều mạng làm việc đến thế, anh chạm nhẹ mũi tôi, cười trìu mến: "Để nuôi béo em đấy."

Tôi bước tới, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Lục Kim An: "Đừng ép bản thân quá, em đau lòng."

Anh ôm tôi mỉm cười: "Anh biết rồi."

Tôi không nhận thấy sự khàn khàn trong giọng nói của anh.

Tôi kéo Lục Kim An đi ăn thử món thịt nướng nổi tiếng ở đây, món thịt nướng được dọn ra thơm phức, nóng hổi, nhưng Lục Kim An cứ dán mắt vào điện thoại, ăn như nhai sáp. Tôi quyết đoán giật lấy điện thoại của anh, bỏ vào túi áo khoác.

Lục Kim An dở khóc dở cười.

Thịt nướng được nướng trong nhà, chính giữa là tivi LCD, chiếu những tin tức giải trí mới nhất. Nữ MC nghiêm túc đưa tin: "Vào lúc chín giờ sáng nay, nữ minh tinh Lâm Đường được phát hiện đã c.h.ế.t tại nhà riêng, nguyên nhân cái c.h.ế.t là do trầm cảm nặng, cô ấy đã dùng thuốc quá liều, không có khả năng bị g.i.ế.t.

"Lâm Đường trước khi c.h.ế.t đã để lại một lá thư tuyệt mệnh, nội dung là: [Sẽ thật tuyệt nếu kiếp sau em được làm vợ anh.]

"Như chúng đã biết, Lâm đường chưa từng kết hôn và không có con cái, cô ấy đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp diễn xuất, lại bởi vì chuyện tình cảm mà..."

Tiếng "lạch cạch" vang lên, chiếc đũa của Lục Kim An rơi xuống sàn gỗ, phát ra âm thanh nặng nề.

Tôi nhìn sang Lục Kim An, phát hiện sắc mặt anh tái nhợt, đôi mắt đen láy run rẩy kịch liệt, đôi môi trắng bệch ngập ngừng như muốn nói, nhưng lại không nói ra được lời nào.

Tôi chưa bao giờ thấy Lục Kim An luôn bình tĩnh kiềm chế lại có loại biểu cảm này trước đây.

Một lúc sau, Lục Kim An cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh hơi mím môi, bình tĩnh nói: "Không sao đâu, anh có hơi choáng đầu thôi."

Sau đó Lục Kim An trông vẫn rất bình thường, thậm chí còn đi ca nô cùng tôi, đi dạo qua cánh đồng oải hương.

Tôi đắm chìm trong hạnh phúc, nên không thấy đến sự tuyệt vọng ẩn chứa trong đôi mắt anh.

Nửa đêm, khi tôi đang ngủ bỗng nghe thấy tiếng nước chảy một cách bất thường.

Tôi đứng dậy, mở cửa phòng tắm.

Liền choáng váng trước những gì tôi nhìn thấy.

Lục Kim An nằm ngửa trong bồn tắm chứa đầy nước, máu từ cổ tay trái chảy ra nhuộm đỏ toàn bộ bồn tắm, mà tay phải đang cầm một con dao đẫm máu.

Tôi khóc to chạy vào, nhìn Lục Kim An hơi thở yếu ớt, anh nhỏ giọng nói, âm thanh nhỏ như muỗi nhưng lại khiến tôi chói tai: "Lâm Đường, anh yêu em."

2.

Câu nói này cứ lởn vởn trong đầu tôi, cho đến khi xe cứu thương đến, nhân viên y tế vội vàng đưa Lục Kim An lên cáng, tôi cũng chưa kịp phản ứng.

Tôi như cái xác không hồn ngồi đợi trước phòng phẫu thuật suốt đêm.

Đèn trước phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang và nói với tôi một cách tiếc nuối:

"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Chân tôi mềm nhũn, lảo đảo hai bước liền ngã xuống đất.

Ngoài việc buồn bã, tôi càng cảm thấy mờ mịt hơn.

Khi đang ngồi trên xe cứu thương trên đường đến bệnh viện.

Tôi nhìn thấy một lá thư trong túi Lục Kim An rơi ra, bị gió thổi bay xuống đất.

Bức thư với nét chữ nguệch ngoạc nhưng đầy sâu sắc, được viết với một thứ tình cảm mãnh liệt nhất: "Được, anh đến tìm em."

Trái tim tôi tan nát trước năm chữ này, những giọt nước mắt không thể tin được trào ra hốc mắt.

