Chương 1

Sau khi xuyên thành xấu nam hắn bị bạo quân quấn

Tác giả: Thả Phất

Tạ Ngạn Phỉ nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt hồi lâu, rượu trong suốt, mùi vị cam thuần, là một ly rượu cực phẩm.

Nhưng uống hay không uống mới là vấn đề.

Dẫu sao, rượu ngon như vậy lại bị hạ tình dược.

Cậu hừ hừ, đổi một tư thế chống đầu, thuận tiện vén ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay toàn mỡ, năm ngón tay phía trên trắng nõn beo béo đến bóng loáng.

Bởi vì quá mập, hoàn toàn không có cổ tay, phía trên cũng chỉ toàn thịt là thịt .

Chỗ xương cổ tay nối từ bàn tay đến cánh tay bị thay thế bởi một vạch đen, đen đến mức khiến cậu đen mặt.

Đây chính là nguyên nhân hắn không muốn uống nhưng vẫn phải uống.

Ba ngày trước khi tỉnh lại từ cơ thể này , vạch đen còn chưa xuất hiện.

Cho đến khi cậu ý thức được mình xuyên vào một quyển sách, còn đang suy nghĩ cách thay đổi cốt truyện thì vạch đen này liền xuất hiện.

Sau đó một âm thanh xuất hiện trong đầu.

[Kiểm tra được kí chủ có ý đồ thay đổi cốt truyện vốn có, giá trị hảo cảm -1, tổng giá trị hảo cảm là -1, trong ba ngày cần gia tăng trị giá hảo cảm lên +1 để tiêu trừ vạch đen. Hình phạt cấp một: Tự thiến.]

Lúc đầu Tạ Ngạn Phỉ đang ổn định và thờ ơ, lại bị hai chữ sau cùng đánh đến bay mất .

Tự thiến? Làm thái giám? U là chời!

Còn ác hơn cả gϊếŧ cậu nữa.

Vì để giữ được hai lạng thịt mà Tạ Ngạn Phỉ khi biết rằng trong buổi thọ yến ở Tuyên Bình Hầu phủ, mình ,pháo hôi, sẽ bị đánh cho tan tác, nhưng không thể trốn được.

Mà ly rượu này chính là bắt đầu cho bi kịch đời người của tên pháo hôi là cậu, như trong sách.

Trong rượu này bị hạ tình dược, dựa theo cốt truyện trong sách, nguyên thân sẽ uống ly rượu này, sau đó lắc lư rời khỏi tiệc rượu, vô tình gặp được nữ chính cũng bị bỏ thuốc, sau đó vì tác dụng của dược mà ý loạn tình mê vồ lấy nữ chính mà chiếm tiện nghi.

Thật ra chưa cắn được miếng nào, chỉ đang sờ sờ thì chủ mưu dẫn người trong yến tiệc chạy ra, vừa vặn nhìn thấy.

Nữ chính bị từ hôn.

Gạo nấu thành cơm. nguyên thân đính hôn với nữ chính bị từ hôn.

Đêm đám cưới, nguyên thân bị nam chính gϊếŧ chết.

Tạ Ngạn Phỉ fuck you trong lòng, khóe miệng giật một cái, khiến mặt cậu trở nên hung dữ, tất cả đốm đen lớn nhỏ trên mặt ưỡn ẹo chung một chỗ, dữ tợn xấu xí không ai địch nổi.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn thấy có cô nương ngồi đối diện không may liếc thấy cậu, không nhịn được phun ra ngoài.

Tạ Ngạn Phỉ: “…”

Tôi khổ quá mà!

Trước khi cậu xuyên sách còn là một đại soái ca, được vô số em gái mê mệt, dáng người chuẩn từng mi li mét, đến đây từ 8 múi thành vô số múi. Thật tuyệt.

Tạ Ngạn Phỉ hối hận, tại sao mắt mù đi đọc quyển sách kia làm gì? Kết quả đọc được một nửa thì bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, hắn đã trở thành Ngũ hoàng tử Tạ Ngạn Phỉ trùng tên trùng họ, xấu xí nhất nước Đại Tạ rồi.

Tạ Ngạn Phỉ thở dài lần nữa, nhắm hai mắt, không sợ sệt uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Thời gian đến hạn ba ngày chỉ còn một canh giờ cuối cùng, không lấy được giá trị hảo cảm của nữ chính, không nâng giá trị hảo cảm đến mốc cân bằng là 0, hắn sẽ trực tiếp biến thành thái giám.

