Chương 11: Lén lút đến thăm.

Edit: FAFOEVER.

*vui lòng load lại trang nếu ko xem được hình ảnh*

Khoảng sáu giờ tối, đám Sầm Tử Khâm đều bị gia trưởng gọi điện thoại về nhà ăn cơm, chỉ còn lại Khương Hựu Lễ một mình nằm ở nhà.

Chỉ là, không lâu sau Khương Khê Viễn cùng Lễ Hạc Niên cũng về tới nhà.

Lễ Hạc Niên về nhà một cái liền vào bếp làm bữa tối.

Khương Khê Viễn ở bên cạnh làm trợ thủ.

« ô ô ô, hai chú mà có truyện riêng chắc siu ngọt ngào luôn _ (: 3 」∠) _ »

Khương Hựu Lễ thì nằm trên sô pha xem ti vi, hai ba ba của cô kết hôn đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn đặc biệt ân ái. Đã từng có người nói với cô, tên của cô là do hai ba ba của cô thể hiện tình cảm với nhau, rải thức ăn cho chó một cách vô hình, kỳ thực cô cũng cho là như thế.

[ta thì không có biết tiếng trung, chỉ dịch ra từ hán việt thôi, ta nghĩ như này: “Hựu” có nghĩa là khoan dung, bao dung; còn “Lễ” là món quà, lễ vật. Chắc ý đại loại như kiểu một món quà tặng cho đối phương của hai chú vậy.]

Sau cơm tối, Khương Hựu Lễ tiếp tục nằm trên ghế sô pha vừa xem ti vi vừa chơi điện thoại.

Khương Khê Viễn rửa chén xong từ phòng bếp đi ra.

Hắn đi tới sô pha bên cạnh nhìn Khương Hựu Lễ, "Đinh Đinh, lên lầu đổi một bộ quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện thăm Dao Dao."

Khương Hựu Lễ phản xạ có điều kiện, trực tiếp từ chối, "Cha, con không đi."

Khương Khê Viễn cúi đầu nhìn chằm chằm Khương Hựu Lễ, "Tại sao lại không đi?"

Khương Hựu Lễ: "Con. . ."

Khương Khê Viễn: "Hả?"

Khương Hựu Lễ đương nhiên không thể nói thật với Khương Khê Viễn. Cô nếu như đến bệnh viện thăm Lộ Dao Y, Lộ Dao Y biết rồi không chừng sẽ trêu chọc cô, cô mới không muốn để cho Lộ Dao Y cảm thấy là cô đang lo lắng cho nàng. Thế thấp giọng giả vờ đáng thương nói: "Cha, người nhìn con xem, bộ dáng hiện tại này của con thật sự không có cách nào ra ngoài được."

Cô đột nhiên che bụng lại, "Hơn nữa bụng của con vẫn còn đau lắm."

"Cha, con vẫn là nằm ở nhà nghỉ ngơi đi. Dù sao con nếu như muốn gặp Lộ Dao Y thì bất cứ lúc nào cũng có thể qua bên nhà tìm nàng, không ít hơn hôm nay đâu."

Khương Khê Viễn suy nghĩ một chút liền đồng ý, "Vậy ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi."

Khương Hựu Lễ ngoan ngoãn gật đầu, "Không thành vấn đề."

Một lúc sau, Khương Khê Viễn cùng Lễ Hạc Niên đi ra ngoài.

Khương Hựu Lễ đứng ở cửa sổ sát đất trong nhà nhìn chiếc Bentley màu đen biến mất ở trong màn đêm, trong lúc ngẩn ngơ trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt lạnh băng lại xinh đẹp kia của Lộ Dao Y, vô thức nói: "Cũng không biết quỷ đáng ghét Lộ Dao Y kia thế nào rồi."

[ xe Bentley ] Sau Khi Phân Hóa, Ta Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 11: Lén lút đến thăm.Nói xong, cô đột nhiên xua tay khinh thường.

"Hừ, nàng như thế nào thì mắc mớ gì đến mình."

Sau đó kéo rèm cửa sổ vào, quay lại sô pha tiếp tục nằm xem ti vi và chơi điện thoại.

Khoảng 9 giờ rưỡi tối.

Khương Khê Viễn cùng Lễ Hạc Niên mang theo mấy túi lớn trở về nhà.

Tất cả đều là đồ ăn vặt mà Khương Hựu Lễ thích.

Khương Hựu Lễ ngồi ở trên sô pha nhô lên đầu nhỏ nhìn Khương Khê Viễn cùng Lễ Hạc Niên từ huyền quan đi vào phòng khách, "Cha, tiểu ba, hai người trở về rồi."

