Chương 4: Xe đạp.

Edit: FAFOEVER.

Nhất trung tại Giang thành mỗi buổi chiều đều có bốn tiết, chỉ có điều tiết cuối cùng là tiết tự học khoảng 40 phút, chờ tự học kết thúc chính là tan học.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Đàm Dục Sơn cuối cùng tại một tiết chọn ra ban cán sự trong lớp liền rời đi.

Lớp trưởng Đường Tâm Tâm đang ở trên bục giảng lau bảng.

« Lớp trưởng này cũng thật khổ, lớp trg hồi cấp 3 của ta có bao giờ lau bảng, đứng chống nạnh chỉ huy thì có (ノ Д`) »

Đàm Dục Sơn mới vừa rời đi, Trần Hoài An liền lập tức chạy đến cửa sau liếc trộm Đàm Dục Sơn đã đi xa chưa. Mãi đến tận khi bóng người của Đàm Dục Sơn hoàn toàn biến mất tại ngã rẽ ở hành lang, hắn mới chạy về chỗ ngồi thông báo cho Khương Hựu Lễ, "Lão đại, lão đại, lão Đàm đi rồi, chúng ta đi thôi."

Nghe vậy, Khương Hựu Lễ trực tiếp thu dọn balo, chuẩn bị rời đi.

Trần Hoài An cũng bắt đầu ngồi xuống thu dọn theo.

Một phút sau.

Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An đồng thời vác balo tiêu soái từ cửa sau phòng học đi ra ngoài. Hai người bọn họ thường xuyên vào tiết tự học cuối cùng trốn về, Đàm Dục Sơn bởi vì chuyện này mà nhắc nhở bọn họ rất nhiều lần, nhưng mà hai người bọn họ như cũ làm theo ý mình, tại tiết cuối liền trốn đi, như kiểu lợn chết không sợ nước sôi [1].

[1] lợn chết không sợ nước sôi: vì không biết hoặc chưa từng trải qua nỗi sợ nên không biết sợ, vẫn tiếp tục làm (có một câu tương tự nhưng được dùng phổ biến hơn: điếc không sợ súng).

Đường Tâm Tâm nhìn hai chỗ cuối lớp trống không thì lắc đầu bất đắc dĩ, dù nàng có muốn ngăn cản Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An thì cũng không được.

Ba năm ở sơ trung đều là như vậy.

Ngay cả lão sư Đàm Dục Sơn hiện tại còn chẳng muốn quản Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An trốn về sớm nữa.

. . .

Khương Hựu Lễ cùng Trần Hoài An vừa rời khỏi lớp học không lâu liền tình cờ gặp 2 người quen khối 12, bọn họ bình thường đều là những huynh đệ cùng nhau trốn tiết.

"Thâm ca, Tông ca." Khương Hựu Lễ nói, "Làm sao ta không thấy Huân tỷ a?"

Kiều Nghệ Huân là lão đại của toàn bộ nhất trung tại Giang thành.

« mí bạn nhớ kỹ tên của trùm trường này nha, có 1 phân đoạn khá quan trọng đấy _ (: 3 」∠) _»

"Huân tỷ còn du lịch ở nước ngoài để tán Omega ngoại quốc đây." Omega khối trên - Trần Thâm nói, "Ta đoán tuần sau Huân tỷ mới về nước đi."

Khương Hựu Lễ: "Ừ. . ."

Một Beta khối trên khác - Vương Tông nói: "A Hựu, ngươi cùng Lộ Dao Y là. . ."

Khương Hựu Lễ bây giờ nghe đến cái tên “Lộ Dao Y” này liền cảm thấy đau đầu, cô hôm nay cũng không biết đã giải thích bao nhiêu lần đầu đuôi câu chuyện nữa, "Ta cùng Lộ Dao Y là một hiểu lầm."

Cô bất đắc dĩ thở dài: "Tông ca, ngươi đừng hỏi tiếp nữa."

"Được." Vương Tông vô cùng hiểu ý nói, "Không nhắc đến nữa."

Bốn người đồng thời đi vào trong một góc của sân trường, ở đó có một cái cây cạnh tường, bọn họ bình thường trốn tiết đều là trèo lên cây này nhảy ra ngoài.

