Chương 13: Gặp mặt.

Edit: FAFOEVER.

Sự việc phát sinh đến quá đột ngột, Khương Hựu Lễ cả người đều ngây ngẩn ra.

Hương thơm từ chóp mũi bay thẳng vào cả nội tâm.

Thật là thơm.

Lộ Dao Y đem đầu chôn ở cổ của Khương Hựu Lễ.

Nàng quen biết Khương Hựu Lễ nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ ôm qua Khương Hựu Lễ. Thật vất vả mới có một lý do để nàng có dũng khí ôm Khương Hựu Lễ, nàng phải cố gắng quý trọng cơ hội hiếm có này. Đây cũng là lần đầu tiên nàng thân cận với Khương Hựu Lễ như vậy.

Nàng chờ đợi ngày này, cũng đã chờ thật lâu rồi.

Hơi thở ấm áp phả lên chiếc cổ trắng nõn và mịn màng của Khương Hựu Lễ.

Nàng quyến luyến lại cẩn thận từng li từng tí, cảm nhận mùi hương thuộc về Khương Hựu Lễ. Khương Hựu Lễ vẫn chưa phân hoá mà trên người đã thơm như vậy, sau này phân hoá thành Omega khả năng trên người sẽ càng thơm hơn, nàng nắm thật chặt hai tay đang vòng trên cổ, nỉ non gọi: "Đinh Đinh. . ."

Sau khi Khương Hựu Lễ mê man vài giây, từ cổ liền truyền đến một cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ.

Cô bỗng nhiên ý thức được Lộ Dao Y là đang ôm chính mình, thế là không chút do dự mà đẩy Lộ Dao Y ra, trực tiếp nổi khùng, "Lộ Dao Y, ngươi làm cái gì mà lại ôm ta? !"

Lộ Dao Y vừa nãy vậy mà lại ôm cô.

Quả thực là quá mức mà.

Lộ Dao Y không hề phòng bị liền bị đẩy đến lảo đảo hai bước về phía sau.

Nàng có chút không biết làm sao nhìn Khương Hựu Lễ, chỉ thấy Khương Hựu Lễ cau mày cùng ánh mắt cực kỳ ghét bỏ nhìn nàng, từ vẻ mặt cùng ngữ khí liền có thể biết Khương Hựu Lễ có bao nhiêu phản cảm đối với việc vừa rồi, tâm tình đang vui vẻ trong nháy mắt liền rớt xuống vực sâu.

Trong phút chốc.

Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện hai mẹ của nàng nói qua ở trong bệnh viện.

Tầm mắt liền di chuyển tới trên mặt trái cùng môi của Khương Hựu Lễ.

Chỉ thấy mặt trái hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là khóe môi còn lưu một chút máu bầm, nàng đau lòng liền theo bản năng hướng về Khương Hựu Lễ đưa tay tới, "Có đau không. . ."

Nhưng mà vẫn chưa kịp chạm vào liền bị Khương Hựu Lễ lấy tay chặn lại.

Khương Hựu Lễ thái độ cực kỳ ác liệt, "Đừng chạm vào ta."

Cô cảm thấy Lộ Dao Y tối hôm nay có chút khác thường.

Lộ Dao Y bình thường sẽ không bao giờ như thế với cô, vừa nãy để Lộ Dao Y ôm đã là một sai lầm rồi, Lộ Dao Y bây giờ lại còn muốn sờ mặt của cô?

Nằm mơ!?

Cô mới sẽ không lại để Lộ Dao Y chạm vào dù chỉ một cọng tóc gáy của cô nữa.

Lộ Dao Y hơi sững sờ, phản ứng vừa nãy của Khương Hựu Lễ làm cho nàng buồn bã.

Nàng u oán mà nhìn Khương Hựu Lễ, ngữ khí tràn đầy oan ức.

"Khương Hựu Lễ, ngươi thật sự chán ghét ta như vậy sao?"

"Ngươi không phải đã biết rõ sao?" Khương Hựu Lễ trực tiếp bật thốt lên, "Ngươi cũng không phải không biết ta chán ghét ngươi, làm gì còn hỏi ta vấn đề này?"

Ngừng nói.

Cô đột nhiên ý thức được Lộ Dao Y vừa nãy không hiểu lại ôm cô có khả năng là bởi vì cô cứu Lộ Dao Y, thế là cau mày hung ác nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ta cứu ngươi là có thể động chạm vào ta, giữa chúng ta không có tốt đến mức có thể táy máy tay chân mức độ đó, ngươi cũng đừng vọng tưởng sẽ theo ta tốt đến mức có thể động chạm như vậy."

Lộ Dao Y trong lòng oan ức khổ sở tới cực điểm.

Nhưng, nàng dù có oan ức khổ sở đến thế nào cũng không có biểu lộ ra bên ngoài.