Giữa thái giám và lăn lộn cốt truyện, hắn quả quyết chọn cái sau.

Dẫu sao sau khi hắn xuyên tới không thể đổi được cốt truyện nữa rồi.

Nhưng bản thân hắn là trường hợp đặc biệt có thể tự thay đổi, cho nên hắn tình nguyện phí chút tâm tư, chứ không muốn bị răng rắc đâu.

Khi hắn uống ly rượu kia, cốt truyện chính trong sách đã được mở, bên kia tiểu cô nương đẹp nhất trong đám nữ cũng đồng thời bị bỏ thuốc.

Tiểu cô nương đó chính là nữ chính trong sách, Tam cô nương Đỗ Hương Vũ của Tuyên Bình Hầu phủ, danh môn quý nữ chân chính, chỉ tiếc là bị mưu hại, nguyên thân chết thì nàng thành quả phụ.

Về sau nữa bị buộc kết thân, cũng may có hào quang của nữ chính, kết cục cuối cùng coi như tốt, nhưng cũng phải trải qua khổ nạn.

Đỗ Hương Vũ không biết trong nước trà của mình bị bỏ thuốc, nàng uống xong không bao lâu thì bị nha hoàn Diệu Linh bên người thứ muội gọi đi, nói là Tứ cô nương có chuyện.

Nàng vội vã đứng dậy rời đi.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn một màn này, cố ý làm bộ nóng người mà kéo cổ áo một cái, lộ ra một mảnh thịt béo dưới cổ, dựa theo cốt truyện bảo gã sai vặt sau lưng quạt gió châm trà rót nước cho hắn.

Cuối cùng tức giận mắng đôi câu, lảo đảo đi hóng gió, thuận tiện xả nước.

Hắn đi được một nửa, gã sai vặt sau lưng bị gia đinh trong Tuyên Bình Hầu phủ gọi đi, hắn làm bộ như nhức đầu cả người không còn chút sức lực nào tiếp tục lắc lư đi về trước, len lén nuốt thuốc giải trong ống tay áo. .

Nhiệt độ cả người được gột rửa sạch sẽ trong khoảnh khắc, thần thanh khí sảng.

Hắn tiếp tục làm bộ như bị trúng thuốc, không có chỗ phát tiết lắc lư đi về trước.

Người đi theo hắn mới yên lòng đi hồi bẩm, để cho Diệu Linh dẫn nữ chính tới vô tình gặp được.

Đám người đi rồi, Tạ Ngạn Phỉ nhanh chóng đứng thẳng, híp mắt dòm hướng gia đinh kia rời đi, bĩu môi, dưới chân chuyển một cái, lượn quanh đường tắt từ một hướng khác đi chặn đường nữ chính.

Ba ngày trước biết mình xuyên tới, không thể trở về, không thể cản được cốt truyện bắt đầu, Tạ Ngạn Phỉ đã cho người cầm bản đồ Tuyên Bình Hầu phủ đến để nghiên cứu.

Còn nắm rõ đoạn nữ chính bị bỏ thuốc này trong lòng bàn tay.

Giờ, địa điểm cũng đều tính toán tốt rồi.

Còn nhanh hơn nha hoàn kia nửa nén hương.

Tạ Ngạn Phỉ đã đoán được tất cả những thứ này, duy chỉ có quên vóc người mập mạp và thể lực không thể chịu nổi một kích của mình, chạy không hai bước bắt đầu thở hổn hển, chạy nữa, hổn hển nữa, đợi đến khi hắn chạy đến chỗ của nữ chính, tí nữa thì mệt mỏi như chó chết.

Bởi vì trên đường trì hoãn quá lâu, đợi đến lúc Tạ Ngạn Phỉ đến, thời gian gia đinh tới cũng chỉ còn lại một cái nháy mắt.

Tạ Ngạn Phỉ không có thời gian giải thích ngọn nguồn với nữ chính, chỉ có thể núp ở sau núi giả tốc chiến tốc thắng.

Nữ chính vừa xuất hiện, hắn liền tiến lên che miệng lại, kéo dài tới sau núi giả, nhét giải dược vào miệng nàng, làm liền một mạch.

Chuyện phát sinh ngoài ý muốn quá nhanh, nữ chính Đỗ Hương Vũ bị dọa sợ, liều mạng giãy giụa, cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể lúc mới tới càng sôi trào kịch liệt, đợi đến khi phát hiện bị đút thứ gì đó thì nước mắt lã chã.