Trên đường có đi ngang qua nhà xe.

Khương Hựu Lễ liếc mắt liền thấy chiếc xe đạp hỏng lốp của mình, còn có xe đạp màu hồng nhạt của Lộ Dao Y, thế là dừng bước lại.

« màu hồng à, mẹ mua cho chắc kèo luôn, giống mấy cái áo mưa zậy, toàn hoa hòe cỏ lá không (⊃。 • ́‿ • ̀。) ⊃ »

Ba người còn lại khó hiểu nhìn Khương Hựu Lễ.

"Làm sao vậy lão đại? Ngươi đột nhiên dừng lại làm gì?" Trần Hoài An nhìn theo tầm mắt của Khương Hựu Lễ nhìn vào nhà xe, "Nhà xe bên kia có cái gì à?"

Hắn nói xong liền thân thể giật nảy lên một cái, "Sẽ không có quỷ đấy chứ?"

Khương Hựu Lễ: "Có quỷ cái đầu ngươi ấy."

[ bên mình thì ít khi dùng từ ‘quỷ’, đa số là dùng từ ‘ma’, nhưng ở đây ta cũng không biết bên trung có phân biệt hai từ này không, hay là một từ nhưng cùng nghĩa nữa, thôi cứ theo văn phong trung đi ]

Cô nhìn chằm chằm vào xe đạp của Lộ Dao Y rồi hơi nheo mắt lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười không có ý tốt gì, sau đó đi tới chỗ để xe đạp của Lộ Dao Y.

"Có muốn làm một chuyện không các huynh đệ."

Trần Hoài An đi theo sau, "Chuyện gì a?"

Khương Hựu Lễ ánh mắt lấp loé, ý cười trên môi càng sâu, "Đương nhiên là một chuyện thú vị rồi."

Chuyện ngày hôm nay đều là bởi vì xe đạp mà tạo thành.

Lộ Dao Y hôm nay lại hãm hại cô, cô dù sao cũng muốn đòi lại một chút.

. . .

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông “reng, reng” vang vọng khắp toàn trường.

Tiết cuối đã kết thúc, đến giờ tan học.

Không gian ở nhất trung tại Giang thành đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào.

Lộ Dao Y thu xong sách vở liền cùng bạn thân Cận Như Băng đi ra nhà xe, đang đi trên đường thì đột nhiên nhảy ra một nam Alpha ngăn cản các nàng.

Nam Alpha trong tay cầm một bức thư, bức thư này bề ngoài giống như là một bức thư tình.

Xung quanh có không ít bạn học tò mò nhìn tới.

Chuyện của Khương Hựu Lễ cùng Lộ Dao Y trưa hôm nay đã cực kỳ ồn ào, hiện tại lại xuất hiện một nam Alpha ở trước mặt mọi người đưa thư tình cho Lộ Dao Y. Lộ Dao Y thế nhưng ở nhất trung Giang thành là học thần cao lãnh, bọn họ chỉ có vài lần được xem náo nhiệt.

Cận Như Băng là Omega, nàng mơ hồ ngửi được tin tức tố của Alpha trước mặt này đang rục rà rục rịch, cảnh giác nhìn nam Alpha hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Nam Alpha cả khuôn mặt liền đỏ bừng lên.

Hắn xấu hổ chậm rãi đưa thư về phía Lộ Dao Y, "Ta. . . Lộ Dao. . ."

Lời còn chưa dứt.

Lộ Dao Y mặt vô cảm bước qua nam Alpha.

Lạnh lùng đến mức làm nam Alpha trong nháy mắt đông cứng tại chỗ.

"Dao Y." Cận Như Băng đuổi theo sát bên cạnh Lộ Dao Y, "Chờ ta với."

Xung quanh vang lên tiếng cười chế nhạo, nam Alpha quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của Lộ Dao Y từng bước đi xa, đen mặt siết chặt phong thư trong tay.

« nhân vật này cũng là một chất xúc tác nè (˙▿˙) »

. . .

Chỉ một lát sau, Lộ Dao Y cùng Cận Như Băng đã đi tới nhà xe.