Khương Khê Viễn mang theo túi đi tới, "Ừm."

Lễ Hạc Niên cũng đi tới đặt túi trên bàn, "Đinh Đinh, những thứ này đều là đồ ngươi thích ăn, ngươi nếu muốn ăn những thứ khác liền gọi cha ngươi ra ngoài mua cho ngươi."

« ô ô ô, này cũng là quá sủng rồi đi o (> ω <) o »

Nghe vậy, Khương Khê Viễn ôn nhu liếc nhìn Lễ Hạc Niên nhưng không lên tiếng.

Khương Hựu Lễ cười cười: "Vâng ạ."

Khương Khê Viễn xoay người hướng đến cầu thang, "Ta lên lầu trước, đợi lát rồi tắm rửa."

Lễ Hạc Niên: "Ừm."

Hắn đảo mắt nhìn về phía Khương Hựu Lễ, sau đó nói: "Đinh Đinh, Dao Dao hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thân thể của nàng khôi phục rất tốt, ngươi đừng quá lo lắng về nàng."

Khương Hựu Lễ: ". . ."

(─.─||)

Cô có nói là cô lo lắng cho Lộ Dao Y sao?

Tiểu ba là xảy ra chuyện gì nữa?

Cô đột nhiên có cảm giác tiểu ba có ý muốn tác hợp cô Lộ Dao Y vậy, thế là rất không vui nói (ಠಗಠ): "Tiểu ba, ta không có lo lắng cho Lộ Dao Y."

Lễ Hạc Niên nhìn Khương Hựu Lễ không lên tiếng.

Trầm mặc vài giây, hắn đi tới ngồi ở bên người Khương Hựu Lễ, "Đinh Đinh."

"Ngươi có phải là cùng Dao Dao xảy mâu thuẫn gì không?"

Khương Hựu Lễ hơi sửng sốt.

Lễ Hạc Niên: "Tại sao ta luôn cảm giác ngươi giống như là rất chán ghét Dao Dao?"

Khương Hựu Lễ: ". . ."

(・–・;)ゞ

Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

Nhưng cô mới không thừa nhận, "Không có, con không có chán ghét Lộ Dao Y."

Lễ Hạc Niên nhìn chằm chằm đôi mắt có chút bối rối của Khương Hựu Lễ, dường như muốn từ trong mắt Khương Hựu Lễ tìm được đáp án, "Thật sự? Ngươi không có gạt ta?"

Khương Hựu Lễ chắc chắc nói: "Đương nhiên."

Lễ Hạc Niên trong lòng vẫn hoài nghi.

Bởi vì, hình như hắn thật sự rất ít khi nhìn thấy Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y ở chung.

Nhà bọn họ cùng Lộ Dao Y làm hàng xóm nhiều năm như vậy.

Khương Hựu Lễ hình như chưa có chủ động mang Lộ Dao Y về nhà chơi bao giờ cả.

"Tiểu ba, con chính là cảm thấy Lộ Dao Y hiện tại không phải đang ở trong bệnh viện sao? Nàng trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu, con đương nhiên là yên tâm rồi." Khương Hựu Lễ nghiêm túc biện giải cho mình, "Tiểu ba, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ đúng không? Người cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì."

"Ừm." Lễ Hạc Niên nói, "Ta tin tưởng ngươi."

Hắn lựa chọn tin tưởng nữ nhi của mình.

"Chỉ là, tiểu ba." Khương Hựu Lễ lập tức ngồi thẳng người, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Lễ Hạc Niên, "Con khuyên người vẫn là bỏ đi ý định tác hợp ta cùng Lộ Dao Y đi, người cũng biết con sẽ phân hoá thành Omega mà, con chỉ sẽ thích Alpha thôi."

"Vậy thì chờ ngươi tìm được Alpha có thể chăm sóc ngươi cả đời rồi nói tiếp." Lễ Hạc Niên thật sự rất yêu quý Lộ Dao Y, vì vậy không có quan tâm đến lời của Khương Hựu Lễ, "Trước khi tìm được, ta cùng cha ngươi đều chỉ thừa nhận một người con dâu là Dao Dao."

Khương Hựu Lễ không có gì để nói, thế là yên lặng ở trong lòng nói.

—— Hừ ( ̄^ ̄), Lộ Dao Y đời này cũng không thể làm con dâu của Khương gia.

Lễ Hạc Niên ôn nhu xoa xoa đầu Khương Hựu Lễ, "Ngủ sớm một chút đi."