Xong rồi, nàng xong rồi.

Trong đầu nàng chỉ có một ý tưởng, có phải có người xấu mượn thọ yến chui vào phủ, có mưu đồ gây rối với nàng hay không?

Tuyệt vọng để nàng liều mạng giãy giụa, Tạ Ngạn Phỉ bị nàng kịch liệt giãy giụa đạp phải bắp chân, đau đến mức tí nữa thì hắn gào lên, nhưng cũng không buông tay.

Hắn nhìn chằm chằm nữ chính nuốt thuốc, bị trì hoãn như vậy, tiếng bước chân của nha hoàn đi theo đã tới gần.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn nữ chính còn giãy giụa trong ngực, trực tiếp dùng sống bàn tay đập nàng hôn mê, giấu xong, thừa dịp trước khi nha hoàn tới, lắc thịt béo cả người liều mạng chạy như điên về phía đường tới.

Nơi đó là chỗ xảy ra chuyện, hắn phải sang trông, dám hãm hại hắn, không thể cứ để như vậy được.

Sổ nợ này, bọn họ phải trả giá thật tốt.

Mà sau khi Tạ Ngạn Phỉ đi, nha hoàn Diệu Linh vội vã chạy tới, nàng mới vừa mượn cớ rời đi để một mình Tam cô nương đến đây chờ trước, nhưng thật ra là nàng ở một nơi chờ tin phía bên Ngũ hoàng tử, chắc chắn Ngũ hoàng tử mắc câu, nàng lại tới dẫn Tam cô nương đi trước.

Nếu không sao có thể vừa vặn để cho hai người vô tình gặp được?

Diệu Linh nhận được tin bên kia thì vội vàng tới, vốn cho là Tam cô nương sẽ ở chỗ này, nàng chỉ cần dẫn Tam cô nương đến chỗ Ngũ hoàng tử là được.

Chờ đến đó, Tam cô nương sẽ bị Ngũ hoàng tử phát tác làm cho…

Nhưng Diệu Linh nhìn bốn phía? Tam cô nương đâu? Tại sao Tam cô nương không ở chỗ này?

Tiểu nha hoàn nghi ngờ, chẳng lẽ quá lo lắng cho cô nương, cho nên tiếp tục đi về phía trước?

Nàng dậm chân một cái, cắn răng, nhưng cũng chỉ có thể vội vã đuổi theo.

Mà nha hoàn vừa rời đi, từ núi giả sau lưng, có động tĩnh nhỏ xíu truyền tới.

Cùng lúc đó, một bóng người thật cao đi ra, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song, mắt phượng hẹp dài, con ngươi đen nhánh như diệu thạch, môi mỏng trời sinh nhếch lên, để cho người ta một loại ảo giác dịu dàng như nước.

Giờ phút này Bùi Hoằng lạnh lùng nhìn phía trước, giống như trên vách đá có một đóa sen tuyết vậy, lạnh đến trong xương cũng lạnh theo.

Bùi Hoằng cau mày nhìn chằm chằm một nơi phía trước, chính là núi giả giấu Đỗ Hương Vũ đang hôn mê, y mặt không cảm giác đi tới, như đi trên đất bằng.

Nhưng cố tình ánh mắt y lại không có tiêu cự, hiển nhiên là người có bệnh về mắt, cho dù như vậy, y vẫn có thể ung dung tránh tất cả chướng ngại giống như người bình thường.

Chẳng qua là nếu nhìn kỹ, chỗ khác biệt duy nhất, đại khái là hơi chậm chạp.

Bùi Hoằng đến gần chỗ của Đỗ Hương Vũ, từ hô hấp của nàng mà xác định đúng chỗ, y ngồi xuống, nâng tay lên dừng lại đúng chỗ phía trên người nàng ba tấc, xác định vị trí thì rơi xuống, đè lên cổ tay Đỗ Hương Vũ.

Chẳng qua là xem mạch đập, kết quả lại khiến cho Bùi Hoằng kinh ngạc: Không có vấn đề?

Nhưng lúc trước Ngũ hoàng tử bỏ thuốc là cái gì?

Y có thể nghe tiếng để đoán, ví dụ như tiếng bước chân nặng nề và lực đạp lúc trước, sức nặng này, trong toàn bộ tiệc rượu cũng chỉ có một mình Ngũ hoàng tử, y vốn chỉ đi ngang qua đây, không nghĩ tới sẽ gặp một màn này.

