Chương 1

Đánh xong trận game cuối cùng, kim đồng hồ vừa lúc chỉ đúng 12 giờ.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta…”

Chữ “gặp” còn trong cổ họng, Bạch Ngôn bỗng nghe thấy tiếng động “rầm rầm”.

Bạch Ngôn và một triệu người đang xem hắn livestream cùng sửng sốt, kế tiếp là một cơn mưa bình luận chạy ngang màn hình, Bạch Ngôn nhanh chóng tắt trực tiếp, bước vội về phía phòng ngủ.

Lúc mở cửa còn không cẩn thận va vào ngạch cửa.

Nhưng hắn không để ý đau đớn mà hốt hoảng nhìn vào trong phòng, ngay sau đó, trái tim hắn như nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Một thanh niên khỏa thân xuất hiện trong phòng ngủ của hắn.

Nhạn Thanh mờ mịt nhìn người duy nhất trong phòng ngoại trừ cậu, sau đó mở miệng hỏi: “Có thể cho ta mượn một bộ y phục không?”

2.

Group

Sau Khi Kiến Quốc Không Được Thành Tinh:

“Ê này, nghe nói gì chưa? Nhạn Thanh tỉnh rồi!”

“Móa, không phải cậu ta ngủ ba trăm năm rồi sao? Vậy mà tỉnh được hả?!”

“Đi xem thử đi, đúng là chuyện lạ hiếm có mà. Bây giờ Nhạn Thanh đang ở đâu?”

“Nghe nói ở chỗ tên hồ ly lẳиɠ ɭơ Bạch Ngôn.”

Đột nhiên cả nhóm chat trở nên im lặng.

“Hắn… Không phải là bị

“làm”

tỉnh chứ…”

Im lặng thật lâu…

3.

Nhạn Thanh mặc một cái áo sơ mi rộng hơn cơ thể cậu rất nhiều, vạt áo dài vừa khéo che phủ mông cậu.

Hai chân trắng nõn lộ ra trong không khí, như phát ra màu ngọc sáng.

Trong mắt Bạch Ngôn, dáng vẻ này còn không bằng… không mặc.

Hồ ly tinh cấm dục đã lâu, hơi xao động.

Nhạn Thanh chợt nhận ra tình cảnh của cậu lúc này, vô số câu chửi thề chạy qua trong đầu!

Tại sao vừa tỉnh, lại xuất hiện trong nhà của tình địch!

Nhạn Thanh hít sâu mấy hơi rồi mới hỏi: “Sao ta lại ở đây?” Vì ba trăm năm chưa từng mở miệng, hiện tại giọng nói của cậu rất khàn.

Nghe vào tai Bạch Ngôn, mỗi câu mỗi chữ lại giống như lời tâm tình đầy mời gọi.

Hắn hít sâu một hơi, cố hết sức khống chế bản thân: “Em có nhớ rõ chuyện em bị thương không?”

Nhạn Thanh lắc đầu.

Bạch Ngôn bày vẻ mặt từ ái: “Không sao, từ giờ trở đi, em chỉ cần nhớ chuyện cha em thiếu tôi mười triệu, sau đó ném em ở đây gán nợ là được rồi.”

Nhạn Thanh như bị sét đánh ngang tai!

?!

Ta vừa nghe thấy cái gì?!

Bạch Ngôn cười tủm tỉm: “Vậy nên, em hiểu tình cảnh của bản thân chưa?”

Đây tuyệt đối là ngày sấm sét giữa trời quang nhất trong cuộc đời ốc sên của Nhạn Thanh.

4.

Bạch Ngôn nhìn phía dưới trần trùi trụi của Nhạn Thanh: “Em có mặc qυầи ɭóŧ của tôi không?”

Nhạn Thanh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không mặc…”

Bạch Ngôn đi tới, Nhạn Thanh còn chưa biết hắn định làm gì thì bỗng thấy một vòng tay ôm ngang eo cậu, đồng thời dần dần trượt xuống phía dưới.

Nhạn Thanh “bụp” một phát biến về nguyên hình, một con ốc sên nho nhỏ cả người trắng như tuyết, óng ánh như ngọc rơi xuống đầu giường của Bạch Ngôn.

Hắn quơ tay vào khoảng không, thấy hành động này của Nhạn Thanh bèn cười hỏi: “Thế nào, sợ tôi ăn em à?”