Thời trung học, Lâm Đường là mối tình đầu của Lục Kim An.

Nhưng ở với nhau nhiều năm như vậy, Lâm Đường lại chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi.

Trong khi chờ phẫu thuật, tôi lấy điện thoại di động của Lục Kim An đang nằm trong túi áo khoác ra, vốn trước đó tôi chưa bao giờ đυ.ng tới.

Bởi vì toàn thân run dữ dội, tôi còn không thể cầm vững điện thoại.

Mở điện thoại ra, tôi mới biết được những cuộc gọi mà anh liên tục nói là gọi cho giám đốc bộ phận, thực chất đều là gọi cho một người ở phương xa.

Người nhận: Cục cưng.

Tôi cảm thấy như bị nghẹt thở khi nhìn thấy xưng hô này.

Chỉ mười phút trước khi chúng tôi lên máy bay, "Cục cưng" đã gửi cho Lục Kim An một tin nhắn cuối cùng:

[Em thật sự rất mệt mỏi. Em vẫn không thể chịu đựng được việc anh ở bên người khác.]

[Chúc anh hạnh phúc. Hẹn gặp anh ở kiếp sau.]

Một giây sau, Lục Kim An trả lời, anh vô cùng lo lắng:

[Em sao vậy?]

[Đừng làm anh sợ Lâm Đường!]

[Anh chịu thua em rồi! Anh sẽ ly hôn với cô ấy mà!]

Nhưng Lâm Đường không bao giờ trả lời nữa.

Trái tim tôi như bị cắt thành từng mảnh bởi câu nói "Anh sẽ ly hôn với cô ấy mà" của Lục Kim An, nỗi đau đớn không thể diễn tả thành lời.

Tôi nhớ tới hành vi kỳ lạ của Lục Kim An trước khi lên máy bay, anh nghe nhạc bằng tai nghe nhưng lông mày luôn nhíu lại, bộ dáng đứng ngồi không yên.

Lịch sử cuộc gọi có vài cuộc gọi nhỡ, Lục Kim An vốn luôn lạnh lùng xa cách, lại kiên trì gọi đi gọi lại.

Lục Kim An từ trước đến nay vẫn luôn lý trí kiên định, chưa bao giờ mất bình tĩnh như vâyj trước mặt tôi.

Nhưng bây giờ, anh lại đi theo "Cục cưng" của mình, bỏ rơi tôi.

3.

Khi từ thành phố Hải trở về nhà, tôi đã không thể hồi phục được trong nhiều ngày.

Sau khi tốt nghiệp, tôi và Lâm Đường chưa bao giờ gặp lại, càng không biết Lục Kim An lại có tình cảm sâu đậm với cô ấy như vậy.

Ở cùng Lục Kim An nhiều năm, dường như tất cả mọi thứ đều là giả, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ biết được con người thật của anh.

Sóng gió vẫn còn tiếp tục.

Tin tức Lục Kim An tự sát được mọi người biết đến.

Thời gian quá mức trùng hợp, thậm chí hai người đều là bạn học cùng lớp của trường trung học Bắc Lâm.

Những người theo dõi đã nhanh chóng phanh phui mối tình giữa Lục Kim An và Lâm Đường thời học sinh, bọn họ đăng lên mạng, trở thành cơn sốt trong một đêm.

Những ngày còn trẻ trong bộ đồng phục học sinh, anh cười nhạo vì cô hậu đậu, nhưng không ai biết được lý do tại sao sau đó họ lại chia tay, điều này vẫn luôn là ẩn số.

Mỗi người đều tỏa sáng ở những lĩnh vực khác nhau, nhưng dù có đứng ở chỗ cao đến mấy, cũng không còn đủ tư cách để ôm lấy nhau nữa.

Lòng tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi xem đi xem lại những đoạn video ấy một cách chết lặng.

Lục Kim An mặc vest tham dự sự kiện của công ty, ánh mắt luôn không rời khỏi người được mời lên sân khấu, chính là Lâm Đường trong bộ váy đỏ một cách quyến luyến và đau đớn.

Tài khoản weibo của Lục Kim An, hàng năm đúng 0 giờ đều chúc Lâm Đường sinh nhật vui vẻ.

Anh đăng hình con thỏ yêu thích của Lâm Đường, với những dòng chữ thật cẩn thận và thâm tình: [Lâm Đường, chúc em sinh nhật vui vẻ.]