Hai người đi vào rồi đột nhiên ngừng lại.

Cận Như Băng nhìn phía trong nhà xe, kinh ngạc nói: "Dao Y. . . xe đạp của ngươi. . ."

Chỉ thấy trong nhà xe, chiếc xe đạp nguyên vẹn nay đã bị gỡ xuống hai bánh, chỉ còn lại mỗi khung xe ngã ngã trên mặt đất, hiển nhiên là có người ác ý tháo xuống.

Cận Như Băng nói không nên lời, "Chuyện này. . . là người nào làm ra a?"

Lộ Dao Y biểu hiện lãnh đạm nhìn chiếc xe bị phế bỏ kia của mình, không cần nghĩ cũng biết là ai làm ra chuyện tốt này, nàng cũng không hề tức giận, mà là thờ ơ nói: "Ngoại trừ nàng, ai còn sẽ tẻ nhạt như vậy."

Nghe vậy, Cận Như Băng lập tức hiểu, "Khương Hựu Lễ thực sự là quá đáng mà!"

Lộ Dao Y không lên tiếng.

"Dao Y." Cận Như Băng thực sự không nhìn nổi, "Ngươi cùng Khương Hựu Lễ không phải hàng xóm cùng nhau lớn lên từ nhỏ sao? Làm sao nàng lúc nào cũng bắt nạt ngươi vậy?"

Lộ Dao Y nhìn xe đạp đến xuất thần, môi mỏng khẽ mở ra, lạnh nhạt nói.

"Nàng chán ghét ta."

"Chán ghét. . ." Cận Như Băng nhất thời giận không chỗ phát tiết, "Nàng mới đáng bị chán ghét đây!"

. . .

Khương Hựu Lễ sau khi trốn tiết liền trực tiếp trở về nhà.

Nếu như không phải tiểu ba của cô - Lễ Hạc Niên là luật sư vẫn chưa tan tầm, cùng lão ba - Khương Khê Viễn là sếp tổng đang đi công tác, thì cô cũng không có gan lớn dám về nhà sớm.

Khu vực quanh chỗ Khương Hựu Lễ ở đều là biệt thự hơn 300 mét vuông, mỗi căn đều có một khoảng sân nhỏ trồng cây và hoa.

Nhưng, hiện tại cô không có vào trong nhà, mà là đứng ở bên ngoài cửa lớn. Ở trên đường nghịch ván trượt.

Không biết qua bao lâu.

Từ giao lộ phía trước xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ, thu hút sự chú ý của Khương Hựu Lễ, cô dừng ván trượt đứng nhìn Lộ Dao Y từ giao lộ từng bước một đi tới, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý, sau đó trượt nhanh ván trượt hướng về phía Lộ Dao Y.

Phải nhân lúc hai vị a di không ở nhà, tốt tốt tính món nợ với Lộ Dao Y.

"Ôi, bạn học Lộ hôm nay sao lại về muộn như vậy a?"

Lộ Dao Y yên lặng đi tiếp, không để ý đến Khương Hựu Lễ.

"Bạn học Lộ đi đường nào trở về vậy?" Khương Hựu Lễ lướt ván trượt kiên nhẫn theo sát bên người Lộ Dao Y, "Chiếc kia xe đạp bảo bối màu hồng nhạt của ngươi đâu?"

Lộ Dao Y vẫn không để ý đến Khương Hựu Lễ.

Khương Hựu Lễ biết rõ còn hỏi: "Xe đạp của ngươi sẽ không đã hỏng rồi đấy chứ?"

Lộ Dao Y bước tiếp về nhà mình, cả đoạn đường đều không để ý đến Khương Hựu Lễ, thậm chí ngay cả một ánh mắt đều không cho Khương Hựu Lễ. Khương Hựu Lễ lại như một cái đuôi, cứ lướt ván trượt đuổi theo nàng, còn cố ý liên tục nói ra những lời để chọc giận nàng.

Nàng mới không mắc câu.

Ngay lúc Lộ Dao Y đi tới cửa lớn nhà mình, đang chuẩn bị đi vào.

