Chương 25: Ánh trăng thật đẹp

Vân Niệm Niệm vừa bước chân vào cửa, lão thái quân cùng phu nhân liền tiến lên đón, một người ôm đầu nàng, một người nắm bả vai, miệng thì thầm: "Việc này đều trách chúng ta, thế mà lại quên mất ngươi . . ."

Chi Lan, Chi Ngọc vội vàng tranh nhau nhận sai: "Không phải, là lỗi của chúng ta."

Lâu Vạn Lý dựng râu trợn mắt nói: "Còn chẳng phải là lỗi của các ngươi? Hai con mắt thì cứ lo nhìn chằm chằm vào người khác, quên mất người trong nhà. Các ngươi ngay cả ca ca cùng tẩu tẩu cũng không để ý, còn vác mặt về cái nhà này làm gì?”

Chi Lan, Chi Ngọc cúi đầu một bên nghe cha mắng.

Vân Niệm Niệm nghĩ, cũng không trách Chi Lan, Chi Ngọc, dựa theo kịch bản, hai tiểu tử này hẳn là bị Lục hoàng tử lưu lại, ba người ở cùng một chỗ mà khen ngợi nha đầu thối Vân Diệu Âm kia, nghĩ đến, sau khi Lâu Thanh Trú đoạt đi nổi bật của nữ chính, Lan, Ngọc hai người chắc là đổi thành lời an ủi đi.

Lâu Vạn Lý răn dạy xong đứa nhỏ, lại quay đầu nhìn đứa lớn.

Lâu Thanh Trú run lên giây lát, cười hỏi: "Phụ thân có lời gì muốn nói?"

Lâu Vạn Lý ánh mắt phức tạp nói: "Phụ thân biết, ngươi cùng Niệm Niệm thích sự yên tĩnh, sức khỏe của ngươi cũng chưa hồi phục hẳn, dính nàng dâu, muốn nói chút chuyện giữa phu thê, nhưng tốt xấu gì cũng nên mang theo một số người, lần này Hoàng Thượng triệu ngươi tiến cung diện thánh, nếu là có người hầu hạ đi theo, còn có thể chuẩn bị thay ngươi một chút, ta cũng yên tâm ít nhiều . . ."

Lâu Thanh Trú liền giật mình, nói khẽ: "Con nhớ kỹ, lần sau sẽ không để cho phụ thân lo lắng."

"Các ngươi muốn cùng chúng ta dùng cơm, hay vẫn là trở về đại viện dùng?" Phu nhân hỏi.

Lâu Thanh Trú: "Niệm Niệm thấy thế nào?"

Vân Niệm Niệm hỏi hắn: "Thân thể ngươi thật sự không sao chứ?"

Lâu Thanh Trú nở nụ cười, gật đầu nói: "Sẽ không khiến ngươi phải lo lắng."

Vân Niệm Niệm lại nhìn qua một nhà vẫn luôn lo lắng cho bọn họ, mềm lòng nói: "Vậy cùng người trong nhà ăn một bữa cơm đi, náo nhiệt chút”.

Lâu Vạn Lý vui vẻ đến đầu lưỡi đều run run, ôm bụng đi thu xếp đồ ăn.

Trước cơm tối, trong cung ban thưởng đến, Lâu Vạn Lý lại đưa cho công công mấy trương ngân phiếu, khách khí tiễn bước.

"Rốt cuộc cũng thanh tịnh." Lâu Vạn Lý quơ đũa, giúp Lâu Thanh Trú chia thức ăn, "Mau ăn, phụ thân còn không có nhìn thấy ngươi lớn miệng ăn cái gì đâu, ngươi mau mau ăn một miếng, làm cho phụ thân trong lòng thả lỏng! Không thấy ngươi ăn cơm, phụ thân đều sợ ngày nào đó vừa mở mắt, ngươi liền bay đi mất!"

Lâu Thanh Trú cười cười, chọn chút đồ thanh đạm để ăn.

Dùng cơm, bồi trà, đến khi thể lực của lão thái quân chống đỡ hết nổi mới thôi, Vân Niệm Niệm nhéo nhéo ngón tay Lâu Thanh Trú mới biết ngón tay hắn lạnh buốt, vội nói: "Lâu phụ, nương, vậy chúng ta cũng trở về."

Lâu Thanh Trú khẽ khom người, Vân Niệm Niệm lôi kéo tay hắn rời đi.

Xuyên qua phòng khách, còn muốn đi qua hành lang, lại đi vòng qua ao ngọc bích.

Vân Niệm Niệm tự mình cầm tới một chiếc đèn l*иg, để mấy người nô bộc lui xuống, hỏi Lâu Thanh Trú: "Nhịn không được, vì sao không mở miệng?"