Vốn nghĩ nếu Ngũ hoàng tử thật sự dám làm chuyện không ổn, y sẽ ra tay, không ngờ Ngũ hoàng tử lại vội vã rời đi.

Y vốn cho là nghe được động tĩnh chưa kịp làm gì, nhưng nếu có thể đút thuốc, vị cô nương này cũng không bất kỳ khác thường là vì sao?

Như vậy nguyên nhân Ngũ hoàng tử làm tất cả việc này là gì? Cần gì phải uổng công vô ích?

Bùi Hoằng nghi ngờ không hiểu mà thu tay về, cau mày trầm tư.

Không lâu lắm, lỗ tai y giật giật, sau khi nghe có động tĩnh, y lấy một chai thuốc từ trong l*иg ngực ra cho Đỗ Hương Vũ ngửi một cái, làm xong tất cả, y ngồi dậy, rời khỏi nơi này.

Cách mấy chục bước ngược lại với hướng mà Bùi Hoằng đi, vừa vặn gặp phải gã sai vặt tới tìm y: “Thế tử gia, sao ngài lại chạy tới nơi này? Quốc công gia đang tìm ngài, mau theo tiểu nhân tham gia tiệc rượu thôi, trễ rồi.”

Bùi Hoằng rũ mắt che kín toàn bộ tâm trạng, mặt không cảm giác ừ một tiếng, động tác như nước chảy mây trôi lúc trước biến thành đần độn vụng về, giống như một người sứ tinh xảo, được gã sai vặt đỡ lấy, chậm rãi rời đi.

Mà sau khi bọn họ rời đi không lâu, Đỗ Hương Vũ phía sau núi giả giật giật, xoa gáy tỉnh lại.

Bên kia, Tạ Ngạn Phỉ trở lại chỗ lúc trước, hắn lại ăn tình dược giống trong rượu lúc trước, lúc này mới ngồi dưới đất thở mạnh.

Mệt chết hắn rồi, chờ sau chuyện, phải làm cơ thể gầy đi, chứ nếu còn như vậy nữa, chỉ sợ hắn chưa bị kẻ địch chỉnh chết thì đã sớm tim đập nhanh mà ngỏm rồi.

Tạ Ngạn Phỉ thở hổn hển mấy cái, dược liệu phát tác, sắc mặt bắt đầu đỏ ửng, hô hấp dồn dập.

Hắn tính giờ mà lắc lư đứng dậy, cởϊ áσ khoác xuống, ném một cái vào trong lùm cây, vò đi vò lại một lát, sau đó tháo một chiếc giày, lòng bàn chân đặt nằm ngang, hướng ra ngoài lùm cây.

Cuối cùng vò loạn quần áo trên người mình, khom lưng chuẩn bị.

Rất nhanh sau lưng có tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới, hắn chợt quay đầu lại, đỏ mắt, mặt mũi dữ tợn, thở hổn hển, quần áo xốc xếch, cộng thêm cơ thể to lớn mà gần như ngăn cản tất cả tầm mắt.

Chỉ lộ ra vạt áo và chiếc giày kia.

“Cút!!!” Hắn khàn giọng thở hổn hển, giống như là bị quấy rầy.

Nha hoàn Diệu Linh bị dọa sợ mà ngồi bẹp xuống đất, lấy lại tinh thần bò dậy chạy mất.

Chạy đến một nửa mới tỉnh lại từ sợ hãi, nghĩ đến hình ảnh mới vừa thấy, giảo hoạt cười một tiếng, mừng không kể xiết đi báo tin: Được chuyện rồi.

Tạ Ngạn Phỉ trợn mắt, đạp rớt một chiếc giày khác, nuốt nửa viên giải dược.

Dược liệu không giải, nhưng không đến nỗi mất lý trí.

Hắn đi về trước một bước, ép lùm cây thành một cái hố to.

Không tới một nén nhang, sau lưng có tiếng bước chân vội vã truyền tới, kêu rằng bắt thích khách, rất nhanh vây lại lùm cây có hắn lại.

Chờ gia đinh tới gần mới choáng váng, thích khách chưa bắt được, làm sao lại gặp phải loại chuyện này?

Đoàn người Tuyên Bình Hầu sau lưng vốn đang ở tiệc rượu, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai, nói là Ngũ hoàng tử gặp phải thích khách khó giữ được tính mạng, bọn họ nào còn có tâm tư uống rượu, vội vàng dẫn người chạy tới.