"Ngủ ngon bảo bối."

Nói xong liền đứng lên xoay người rời đi.

Khương Hựu Lễ: ". . ."

Này là cái chuyện gì a?

. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt liền tới thứ sáu.

Kể từ khi xảy ra chuyện vào chiều thứ ba, Khương Hựu Lễ đã thoải mái nằm ở nhà ba ngày, đói bụng Khương Khê Viễn liền ra ngoài mua đồ ăn ngon cho cô, tẻ nhạt Khương Khê Viễn còn có thể cùng cô chơi game. Hiện tại đã đến cuối tuần, cô còn có thể nằm trong nhà thêm hai ngày.

« ước có người ba như này (/▽\*)»

Buổi sáng.

Khương Hựu Lễ ăn xong bữa sáng liền nằm trên sô pha ở phòng khách chơi game.

Khương Khê Viễn đưa Lễ Hạc Niên đi làm ở văn phòng luật sư.

Khoảng chừng một tiếng rưỡi sau.

Khương Khê Viễn lại mua mấy túi đồ ăn vặt yêu thích của Khương Hựu Lễ mang về. Hắn đi vào trong nhà, mới vừa đổi dép thì điện thoại đột nhiên vang lên, thế là đem túi đặt trên ngăn tủ ở huyền quan, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là Lộ Mỹ Thiện gọi điện đến.

Hắn bắt máy: "Alo? Làm sao vậy Mỹ Thiện?"

Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Lộ Mỹ Thiện.

"Khê Viễn, Dao Dao đã tỉnh rồi."

Hai người nói vài câu liền cúp điện thoại.

Khương Khê Viễn mang theo túi đi vào phòng khách nhìn thấy Khương Hựu Lễ vừa vặn nằm trên sô pha chơi điện thoại, thế là đi tới nói: "Đinh Đinh, Dao Dao tỉnh rồi."

Sau đó đem túi đặt ở trên bàn.

Nghe vậy, Khương Hựu Lễ hơi sững sờ.

Lộ Dao Y tỉnh rồi?

Cô ngẩng đầu nhìn về Khương Khê Viễn.

Khương Khê Viễn: "Đợi lát nữa đi với ta đến bệnh viện thăm Dao Dao?"

Khương Hựu Lễ có chút do dự, "Con. . ."

Khương Khê Viễn: "Ngươi có phải là lại không muốn đi?"

"Không phải. . . con không phải là không muốn đi." Khương Hựu Lễ đương nhiên sẽ không nói thật với Khương Khê Viễn cùng Lễ Hạc Niên, "Con vừa nãy đã cùng mấy đứa bạn hẹn nhau lát nữa sẽ đi ra ngoài chơi, hứa hẹn rồi thì không thể đổi ý, vì vậy. . . con sẽ không đi cùng cha được."

Khương Khê Viễn ngữ khí hơi trầm xuống: "Mấy người bằng hữu kia quan trọng hơn Dao Dao?"

"Không phải." Khương Hựu Lễ bày ra dáng vẻ khổ sở, "Là không thể nói mà không giữ lời."

"Cha, đây là người dạy ta mà, người đã quên rồi sao?"

Cô cùng Lộ Dao Y bát tự không hợp.

Lộ Dao Y hiện tại tỉnh rồi.

Bất luận có nói cái gì cô đều sẽ không đi bệnh viện thăm Lộ Dao Y.

Trầm mặc chốc lát.

Khương Khê Viễn không thể làm gì khác ngoài việc đáp ứng rồi, "Nhớ về nhà sớm một chút, ra ngoài chú ý an toàn."

Hắn thân là phụ thân nhất định phải giữ vững lập trường của mình.

Tuy rằng cảm giác rất kỳ quái, thế nhưng hắn vẫn là lựa chọn tin tưởng Khương Hựu Lễ.

Khương Hựu Lễ gật đầu cười, "Cha cứ yên tâm, con sẽ về nhà sớm một chút."

Khương Khê Viễn: "Ừm."

Sau đó xoay người đi ra cửa.

Khương Hựu Lễ nhìn bóng lưng Khương Khê Viễn đến khi biến mất rồi mới thu tầm mắt lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, cô sẽ không có ngồi một chỗ.

Mà lập tức chạy lên lầu, đổi một bộ quần áo đi ra ngoài.

Cô làm bộ như là đi ra ngoài với bạn.

. . .

Một lúc sau, Khương Khê Viễn đã đến bệnh viện.

Hắn đẩy cửa phòng bệnh liền nhìn thấy một mình Lộ Dao Y đang ngồi ở trên giường bệnh.