"Ngươi làm sao biết ta nhịn không được?"

"Thường ngày, ta bóp ngón tay ngươi lui tới, ngươi đều muốn bóp lại một chút” Vân Niệm Niệm nói, "Ngươi cái người này, lúc nào cũng rối loạn, thế mà lần này ta bóp ngón tay ngươi, nhưng ngươi không có nắm lại. . . chẳng phải là tay đã muốn cứng rồi sao?"

Nàng nâng… tay Lâu Thanh Trú lên, nhẹ nhàng hà hơi.

Lâu Thanh Trú rũ mắt nhìn, bên môi nổi lên ý cười: "Phu nhân thật hiểu ta."

Đầu ngón tay trong suốt tựa như bạch ngọc của hắn cũng dần ấm áp, hiện ra chút huyết sắc, vừa mới ấm lên được chút, Lâu Thanh Trú liền chụp lấy tay Vân Niệm Niệm, lôi kéo nàng chậm rãi hướng đại viện đi đến.

Vân Niệm Niệm nói: "Lúc này mới nắm, ngươi cái người này, nhất định là lúc nào cũng muốn đem quyền chủ động nắm trong tay, làm sao lại để cho ta nắm tay?"

Con ngươi Lâu Thanh Trú mở lớn, kinh ngạc nói: ". . . Là như thế sao? Ngay cả chính ta cũng không nhận ra."

"Đúng a, ngươi này nhìn thì có vẻ là người dễ nói chuyện, làm chuyện gì đều chỉ lưu lại ba phần tâm tư, biếng nhác, nhưng trên thực tế, lại là người đã quen cầm quyền." Vân Niệm Niệm phân tích, "Thiên quân, chức vị của ngươi ở trên trời, hẳn là một vị tiên có thực quyền."

Lâu Thanh Trú giơ tay lên, ngón tay Vân Niệm Niệm bị hắn nắm chặt trong tay.

"Ngươi nói như vậy cũng có chút ý tứ. . ."

"Thay từ khác." Vân Niệm Niệm nghe ba chữ “có ý tứ” liền cảm thấy phiền.

Lâu Thanh Trú: "Thú vị."

Vân Niệm Niệm bĩu môi: "Được rồi, dùng từ theo kiểu tổng tài bá đạo thì liền dùng đi, ta đây không thèm sửa nữa."

Lâu Thanh Trú nghe có chút không hiểu, tiếp tục nói: "Trước kia ta chỉ là hoài nghi, bây giờ nhìn lại, tựa hồ có thể xác định. . . Niệm Niệm, ta là thiên quân chấp chưởng tiền tài của thế gian a."

" Kế toán tiên sinh của Thiên giới sao?" Vân Niệm Niệm nói.

"Chỉ sợ, là thần tài." Lâu Thanh Trú chỉ xuống đất nói, "Lâu gia là gia tộc có tiền nhất trong sách, ta lại là người chỉ cần nghe qua cũng biết lượng tiền ít nhiều, chẳng sợ sai sót một văn nào ... như lời ngươi nói, ta tiếp quản, hẳn là toàn bộ tiền tài tam giới."

Vân Niệm Niệm run lên rất lâu, nói: "Thần tài?"

"Không sai."

"Thần tài, tại sao lại phải cùng thiên tà ma đánh nhau?"

"Vì tiền mà đánh nhau, còn thiếu sao?" Lâu Thanh Trú nói.

Vân Niệm Niệm trong lúc nhất thời không thể phản bác.

Lâu Thanh Trú nói: "Nhưng khiến ta suy nghĩ không phải chuyện đó, mà là chuyện ta rơi vào cuốn sách này, có lẽ không phải trùng hợp."

Vân Niệm Niệm: "Vì cái gì nói như thế?"

"Ngươi không cảm thấy, cái thân phận Lâu Thanh Trú này là đặc biệt vì ta mà chuẩn bị sao?"

Vân Niệm Niệm liền đoán được ý hắn, nói: "Ta hiểu ý ngươi!"

Nếu thật là đánh bậy đánh bạ rơi vào cuốn sách này, vì sao lại có thân phận thích hợp như thế để cho hắn dùng? Nhưng muốn chứng cứ xác thực. . . tựa hồ cũng không có?

Lâu Thanh Trú thấy Vân Niệm Niệm biểu lộ xoắn xuýt, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Không nghĩ ra thì không suy nghĩ nữa, trở về ngủ đi."