Lúc này Tuyên Bình Hầu sợ Ngũ hoàng tử chết trong phủ ông ta, liền đi từ đằng sau lên, đẩy gia đinh đang cản đường, thở hổn hển lên trước nhìn một cái, còn chưa gọi “Ngũ hoàng tử”, nhìn tình huống này cũng thấy choáng váng.

Một đám tân khách sau lưng đồng loạt đi theo cũng đến đông đủ, nhưng bọn họ lại không gấp như Tuyên Bình Hầu, nghe nói Ngũ hoàng tử bị ám sát, chỉ tới xem náo nhiệt.

Ngũ hoàng tử xấu xí đến mức khiến người ta nhìn là muốn ói đó sẽ bị ám sát? Ai lại thay trời hành đạo như thế?

Kết quả đến gần mới thấy được cảnh này trong bụi rậm, ngược lại hít một hơi: “Ngũ hoàng tử say rượu, không biết là gieo họa cho tiểu cô nương nhà ai rồi?”

Lần này cũng có không ít quý nữ đến chúc thọ lão phu nhân Tuyên Bình Hầu phủ!

Tuyên Bình Hầu vốn đang ngơ ngác, vừa nghe đến đây liền biến sắc mặt, giận đến thẳng cả mắt.

Nếu Ngũ hoàng tử xoèn xoẹt quý nữ nhà khác trong phủ ông ta, chủ nhân nhà này là ông ta cũng thoát khỏi liên lụy!

Vì để giảm tính nghiệm trọng xuống mức thấp nhất, Tuyên Bình Hầu vội vàng giải quyết tốt cho Ngũ hoàng tử, cười xoay người ngăn cản đám khách muốn tiếp tục xông về phía trước: “Ha ha ha, đều là hiểu lầm hiểu lầm, xem ra là Ngũ hoàng tử say rượu ngủ ở chỗ này, nào có thích khách gì? Giao cho hạ nhân xử lý là được, chư vị cùng bổn hầu tiếp tục trở về uống rượu…”

Mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, nói ra lời này bản thân Tuyên Bình Hầu có tin được không?

Coi bọn họ mù hả?

Ở đây làm gì có một mình Ngũ hoàng tử, rõ ràng Ngũ hoàng tử còn đè một người dưới thân kìa.

Tuy việc Ngũ hoàng tử này không được sủng ái cũng không giả, còn là một người không đàng hoàng, nhưng cho dù thế nào thì thân phận kia vẫn còn, có vô liêm sỉ đi nữa thì cũng là hoàng tử.

Bọn họ muốn xem náo nhiệt, nhưng sau khi xem xong cũng không muốn cả người dính mùi tanh, mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, cười khan hai tiếng, coi như là cho Tuyên Bình Hầu mặt mũi, định rời đi trước.

Một nữ tử phía sau vốn định xem kịch vui, đang không ngừng đắc ý, thấy một màn này, vừa nghe Tuyên Bình Hầu muốn giải tán, suy nghĩ một chút, cắn răng một cái, trong ánh mắt thoáng qua ánh sáng oán độc, đột nhiên một tiếng khóc tỉ tê xông tới: “Tam tỷ! Tam tỷ ngươi sao vậy? Ngươi có phải bị khi dễ hay không? Đáng gϊếŧ ngàn đao, ta liều mạng với người! Ai cho ngươi bắt nạt Tam tỷ ta!”

Tốc độ của nàng quá nhanh, Tuyên Bình Hầu tỉnh hồn muốn kéo mọi người đi mà không được.

Không chỉ Tuyên Bình Hầu ngây ra, mọi người cũng trợn tròn mắt.

Có người nhận ra nữ tử kia, chính là Tứ cô nương Đỗ Hương Ly, thứ tử của Tuyên Bình Hầu phủ.

Mà Tam tỷ trong miệng nàng, người bị Ngũ hoàng tử phá hại, há chẳng phải là… Đích nữ Tam cô nương của phủ Tuyên Bình Hầu?

Mọi người bị một màn này làm cho vừa sợ vừa nhiệt huyết sôi trào, có người nhìn ra bát quái, soạt một cái chuyển tầm mắt sang một vị công tử tuấn tú phía sau.

—— Nhị công tử Vu Dung Lang của Tướng phủ Vu gia, vị hôn phu Tam tiểu thư Đỗ Hương Vũ của Tuyên Bình Hầu phủ.

Vu Dung Lang vốn theo mọi người tới xem náo nhiệt, đột nhiên bị cái sừng không báo trước nện xuống: “???”