Lộ Dao Y lễ phép chào hỏi: "Khương thúc thúc, người đến rồi."

Nói xong dời mắt nhìn phía sau Khương Khê Viễn.

Nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của người mà nàng muốn nhìn thấy nhất.

Khương Khê Viễn đi tới, "Làm sao chỉ một mình ngươi? Mẹ ngươi đâu?"

"Mẫu thân của con đi xuống lầu mua đồ rồi." Lộ Dao Y như cũ vẫn chờ mong mà nhìn phía sau Khương Khê Viễn, tha thiết hi vọng người trong lòng nàng một giây sau sẽ đi vào phòng bệnh, xuất hiện tại trước mắt của mình, "Nên một lát nữa mới trở về."

Khương Khê Viễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Dao Y.

Lộ Dao Y khí sắc hồng hào, dáng dấp nhìn qua khôi phục rất tốt.

"Ngươi có khỏe không? Cảm giác thế nào rồi?"

Lộ Dao Y: "Con hiện tại đã rất tốt, cảm ơn Khương thúc thúc quan tâm."

Khương Khê Viễn: "Không có gì."

Lộ Dao Y: "Khương thúc thúc, người ngồi đi."

Khương Khê Viễn: "Ừm."

Sau đó đi tới ngồi ở trên sô pha.

Lộ Dao Y: "Khương thúc thúc."

Khương Khê Viễn: "Hả?"

Lộ Dao Y vẫn là không nhịn được, hỏi: "Đinh Đinh. . . Không tới sao?"

Khương Khê Viễn: "Nàng nói nàng cùng mấy đứa bạn hẹn nhau ra ngoài chơi."

"Vì vậy không đến đây được."

Nghe vậy, ánh mắt của Lộ Dao Y từ từ ảm đạm đi.

Ngữ khí bình tĩnh lại tràn ngập sự mất mát.

"Dạ."

Nàng biết Khương Hựu Lễ là chán ghét nàng, không muốn đến bệnh viện nhìn nàng.

Nhưng, nàng rất nhớ Khương Hựu Lễ.

Thật sự rất nhớ, rất rất nhớ.

. . .

Khương Hựu Lễ sau khi ra ngoài cũng không biết đi đâu.

Hôm nay là thứ sáu, mấy người Trần Hoài An còn đang đi học, hơn nữa nghe bọn họ nói chủ nhiệm hôm nay đặc biệt nghiêm túc, bọn họ coi như muốn leo tường trốn học cũng không có cơ hội, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ở trường học chờ đến khi tan học.

Khương Hựu Lễ gửi tin nhắn cho Khương Khê Viễn là buổi chiều sẽ về nhà.

Sau đó đi vào cửa hàng Starbuck ngồi mấy tiếng.

Hai giờ chiều, cô thực sự ngồi không yên nữa, liền rời khỏi Starbuck.

Hôm nay, bầu trời trong trẻo, ánh nắng tươi sáng.

Khương Hựu Lễ một thân một mình đi lung tung không có mục đích ở trên đường, bất tri bất giác lại đi tới đệ nhất bệnh viện nhân dân ở Giang thành. Cô đứng tại chỗ nhìn hàng chữ "bệnh viện nhân dân" này, trong đầu nhất thời nổi lên một đống dấu chấm hỏi.

Cô làm sao lại đến bệnh viện rồi?

Không hiểu kiểu gì.

Cô cúi đầu phẫn nộ nhìn chân của mình(ب_ب), "Ngươi đi như thế nào mà lại đến bệnh viện rồi?"

Tức giận nha!

Sau đó ảo não vỗ gáy của mình, xoay người rời đi.

Đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.

Sửng sốt vài giây, cô quay đầu lại nhìn về bệnh viện.

Cô đột nhiên nhớ tới lời lần trước của Trần Hoài An, Omega cấp S đến chu kỳ nhiệt sẽ rất khó chịu, sau đó lại nhớ tới bộ dáng nằm trên đất ngày đó của Lộ Dao Y.

Lộ Dao Y ngày hôm đó hình như so với tưởng tượng còn đau khổ hơn rất nhiều.

Nếu đã đến rồi, không bằng đi vào liếc mắt xem thử?

Nhìn một tí cũng không có thiếu mất miếng thịt nào.

Thế là khi tìm được cái cớ liền yên tâm đi vào bệnh viện.

—— Cô nhưng là đã cứu Lộ Dao Y một mạng.

Lộ Dao Y khôi phục tốt, ân nhân cứu mạng như cô sẽ cảm thấy đáng giá.