Hắn chậm rãi đi qua ao bích ngọc, nghe thấy Vân Niệm Niệm ở sau lưng lải nhải: "Lâu Thanh Trú, hôm nay khi ngươi nhìn thấy hoàng đế, là thật sự nghĩ thử trực tiếp gϊếŧ hoàng đế sao?"

"Ân." Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng gật đầu.

"Về sau, vì cái gì buông tha ý định đó?"

"Không nắm chắc." Lâu Thanh Trú phun ra ba chữ, ngoái đầu nhìn, thấy Vân Niệm Niệm vẫn nghi hoặc không hiểu, hắn giãn ra mày, giải thích nói, "Ta không nắm chắc được có thể hay không thành công phá vỡ kết giới, ta không thể mạo hiểm. Nếu cái thế giới Diệu Ngữ này sụp đổ, ngươi sẽ làm sao?"

Vân Niệm Niệm: "Đại khái là trở về nơi cũ đi?"

"Vạn nhất, làm cô hồn dã quỷ phiêu linh hoặc là cùng cuốn sách này biến mất thì phải làm sao bây giờ?" Lâu Thanh Trú nói, "Ta đảm đương không nổi kết quả như vậy."

"Ngươi hôm nay tại Tụ Hiền lâu nói ra những câu từ bi quan, chán đời như thế, ta còn cho là ngươi không muốn để ý bất cứ điều gì, thẳng tay đánh vỡ hết thảy thể giới hư giả này. . ." Vân Niệm Niệm nhỏ giọng nói.

"Ta đúng là có nghĩ tới." Lâu Thanh Trú đem tay của nàng cầm thật chặt, cau mày nói, "Nhưng ngươi là thực, Lâu gia cũng. . . Cho dù có là hư giả, buồn cười chính là, ta cũng sinh lòng vướng bận. Niệm Niệm, ở trong này, ta không phải thiên quân, ta đã hoàn toàn trở thành Lâu Thanh Trú, dù chỉ là nhất thời nhưng ràng buộc của thế gian này, ta dứt bỏ không được."

"Lâu Thanh Trú, ngươi khẳng định không phải tiên quản tiền." Vân Niệm Niệm trêu chọc hắn, nói "Người quản tiền cũng không có như ngươi, có lương tâm như thế."

"Không nhất định." Lâu Thanh Trú nắm tay của nàng giơ lên, cười nói, "Tiền tốt hay xấu chính là do bản thân người dùng tiền, phải xem là thiện hay là ác."

"Ài, câu nói này của ngươi, xác thực có mùi thần tài a!"

"Đa tạ phu nhân khích lệ, còn có vấn đề gì sao?"

"Tạm thời không có." Vân Niệm Niệm quơ tay nói, "Có thể đi về giúp ngươi sưởi ấm giường."

"Phu nhân vất vả." Lâu Thanh Trú nói xong, ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm.

Ánh trăng trải trên mặt nước trong xanh, gợn lên từng đợt sóng nhỏ cực kì ôn nhu, cảnh đêm mỹ lệ.

Lâu Thanh Trú nói: "Ánh trăng đêm nay. . ."

Vân Niệm Niệm nhìn hắn chòng chọc, chờ hắn nói tiếp hai chữ kia.

Lâu Thanh Trú nói khẽ: "Đáng sợ."

Vân Niệm Niệm vừa lật mắt, nói: "Ta liền biết ngươi khẳng định không theo lối suy nghĩ bình thường gì, cái gì gọi là đáng sợ?"

Lâu Thanh Trú đã quen nàng ngẫu nhiên tung ra vài từ mà hắn không hiểu, có chút nghiêng đầu, nhìn Vân Niệm Niệm cười, nói: "Ta đã cảm thấy thế giới này chân thực, cho nên, cảm thấy nó đáng sợ."

Nghe hắn nói vậy, Vân Niệm Niệm cũng run lập cập, nhìn qua vầng trăng khuyết kia, giận dữ nói: "Đúng vậy a, chậm rãi, chờ đến khi quen thuộc thế giới này. . ."

Nàng sẽ lưu luyến thế giới này, không muốn trở về sao?

Mà Lâu Thanh Trú hắn lại. . .

Vân Niệm Niệm thầm nghĩ, nếu nàng không cẩn thận, cùng Lâu Thanh Trú lâu ngày sinh tình, nàng nên làm cái gì?

Đáp lại hắn sao?

"Lâu Thanh Trú, ta. . . phụ mẫu ta, ba năm trước đã đi rồi." Vân Niệm Niệm nói, "Bọn hắn lúc còn sống đã từng nói, về sau khi ta lấy chồng, phải chọn nghiêm túc một chút, không cần vì đến tuổi gả mà phải gả, nhưng lại hy vọng ta gả gần một chút, tuyệt đối không nên lấy chồng ở xa."