Khương Hựu Lễ đột nhiên dùng chân đẩy thật nhanh ván trượt, ván trượt trực tiếp lướt qua trước mặt Lộ Dao Y va vào tường. Cô bước tới vài bước, khí thế hùng hổ vươn tay trái ra chặn đường Lộ Dao Y, "Lộ Dao Y, ngươi đừng tưởng rằng ngươi không để ý tới ta là có thể cho rằng hôm nay không có chuyện gì xảy ra."

Lộ Dao Y bình tĩnh nhìn Khương Hựu Lễ, "Ngươi đến cùng là muốn làm gì?"

Khương Hựu Lễ còn chưa mở miệng đã ngửi thấy một mùi hương thanh mát dễ chịu, chính là tỏa ra từ trên người thiếu nữ trước mặt này. Trong nháy mắt, cô còn tưởng rằng mình ngửi được tin tức tố của Omega, chỉ là vừa nghĩ lại, chính mình là Beta thì làm sao ngửi được tin tức tố, vậy cũng chỉ có thể là mùi thơm cơ thể của Lộ Dao Y.

« này trên phim/truyện mới có hoi, chứ ngoài đời á, con trai hay hỏi là làm sao con gái trên người lại thơm vậy, dạ xin trả lời là mùi thơm của tiền đấy, của tiền đấy hỉu hông, đập bao nhiu thứ vào người thì sao không thơm cho được ┐ ( ̄ ヮ  ̄) ┌ »

Mùi hương cơ thể đã thơm như vậy. . . vậy tin tức tố của Lộ Dao Y cũng sẽ không kém. . .

Một lát sau, Khương Hựu Lễ thu hồi tâm tư, nói: "Đương nhiên là tìm ngươi tính sổ."

Lộ Dao Y mặt không biến sắc: "Giữa chúng ta có món nợ gì?"

"Ngươi hôm nay ở trước mặt cả lớp nói xấu ta quấy rối tìиɧ ɖu͙© ngươi." Khương Hựu Lễ từ trên cao nhìn xuống Lộ Dao Y, "Chúng ta đương nhiên là có món nợ."

Lộ Dao Y: "Người nói quấy rối tìиɧ ɖu͙© chính là ngươi."

Nàng dừng lại một chút, nói tiếp: "Tại sao lại bảo ta nói xấu ngươi?"

"Ngươi nói bậy." Khương Hựu Lễ giận mà không chỗ phát tiết, "Rõ ràng là ngươi. . ."

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên ký ức hôm nay, hình như đúng là bản thân cô tự nói ra quấy rối tìиɧ ɖu͙©. . . Cho nên cô là tự đem mình đẩy lên đầu sóng ngọn gió sao? Nhưng, Lộ Dao Y tại sao không có giải thích? Trái lại còn ngầm thừa nhận cô quấy rối tìиɧ ɖu͙©?

« ối chồi, ước còn không được ấy chứ ( ͡° ͜ʖ ͡°) »

Cô nghĩ tới đây thì càng tức giận, "Cái kia, ngươi lúc đó tại sao không có giải thích?"

Lộ Dao Y hỏi ngược lại: "Ta tại sao lại muốn giải thích?"

Khương Hựu Lễ: "? ? ?"

(・ _ ・;)???

Tại sao muốn giải thích ư? Lộ Dao Y lại hỏi cô tại sao muốn giải thích?

Lộ Dao Y môi mỏng khẽ mở không nhanh không chậm nói.

"Khương Hựu Lễ, hiện tại ngươi phải nhớ kỹ, cái gọi là họa từ miệng mà ra?"

Khương Hựu Lễ: ". . ."

A, cái Omega khó ưa Lộ Dao Y này tại sao có thể nói một cách hợp tình hợp lý như vậy?

Không giải thích là để giáo dục cô cái gọi là "họa là từ miệng mà ra" sao?

Cô thật sự là sắp tức chết luôn rồi, "Coi như ta đúng là nói quấy rối tìиɧ ɖu͙© trước, nhưng ngươi lúc đó tại sao không giải thích? Ngươi không biết hiện tại toàn trường đều truyền là ta cường. . ."