Ngay cả chiếc đồng hồ rẻ tiền mà Lục Kim An luôn mang theo bên mình, không cho phép người khác chạm vào, cũng là món quà mà Lâm Đường đã tặng anh từ nhiều năm trước.

Nữ minh tinh xinh đẹp tuyệt trần, cùng với vị giám đốc cao quý, vì yêu không thành, tiếc nuối lẫn nhau, cuối cùng nắm tay nhau t.ự t.ử để bảo vệ tình yêu của mình.

Mọi người bật khóc, cảm tháng hai người họ chính là phiên bản thật của Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài.

(*) Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài: là một câu chuyện truyền thuyết Trung Quốc nổi tiếng. Câu chuyện này nổi tiếng như một phiên bản Trung Quốc của "Romeo và Juliet". Nó kể về một cô gái tên Chúc Anh Đài và một chàng trai tên Lương Sơn Bá. Chúc Anh Đài giả danh là nam để học, và cả hai trải qua nhiều thử thách trước khi sự thật được phơi bày. Câu chuyện kết thúc bằng cách Lương Sơn Bá chết và biến thành một đám bướm, bay qua mộ của mình.

Còn người vợ danh chính ngôn thuận của anh như tôi, lại chính là phiên bản nữ của Mã Văn Tài.

(*) Mã Văn Tài (马文才): trong câu chuyện Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, người ta chỉ nói rằng Chúc Anh Đài yêu Lương Sơn Bá, nhưng được cha mẹ cô kết hôn với Mã Văn Tài mà không giới thiệu chi tiết về nhân vật này. Tuy nhiên, trong các tác phẩm sau này như opera, điện ảnh và phim truyền hình, để khơi dậy tình yêu giữa hai người, anh thường được miêu tả là nhân vật phản diện có hành vi xấu xa đã phá hỏng tình yêu giữa Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.

Tôi vừa khóc vừa cười như điên.

Tôi và Lục Kim An là thanh mai trúc mã đã hai mươi năm, ngay cả khi gia đình anh phá sản, tôi vẫn tìm rất nhiều lý do để giúp đỡ anh, vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cùng Lục Kim An khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cùng anh cố gắng sống trong căn nhà thuê và ăn mì gói sống qua ngày.

Trong mùa đông lạnh thấu xương, tôi và anh ôm nhau sưởi ấm trong tấm chăn mỏng.

Anh hôn tôi, cùng tôi tưởng tượng đến những việc sẽ làm trong tương lai.

Nhưng tất cả đều không bằng cái nhìn thoáng qua của Lâm Đường thời trung học.

Thời gian và thanh xuân của tôi, trong mắt Lục Kim An chẳng đáng giá bao nhiêu, phải không?

Thật không ngờ.

Thông tin cá nhân của tôi đã được đào ra.

Trên đường đi nhận tro cốt của Lục Kim An.

Một nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt đã chặn tôi lại, người cầm đầu đã tạt axit sunfuric vào tôi, cô ta điên cuồng hét lên: "Kẻ đã phá hoại tình yêu của chị Lâm Đường và giám đốc Lục đều đáng chết!"

Axit sunfuric nồng độ cao bắn vào mắt, ăn mòn da tôi.

Cơn đau dữ dội khiến tôi trở nên thống khổ.

"Áaaaa!!!"

4.

Đầu óc thanh tỉnh lại, đôi mắt choáng váng của tôi dần dần hiện rõ.

Tôi thấy giáo viên chủ nhiệm trung học đang nhìn tôi với vẻ mặt phẫn nộ.

Thậm chí, tôi còn thấy Lục Kim An đang ở bên cạnh, ngồi thẳng như cây thông, mặc đồng phục học sinh, nhìn thẳng vào bảng đen.

(*) Ngồi thẳng như cây thông (坐姿如松): là một mô tả diễn đạt về tư thế ngồi của người đó, giống như cây thông mạnh mẽ, thẳng đứng và không cong vẹo. Mô tả này thường được sử dụng để diễn đạt về sự kiên nhẫn, đứng đắn, và tư thế nghiêm túc của người ngồi, thường thấy trong ngữ cảnh nơi cần sự tập trung và chú ý, như trong lớp học.

Anh đeo gọng kính màu đen, mái tóc gãy rụng trước trán, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Tôi nghe thấy có người thì thầm: "Cái cô đại tiểu thư kia lại quấn quýt đòi Lục Kim An dạy kèm cho cậu ấy rồi, đáng tiếc có cố gắng cũng vô ích.”