Trái lại còn có chút tức giận.

Khương Hựu Lễ lúc nào cũng đối với nàng hung như thế.

Quả nhiên đối xử với quỷ ngạo kiều như Khương Hựu Lễ không thể ôn nhu được.

Nếu không, Khương Hựu Lễ sẽ được đà lấn tới.

Nỗi lòng của nàng rất nhanh đã bình phục lại, sau đó đem đáy lòng vừa rồi suýt chút nữa đối với Khương Hựu Lễ toàn bộ nói ra, ngụy trang thành dáng vẻ lạnh như băng, lạnh nhạt nói: "Tự luyến vừa thôi, ai muốn cùng ngươi tốt đến mức có thể động chạm chứ."

Khương Hựu Lễ: ". . ."

A, Lộ Dao Y này làm sao ôm cô xong liền trở mặt không quen biết?

Lẽ nào cô vừa nãy là bị quỷ ôm sao?

Này giống như xong chuyện rời giường liền mặc quần áo bỏ đi, cùng tra nữ khác nhau ở chỗ nào?

Cô thật sự rất khó chịu, "Vậy ngươi vừa nãy ôm ta làm gì?"

Lộ Dao Y thần sắc bình tĩnh, dáng vẻ nhàn nhã nói: "Ta ôm ngươi chỉ là lễ phép hướng về ngươi biểu đạt cảm tạ lần trước ngươi đã cứu ta, làm sao biết ngươi lại tự luyến như vậy."

Khương Hựu Lễ: ". . ."

Cô tức giận trợn mắt lên đến mức muốn bóp chết người trước mặt luôn, "Vậy vừa rồi ngươi còn vọng tưởng sờ ta."

Lộ Dao Y: ". . ."

Sờ. . .

Khương Hựu Lễ làm sao lại đem lời nói đến mức ám muội sắc tình như vậy?

Như vậy sẽ rất nguy hiểm a.

Nàng mặt không biến sắc oán giận lại Khương Hựu Lễ, "Mẹ ta nói ngươi vì bảo vệ ta, trên mặt bị thương, ta sờ ngươi chỉ là muốn nhìn một chút vết thương trên mặt ngươi mà thôi."

Nghe vậy, Khương Hựu Lễ đột nhiên nhớ tới chuyện đến bệnh viện ngày hôm qua.

Nhất thời cả người đều không tự nhiên.

Cô thu lại dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo, buồn bực nói: "Vậy cũng không cho phép ngươi chạm vào ta."

"Đồ tự luyến." Lộ Dao Y nói, "Ta mới không muốn chạm vào ngươi."

Nàng nhấc mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt tinh khiết của Khương Hựu Lễ.

"Coi như ngươi cầu ta, ta cũng sẽ không chạm vào ngươi."

Ngữ khí bình tĩnh không có một chút gợn sóng.

Khương Hựu Lễ: "? ? ?"

(・ ・)?

Cô nhất thời giận mà không không chỗ phát tiết, "Ta mới sẽ không cầu ngươi chạm vào ta?"

(`ヘ ´)

"Ngươi có lầm hay không đấy?"

Lộ Dao Y: "Ngươi tốt nhất đừng cầu ta chạm vào ngươi."

Khương Hựu Lễ: ". . ."

(ಠ_ಠ)

Tại sao lại là “tốt nhất”?

Lộ Dao Y nói ý này cứ như là biết cô nhất định sẽ cầu nàng vậy?

Được rồi, cô xem như là hiểu rồi.

Nếu như cô tự luyến bao nhiêu.

Thì Lộ Dao Y hung hăng càn quấy Omega cấp S này so với cô còn tự luyến hơn.

Cô tâm đều mệt mỏi, không muốn tiếp tục cùng Lộ Dao Y nói chuyện nữa, thế là trực tiếp tiễn khách: "Ta không muốn cùng ngươi chơi chữ gì đấy, ngươi nói muốn cảm tạ ta vì vậy mới ôm ta, ta không so đo với ngươi. Ngươi cũng nhìn thấy ta trạng thái bây giờ vô cùng tốt. Như vậy đi, chúng ta hiện tại ai về nhà nấy, ngươi về nhà tìm mẹ của ngươi, ta vào nhà tìm ba của ta, được không?"

Cô nói xong liền muốn đóng cửa, "Tạm biệt, không tiễn."

Lộ Dao Y vội vàng nói: "Chờ một chút."

Khương Hựu Lễ dừng lại, nhìn Lộ Dao Y, "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"

Lộ Dao Y: "Ta muốn biết ngươi tại sao lại chán ghét ta như thế."

Khương Hựu Lễ: "Chán ghét ngươi còn cần lý do sao?"