Ít nhất xem như là không có bị đánh không công.

Nhưng trước tiên, cô phải đi tạp hóa trước cổng bệnh viện mua khẩu trang cùng mũ bóng chày đã, đem gương mặt mình che đến cực kỳ kín đáo, còn cột tóc đuôi ngựa lên.

Sau đó rồi vào bệnh viện.

Cô vừa đi vào cửa lớn, đột nhiên nhớ mình không biết phòng bệnh ở đâu.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Đinh Đinh, ngươi sao lại ở đây?"

Khương Hựu Lễ một lúc liền nghe ra đây là tiếng của Quan Lộ Dư a di.

Thôi xong!

Cô không muốn ai biết chuyện cô đến bệnh viện cả.

Vạn nhất để Lộ Dao Y biết thì, mục đích cô đến bệnh viện sao còn đạt được?

Cô đi về phía trước làm bộ như không nghe thấy.

Quan Lộ Dư kỳ quái nhìn bóng lưng của Khương Hựu Lễ, "Đinh Đinh?"

Khương Hựu Lễ hiện tại chỉ muốn trốn.

Cô hối hận rồi, cô hôm nay không nên ra ngoài đi bộ lung tung.

Thế là trực tiếp tăng nhanh bước chân cấp tốc biến mất ở trong biển người.

Quan Lộ Dư: ". . ."

Nàng là nhìn Khương Hựu Lễ lớn lên.

Nàng sẽ không nhận sai được.

Nàng biết nữ hài mà đeo khẩu trang buộc tóc đuôi ngựa kia chính là Khương Hựu Lễ.

Bất kể là chiều cao hay hình thể.

Hơn nữa từ khí tức liền có thể biết là Beta.

Nhưng, Khương Hựu Lễ tại sao lại làm bộ không quen biết nàng?

Một lúc sau.

Quan Lộ Dư về đến phòng bệnh.

Nàng đi vào hỏi: "Dao Dao, Đinh Đinh đã tới sao?"

Lộ Dao Y biểu hiện cô đơn: "Không có."

Quan Lộ Dư: "Không tới sao? Nhưng sao ta vừa nãy ở dưới lầu nhìn thấy nàng."

Nghe vậy, đôi mắt Lộ Dao Y trong nháy mắt sáng lên.

Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Quan Lộ Dư, "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, mẹ là nhìn Đinh Đinh lớn lên, làm sao sẽ nhận sai Đinh Đinh chứ?" Quan Lộ Dư đi tới ngồi xuống bên người Lộ Mỹ Thiện, "Chỉ là Đinh Đinh hôm nay cũng không biết là làm sao, lại mang khẩu trang cùng mũ ra ngoài. Nếu như không phải là làm hàng xóm nhiều năm như vậy, đã quá quen thuộc Đinh Đinh, đoán chừng cũng không nhận ra."

Lộ Dao Y ánh mắt lấp loé.

Khương Hựu Lễ lại gạt tất cả mọi người rồi lén lút đến bệnh viện ư. . .

Nàng thật sự vui vẻ.

Thế nhưng, niềm vui từ khóe môi đến trên đuôi lông mày rất nhanh liền ẩn giấu xuống.

Lộ Mỹ Thiện đột nhiên nói: "Đinh Đinh đeo khẩu trang có phải là vết thương ở trên mặt còn chưa lành?"

Quan Lộ Dư: "Khả năng cao là vậy, nếu không Đinh Đinh hẳn là sẽ không đeo khẩu trang."

Lộ Dao Y: "Mẹ."

Quan Lộ Dư cùng Lộ Mỹ Thiện đồng thanh: "Hả?"

Lộ Dao Y cúi đầu, "Con lúc nào mới có thể xuất viện?"

"Bác sĩ nói cơ thể ngươi cũng đã khôi phục bình thường." Lộ Mỹ Thiện nhìn Lộ Dao Y nói, "Nếu như ngươi muốn xuất viện, ngày mai là có thể làm thủ tục xuất viện."

Lộ Dao Y: "Được, vậy ngày mai xuất viện."

"Dao Dao." Quan Lộ Dư hỏi, "Tại sao nhanh như vậy liền muốn xuất viện?"

Lộ Dao Y đáy mắt hiện lên sự lưu luyến: "Ta muốn về nhà nhìn thấy Đinh Đinh."

Nàng muốn gặp Khương Hựu Lễ, nàng đã đợi không nổi nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học tiểu Khương: Không phải ta muốn đi bệnh viện, là chân của ta không nghe ta sai khiến.

*Ủng hộ ta bằng cách vote nha* (// ω //)