Ánh mắt Lâu Thanh Trú so với sóng nước kia còn muốn ôn nhu hơn, nhìn Vân Niệm Niệm, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng.

Vân Niệm Niệm cười cảm khái: "Không nghĩ tới, ta không chỉ mơ mơ hồ hồ gả đi, còn gả xa như vậy, xa tới. . . chưa có đường về nhà."

Lâu Thanh Trú môi nhấp thành một đường, bên trong đôi mắt đen nhánh, cuồn cuộn vẻ phức tạp.

Thật lâu sau, Lâu Thanh Trú nói: " Những lời nói kia, bốn chín ngày, ngươi hãy quên đi."

Ngón tay Vân Niệm Niệm chọc hắn một chút, cười nói: "Ài, ta không cần cùng ngươi ngủ?"

"Đừng sợ, ta sẽ đưa ngươi về nhà." Lâu Thanh Trú trầm giọng nói, "Ta hướng chúng thần tiên trên trời thề, Niệm Niệm, tâm nguyện của ngươi, ta nhất định sẽ vì ngươi thực hiện."

"Vậy tối nay, ta sẽ không làm ấm ngươi nữa." Vân Niệm Niệm cười giỡn nói, "Vạn nhất ấm ra tình cảm, ta không đi nữa, ngươi chẳng phải là muốn nuốt lời?"

Lâu Thanh Trú không cười, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Vân Niệm Niệm, lôi kéo tay của nàng, hướng đại viện mà đi.

"Đã muốn đi vậy cũng đừng có. . ." Chữ kia hắn không nói nên lời, ngừng rất lâu, ánh mắt hắn nhìn qua phía trước, thấp giọng, "Ngươi chỉ cần sống tốt, chờ ta đưa ngươi trở về."

Vân Niệm Niệm trong lòng thầm mắng mình đem bầu không khí làm cho xấu hổ, nàng lung tung tìm chủ đề, ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy tấm biển trên đại viện.

Vân Niệm Niệm chỉ vào khối biển kia, "Đến đặt tên!"

Lâu Thanh Trú ngừng chân, lôi kéo tay của nàng, ngẩng đầu, trầm mặc.

"Nghĩ tới điều gì sao?" Vân Niệm Niệm nói.

Lâu Thanh Trú đôi mắt chớp lên, nói khẽ: "Vườn bụi gai."

Vân Niệm Niệm một chưởng vỗ sau lưng hắn, nói: "Ngươi xốc lại tinh thần cho ta, đặt một cái tên thật tốt!"

Lâu Thanh Trú lại cúi người, ho lên.

Vân Niệm Niệm luống cuống tay chân đi phủ lưng của hắn, khẩn trương nói: "Thật xin lỗi, là ta quá lỗ mãng, ngươi còn tốt chứ?"

Lâu Thanh Trú đột nhiên không ho nữa, hắn ngẩng đầu, nở nụ cười: "Niệm Niệm quá dễ lừa."

Dứt lời, hắn đẩy ra cửa sân, guốc gỗ cộc cộc gõ trên đá xanh, bước nhanh tránh thoát Vân Niệm Niệm đuổi đánh, cùng nàng chơi ngươi đuổi ta bắt trên hành lang.

"Lâu Thanh Trú!" Vân Niệm Niệm đuổi kịp hắn, vừa muốn nện một quyền, chợt thấy người kia trầm xuống, tóc Lâu Thanh Trú như thác nước rũ xuống trên vai của nàng.

Vân Niệm Niệm vươn tay ra, ôm lấy hắn.

Lâu Thanh Trú mang trên mặt nụ cười, nửa khép mắt suy nghĩ, ở bên tai nàng nhẹ nói: "Lần này, là thật, làm phiền phu nhân giúp ta làm ấm người."

Vân Niệm Niệm: ". . . Thật sao?"

Nàng vịn mặt của hắn qua, mặt Lâu Thanh Trú cách nàng rất gần, lông mi yếu ớt khẽ nhếch lộ ra đôi mắt mị hoặc.

Trên mặt của hắn không có một tia huyết sắc, tay nàng chỉ sờ lên, tựa như sờ một khối bạch ngọc.

Vân Niệm Niệm cong lên miệng: "Chậc, thật phiền phức."

"Ta sẽ để ngươi hảo hảo sống sót, không cần đến mười năm. . ." Lâu Thanh Trú ở bên tai nàng nhỏ giọng nói, "Niệm Niệm, cám ơn."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đạo diễn: Ha ha ha ha ha ha ha ai cũng đi không được! Có giỏi thì xé kịch bản đi!!! Xé xong lại đi!