Lộ Dao Y: "Ta đã làm sai điều gì sao?"

Khương Hựu Lễ đột nhiên bị Lộ Dao Y hỏi.

Cô vậy mà lại không tìm được bất kỳ lý do gì để trả lời cho câu hỏi của Lộ Dao Y. Tuy rằng Lộ Dao Y trên mặt không có biểu lộ gì, thế nhưng cô lại có cảm giác nhìn thấy. . . Oan ức? Lộ Dao Y cũng không có làm gì sai, nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận thật ra là chính mình vô cớ sinh sự, tự bịa đặt ra, "Ngươi không có làm gì sai, ta chính là chán ghét ngươi thôi."

Nghe vậy, Lộ Dao Y đột nhiên liền không cảm thấy oan ức nữa, cũng không tức giận Khương Hựu Lễ nữa. Khương Hựu Lễ ngoài miệng nói chán ghét nàng, không phải là lén lút đi bệnh viện sao?

Nàng nhìn Khương Hựu Lễ, nói: "Nếu ngươi chán ghét ta như thế."

"Vậy ngươi đi bệnh viện làm gì?"

Khương Hựu Lễ cả người trong nháy mắt chấn động tới nổi da gà.

Σ (° △ ° |||)

Cái...Cái gì?

Lộ Dao Y làm sao biết cô đến bệnh viện?

Lẽ nào Quan Lộ Dư a di. . .

Cô cười lạnh một tiếng, nỗ lực che lấp nội tâm chột dạ cùng lúng túng. Đương nhiên cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, thế là giả vờ trấn định nói: "Ngươi làm sao trợn tròn mắt nói mò vậy? Ta đi bệnh viện lúc nào?"

Lộ Dao Y đã sớm đoán được Khương Hựu Lễ sẽ không thừa nhận, "Không cần ngụy biện."

Khương Hựu Lễ chột dạ nói lại: "Ta mới không có ngụy biện?"

Lộ Dao Y: "Mẫu thân của ta ngày hôm qua trong bệnh viện nhìn thấy ngươi."

"Chiều hôm qua ta cùng mấy đứa bạn ra ngoài chơi? Quan a di làm sao có khả năng trong bệnh viện nhìn thấy ta?" Khương Hựu Lễ không ý thức được lời nói của mình có trăm ngàn chỗ hở, "Lộ Dao Y, ngươi giữ lại khí lực đi, cũng không cần bịa đặt ta như vậy chứ?"

Lộ Dao Y một khi nắm lấy cơ hội liền sẽ không bỏ qua, ngữ khí không chút gợn sóng nói ra những câu gϊếŧ người gϊếŧ tâm, "Khương Hựu Lễ, ta không có nói là mẹ nào của ta nhìn thấy ngươi, làm sao ngươi biết là mẫu thân ta mà không phải mẹ còn lại của ta? Hơn nữa ta vừa nãy cũng không có nói, mẫu thân của ta là vào buổi chiều nhìn thấy ngươi, ngươi như thế nào liền biết là buổi chiều?"

Khương Hựu Lễ: ". . ."

Lộ Dao Y: "Hửm?"

Khương Hựu Lễ không còn lời gì để nói.

Lộ Dao Y từng bước ép sát: "Ngươi rõ ràng chán ghét ta như vậy, nhưng vẫn lén lút chạy tới bệnh viện, ngươi không cần tiếp tục lừa gạt mình, ngươi chính là đang quan tâm ta."

Khương Hựu Lễ nhất thời lúng túng đến gương mặt hoàn mỹ trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng lên.

Cô. . . đang quan tâm Lộ Dao Y sao?

Nói láo!

(‵ ﹏´)

Lộ Dao Y chính là đang mượn cơ hội đυ.c nước béo cò [1], nói hươu nói vượn.

[1] đυ.c nước béo cò: lợi dụng tình thế để chiếm lợi ích, không làm mà đòi có ăn :)).

Cô bị vạch trần liền chẳng muốn tiếp tục giả vờ giả vịt nữa.

Thế là thẹn quá hóa giận nói: "Không sai, ta chiều hôm qua xác thực đi bệnh viện bị Quan a di nhìn thấy, ta là đến xem ngươi có chết chưa hay không, ngươi thoả mãn sao?"

Câu nói này đương nhiên không phải là của lời thật lòng.

Cô chỉ là vì tức giận Lộ Dao Y mới cố ý nói như vậy.

Lộ Dao Y: ". . ."

Khương Hựu Lễ quỷ ấu trĩ ngạo kiều này quả nhiên thẹn quá hóa giận.

Nàng không nhanh không chậm nói: "Ngươi nếu muốn ta chết như thế."

"Vậy ngươi tại sao còn phải bảo vệ ta?"