Hai râu trăng trắng nho nhỏ của Nhạn Thanh run lẩy bẩy.

5.

Chuyện này không phải không có nguyên nhân, Nhạn Thanh nhớ rõ, có một lần cậu được Bạch Ngôn mời đến một yến hội, các món ăn gồm: ốc sên cay, ốc sên ngũ vị, ốc sên cà ri, phi long hí ngọc, ốc sên nổ, bánh mì nướng ốc sên, hương nhu bạch ngọc, hoàng lệ hí bạch ngọc, ốc sên xuyên xâu nướng bơ…

Tên mỗi món được đọc lên là Nhạn Thanh lại run sợ một cái.

Cuối cùng cậu run lẩy bẩy quay qua Bạch Ngôn nói: “Có phải ta đắc tội ngươi không, ta sửa!”

Cậu nhớ rõ, lúc đó vẻ mặt Bạch Ngôn rất đặc sắc.

6.

Bạch Ngôn nhìn Nhạn Thanh, đột nhiên nhớ đến chuyện mất mặt năm xưa.

Lúc đó là Nhạn Thanh cứu hắn, hắn muốn báo ân, đặc biệt hẹn cậu ra.

Dặn dò thuộc hạ đặt một bàn thức ăn toàn các món mà ốc sên thích, nhưng không ngờ, tên thuộc hạ nghe lầm thành mười ngàn cách làm món ốc sên…

Cảm tạ không thành, trái lại còn khiến Nhạn Thanh sợ hãi.

Từ đó về sau, Nhạn Thanh thấy hắn là sợ run.

7.

Vì Nhạn Thanh biến về nguyên hình, áo sơ mi của Bạch Ngôn rơi xuống đất. Hắn nhặt lên, trên áo có mùi hương thoang thoảng, là mùi của Nhạn Thanh.

Mà áo còn ẩm ướt, vừa nãy hắn nhìn Nhạn Thanh mặc đã nhìn ra, cậu mặc vào khiến cái áo như xuyên thấu, còn có thể thấy hai điểm nhỏ trước ngực cậu.

Lúc này cầm cái áo lên, hắn mới nhận ra.

Nhạn Thanh không mặc quần áo của loài người được, không có tính năng chống thấm nước…

Nhạn Thanh ấy à, nói là “người nước” cũng không sai.

8.

Bạch Ngôn đột nhiên nhìn về phía giường, quả nhiên, ga giường dưới người Nhạn Thanh đã ướt một mảng, còn dinh dính.

Hắn vươn tay ra: “Đi xuống, tối nay tôi còn ngủ trên giường.”

Nhạn Thanh do dự một lúc, cuối cùng mới chậm chạp bò lên ngón tay Bạch Ngôn.

Trời đất quay cuồng, cậu gắt gao ôm chặt ngón tay hắn, đồng thời cắn hắn một phát! Thế nhưng lực quá yếu, da hồ ly cứng rắn, trái lại còn tự làm đau răng, râu nhỏ đáng thương run run vài cái.

Bạch Ngôn sửng sốt, cả người như mềm đi, con ốc nhỏ này, có phải vừa hôn hắn một cái không?

9.

Bạch Ngôn tìm được một cây kéo, răng rắc răng rắc bắt đầu tự cắt lông của hắn.

Vừa cắt vừa xót xa tiếc nuối nhìn mớ lông.

Nhạn Thanh co quắp cả người, nếu đã tiếc sao còn cắt, hồ ly đều là cuồng tự ngược hả?!

Giống như ốc sên yêu cái vỏ nhỏ của cậu, hồ ly rất yêu lông của hắn.

Cho đến khi một bộ đồ chống nước nằm trong tay, Nhạn Thanh mới phát hiện, cậu đang cầm một củ khoai lang phỏng tay…

Nhưng cậu phải mặc, không thể ngày nào cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Bạch Ngôn.

Tuy cũng có thể hiện nguyên hình, nhưng hễ nơi nào cậu bò qua cũng có một vũng nước nhỏ.

10.

Để làm quần áo cho Nhạn Thanh.

Hồ ly trụi lông rồi.

11.

Hồ ly không lông vô lương tâm nói: “Em có biết hiện giờ lông thiên hồ đều bán theo từng sợi không?”

Nhìn bộ quần áo không biết do bao nhiêu triệu sợi lông tạo thành, Nhạn Thanh bị ép mua ép bán…

Tuyệt vọng là cái gì, có ăn được không?