"Lục Kim An có lẽ đang tức chết đi được, đường đường là học sinh đứng đầu khối như mình lại bị đại tiểu thư nhà giàu để ý."

Giáo viên chủ nhiệm nổi giận gầm lên: "Giang Thiên Dao, đáp án của câu hỏi này là gì? Trả lời không được thì tự giác ra ngoài đứng đi."

Chuyên ngành đại học của tôi không liên quan gì đến các môn khoa học tự nhiên cả, cho nên tôi đã trả lại hết kiến thức trung học cho giáo viên từ lâu rồi.

Tôi cực kỳ bối rối khi nhìn những ký tự toán học đang 'nhảy nhót' trên bảng đen.

"Một phần ba."

Một giọng nói trầm thấp nhắc nhở tôi: "Là một phần ba."

Thay vì lựa chọn trả lời câu hỏi một cách dễ dàng, tôi lại nói: "Thưa thầy, em không biết đáp án."

Vừa dứt lời, tôi liền ôm sách giáo khoa bước ra ngoài.

Cho nên không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục Kim An.

Không có ý gì khác, chỉ vì đây là đáp án của Lục Kim An, mà tôi thì không cần.

Khi còn nhỏ, tôi rất ham chơi, sau khi được vào lớp chọn, tôi trở thành học sinh bét lớp, sau lại đăng ký vào cùng trường đại học với Lục Kim An, ở đó anh nổi tiếng là con nhà người ta trong truyền thuyết.

Ỷ vào tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm, Lục Kim An luôn giúp đỡ tôi khi tôi không trả lời được bất kỳ câu hỏi nào trong lớp.

Gia đình Lục Kim An phá sản, nên tôi lấy cớ muốn anh dạy kèm để trả cho anh mức lương hậu hĩnh.

Bởi vì sự thiên vị trắng trợn của tôi đối với Lục Kim An, nên tôi bị rất nhiều người cười nhạo sau lưng là ‘con chó’ trung thành của anh.

Nhưng nhiều năm sau, tôi và Lục Kim An cùng nhau khởi nghiệp, từ một đại tiểu thư hư hỏng, tôi luôn phải cúi đầu để làm hài lòng các nhà đầu tư, bị xấu hổ đến rơi cả nước mắt nhưng vẫn phải tiếp tục.

Tôi nhìn Lục Kim An so với nhiều năm sau còn non nớt hơn một chút, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hận ý vô thức trào dâng.

Đời này, tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.

Sau giờ học, vì đứng một lúc lâu, nên chân bị tê nhức, tôi dựa vào tường đá đá gót chân.

Lại nhìn thấy Lục Kim An cầm vở bài tập đi thẳng về phía tôi, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: "Cậu mỏi lắm đúng không? Tớ đã viết ra tất cả các bước phân tích của câu hỏi này cho cậu rồi, tớ sẽ giải thích cho cậu hiểu nhé."

Lục Kim An khẽ mỉm cười, đưa cho tôi cuốn bài tập đã mở ra, trên trang giấy là những dòng chữ được ghi bằng bút đỏ, nét chữ ngay ngắn và nắn nót.

Nhìn thấy những dòng chữ này, tôi lại nhớ tới trong đêm gió biển buốt giá ấy, anh viết năm chữ nguệch ngoạc, với một tình yêu cuồng nhiệt.

Hai năm trước, gia đình Lục Kim An phá sản chỉ trong một đêm, cha bỏ trốn, mẹ thì suốt ngày trầm cảm, rất nhiều người chạy đến chế giễu vì bản tính vẫn còn kiêu ngạo của anh.

Tôi lao tới bảo vệ anh, giống như một con gà mái kiêu hãnh, nhưng cuối cùng người bị chế giễu lại trở thành tôi.

Sau cái c.h.ế.t của Lục Kim An ở kiếp trước, tôi lại nhìn thấy những dòng nhật ký được anh cất giữ rất lâu trong điện thoại.

[Lâm Đường là tia sáng chiếu vào cuộc đời vô vọng của tôi.]

[Còn Giang Thiên Dao, vào thời điểm tôi nghèo túng nhất, chỉ biết dùng tiền để nhục nhã tôi mà thôi.]

Tôi không nhận lấy vở bài tập, nói với giọng lạnh lùng xa cách:

"Lục Kim An, về sau cậu không cần phải dạy kèm cho tôi nữa đâu, tôi cũng sẽ không dùng tiền dạy kèm để làm tổn thương lòng tự trọng yếu đuối của cậu nữa."