"Ngày đó ở tình huống kia, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu?" Khương Hựu Lễ đã bị vạch trần, lúng túng làm đầu óc đều choáng váng, "Lại nói, ta bảo vệ ngươi là bởi vì ta là người nhiệt tình thiện lương, lấy chuyện giúp người làm niềm vui, là một học sinh tốt có được không? Coi như gặp phải nguy hiểm không phải ngươi mà là người khác, ta cũng sẽ xông lên bảo vệ người kia?"

Lộ Dao Y: "Ngươi cũng sẽ không muốn sống bảo vệ người kia sao?"

Thậm chí không tiếc mất đi sinh mệnh.

Khương Hựu Lễ giống như nghe hiểu được ý tứ của Lộ Dao Y.

Cô đột nhiên khinh bỉ nhìn Lộ Dao Y, "Nếu không, ngươi cho rằng ngươi ở trong lòng ta là đặc biệt nhất sao? Lộ Dao Y, trước đây làm sao ta không có phát hiện ngươi lại tự luyến như thế chứ?"

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Lộ Dao Y trong nháy mắt ảm đạm dần.

Nàng vẫn luôn biết.

Nàng ở trong lòng Khương Hựu Lễ xưa nay đều không phải là đặc biệt.

"Lộ Dao Y." Khương Hựu Lễ nói, "Ngươi đừng tưởng bở."

Lộ Dao Y sững sờ.

Tưởng bở. . . Khương Hựu Lễ nói nàng tưởng bở. . .

Nàng rũ mắt xuống, cắn cắn môi.

(ノ ω ・ 、)

Đúng là khó ưa, Khương Hựu Lễ làm sao lúc nào cũng không hiểu tâm nàng mà luôn đối với nàng xấu xa như vậy.

"Ngươi đừng tưởng rằng lần trước ta bảo vệ ngươi, ngươi liền coi ta thành ân nhân cứu mạng để ngươi báo đáp lại, ta thật sự không cần ngươi làm gì cũng không cần ngươi cảm kích ta." Khương Hựu Lễ không chút nào cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, "Coi như ngày đó gặp phải nguy hiểm chính là con mèo con chó ngoài đường, ta cũng sẽ đi cứu nó, vì vậy ta cứu ngươi giống như cứu con mèo con chó vậy, nghe rõ chưa?"

« ối dồi ôi, ta nghe câu này còn thấy cay, huống chi là chị nhà. Best so sánh, ko hổ là học sinh “3 tốt” đứng nhất từ dưới lên, tại hạ bái phục (* _ _) 人»

Ngữ khí cứ như là hống đứa nhỏ vậy.

Lộ Dao Y: ". . ."

Khó ưa Khương Hựu Lễ vậy mà dám đem nàng so sánh với con mèo con chó, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Khương Hựu Lễ, sau đó giơ chân lên mạnh mẽ đá vào bắp chân của người đối diện.

"Khương Hựu Lễ, ngươi là đồ khốn nạn."

Nói xong liền xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại.

Khương Hựu Lễ chân trái bị đau, nghẹn ngào một tiếng.

Nhất thời đau đến ngũ quan đều vặn vẹo.

Cô cúi người xuống che lại chỗ chân trái bị đá, rồi hướng về phía bóng lưng của Lộ Dao Y, hét lên.

"Ngươi đá ta làm gì? Ngươi mới khốn nạn có được không?"

Chỉ thấy bóng lưng Lộ Dao Y nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.

Khương Hựu Lễ tức giận đến khóc không ra nước mắt, Lộ Dao Y lần trước ở phòng học không hiểu kiểu gì liền giẫm cô một cước, lần này cũng lại không hiểu đá cô một cái, này là tật xấu gì?

"Bệnh thần kinh!"

(# `Д´)

Trong không khí vẫn còn lưu lại dư hương thanh mát từ trên người của Lộ Dao Y.

Khương Hựu Lễ không kìm lòng được ngửi lại một cái.

Lộ Dao Y không hổ là Omega cấp S, trên người thực sự quá thơm, làm cô hiện vẫn không nhận rõ chính mình là ngửi thấy được mùi thơm cơ thể của Lộ Dao Y hay là tin tức tố.

Chỉ là, cô có cảm giác mình khả năng. . .

Sắp phân hoá.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là hai người cãi nhau hằng ngày, ha ha ha ha.

Bạn học Tiểu Khương thành công đem lão bà của mình tức giận bỏ đi rồi.

Nhìn thấy có rất nhiều bảo bối đang hỏi bạn học Tiểu Khương lúc nào phân hoá, kỳ thực rất nhanh sẽ phân hoá thôi, các bảo bối không phải vội vã chờ, ta chậm rãi viết đã.

*Ủng hộ ta bằng cách vote nha* (// ω //)