Thanh âm bỗng nhiên im bặt đi.

Cô khi đối mặt với Lộ Dao Y, không hiểu sao không nói ra được câu kia.

Lộ Dao Y nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt xinh đẹp của Khương Hựu Lễ, ánh sáng nhàn nhạt lấp lóe nơi đáy mắt sâu không lường được, sau đó hỏi: "Ngươi cường cái gì?"

Khương Hựu Lễ đột nhiên mơ hồ, Lộ Dao Y là thật sự không biết toàn trường đang truyền cái gì, hay là cố ý làm bộ không biết, nhưng dù sao chuyện đến nước này thì không có cái gì không tiện nữa, "Đều truyền là ta tại nghỉ hè cưỡng bức ngươi."

Lộ Dao Y không lên tiếng.

Nàng trực tiếp đẩy cánh tay đang chặn của Khương Hựu Lễ ra, hướng cửa nhà mình đi vào.

Tựa như là không muốn cùng Khương Hựu Lễ bàn luận về đề tài này.

"Lộ Dao Y, ngươi đến hiện tại đều không có vì chính mình mà giải thích cái gì cả, ngươi lẽ nào không quan tâm chút nào đến chuyện người khác nói thế nào về ngươi sao?" Khương Hựu Lễ quay đầu lại nhìn bóng lưng của Lộ Dao Y, đột nhiên nhớ tới Lộ Dao Y hôm nay trào phúng chuyện cô vẫn chưa có phân hóa, cười lạnh một tiếng, mở miệng trêu tức, "Hay là nói, ngươi thật sự muốn bị một beta còn chưa phân hóa là ta đây. . ."

Nghe vậy, Lộ Dao Y phút chốc dừng bước lại.

Gò má nàng có chút nóng lên, chỉ là rất nhanh đã đè xuống.

(„• – •„)

Phải, nhưng như vậy thì thế nào?

Ngươi lại không muốn.

Nàng ở trong lòng yên lặng trả lời câu hỏi của Khương Hựu Lễ, sau đó quay đầu lại, mặt không đỏ tim không đập loạn mà nhìn Khương Hựu Lễ, ngữ khí lạnh nhạt khiến người ta nghe không ra bất cứ tâm tình nào.

"Khương Hựu Lễ, ngươi muốn sao?"

Khương Hựu Lễ: ". . ."

Khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ trực tiếp đập vào mắt cô, cô cũng không thể không thừa nhận, khuôn mặt này của Lộ Dao Y nếu đặt ở cổ đại tuyệt đối sẽ là hồng nhan họa thủy, nhưng mà cô vẫn là cao giọng, "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó? Ta làm sao có khả năng đối với ngươi có ý nghĩ chứ? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Omega cấp S liền cho rằng người của toàn thế giới này đều sẽ thích ngươi? Ta coi như là yêu thích Beta không có tin tức tố lẫn chu kì nhiệt thì cũng sẽ không bao giờ cưỡng bức ngươi."

Lộ Dao Y ánh mắt dần tối lại: "Vậy ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta muốn bị ngươi cưỡng bức?"

Khương Hựu Lễ: ". . ."

(・_・;)

Lộ Dao Y không chờ Khương Hựu Lễ mở miệng liền trực tiếp xoay người đi vào.

Lưu lại một bóng lưng cực kỳ lạnh lùng.

"Không phải là ta nói ngươi muốn bị ta cưỡng bức được không?" Khương Hựu Lễ nhìn bóng lưng đi xa của Lộ Dao Y, tức đến muốn nổ phổi hét lên, "Còn không phải đều là bởi vì ngươi im lặng, cái gì cũng không giải thích, sau đó người khác mới nói hươu nói vượn bịa đặt lung tung sao, nói cho cùng đều do ngươi cả!"

Chỉ thấy Lộ Dao Y mở cửa chính, sau đó đi vào, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại.

". . ." (・_・)

Khương Hựu Lễ tức giận đến mức đạp mạnh xuống ván trượt một cái.

"Ta con mẹ nó mới không thèm yêu thích ngươi!"

(`Д´)

*Ủng hộ ta bằng cách vote nha* (// ω //)