Chương 27: Góc đường xem xét

Chưởng quỹ của hàng son nhận ra Vân Niệm Niệm, biết nàng gả vào Lâu gia, lại nghe người ta nói, Lâu Thanh Trú thích mặc tử y, bộ dạng tuấn mỹ, khí độ phú quý phong lưu, lập tức biết hai người bên trong cửa hàng xem hàng hóa là đông gia của mình.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Chưởng quỹ mang đến hai cái ghế, lại dặn dò hậu đường nấu trà, hỏi, "Hi vị là tới nhìn hàng hay là kiểm tra sổ sách?"

Vân Niệm Niệm cười tủm tỉm tiếp nhận trà, giống một pho tượng tiểu bồ tát dễ nói chuyện, một đôi mắt cười giống như nguyệt nha, tốt tính nói: "Chính là đến đi dạo, thuận tiện chiếu cố sinh ý nhà mình, chưởng quỹ không cần khẩn trương. Gần đây có son phấn nào mới không?”.

"Đương nhiên là có." Chưởng quỹ lên tiếng đáp, vừa nghi nghi ngờ nói, "Chính là mỗi lần có hàng mới đều đưa đến đại trạch cho lão thái thái cùng phu nhân, lần gần đây nhất chính là ba ngày trước, y theo lệ cũ đưa cho bọn tiểu nhị ba phần, thiếu phu nhân, hẵn là đã nhận được rồi mới phải.”

"A, ta đều đã quên, khố phòng trong nhà thu." Vân Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nói, "Không quan hệ, ngươi đem toàn bộ đồ trong tiệm mang tới, ta muốn nhìn ít kiểu dáng."

Lâu Thanh Trú không nói một lời, yên lặng uống trà, hắn rũ mắt thổi trà, tự thành một cảnh đẹp ý vui.

Chưởng quỹ biết quy củ, Vân Niệm Niệm nói muốn nhìn, hắn lập tức đem bảng hiệu đóng cửa tiệm treo bên ngoài, dùng lời nói dễ nghe thỉnh nhóm khách nhân trong tiệm ngày mai lại đến.

Vân Niệm Niệm: "Không cần như thế. . ."

Chưởng quỹ: "Trong tiệm tổng cộng có một trăm tám mươi loại son phấn, mời thiếu phu nhân từ từ nhìn.”

Bọn tiểu nhị trình lên trăm hộp son, bày khắp tủ.

"Trách không được làm ra động thái lớn như thế, không nghĩ tới lại có nhiều như vậy." Vân Niệm Niệm từ đầu đi đến đuôi, lại đi ngược từ đuôi đến đầu, nhìn kĩ, nói "Chưởng quỹ, nếu không ngại phiền phức, ngươi giới thiệu một chút đi."

Cửa tiệm còn chưa đóng, vài người đi đường hiếu kì đứng trước cửa vây xem.

"Những cái này là hộp gỗ đào khắc hoa." Chưởng quỹ nói, "Một hộp nửa lượng bạc, mời thiếu phu nhân xem qua."

Vân Niệm Niệm đầu ngón tay nhẹ xoa, theo thói quen đặt lên cổ tay kéo một đường, phấn trắng hồng, màu sắc như hoa đào Xuân Hiểu, cực kỳ trắng, chỉ là phần đuôi hơi khô.

Lúc này, Lâu Thanh Trú ra tiếng: "Niệm Niệm."

Tiếng gọi Niệm Niệm này, rất giống lão sư điểm danh những học sinh sai phạm, bên trong nhắc nhở còn có chút bất đắc dĩ.

Vân Niệm Niệm nhìn lại hắn, ánh mắt Lâu Thanh Trú dừng ở bên trên cổ tay nàng, khe khẽ lắc đầu.

Vân Niệm Niệm sững sờ, lúc này mới phát hiện bọn tiểu nhị trong tiệm đều cúi đầu, ánh mắt chưởng quỹ nhìn lảng sang hướng nơi khác, không dám nhìn nàng.

Vân Niệm Niệm vội vàng rũ xuống tay áo, thầm nghĩ: "Chủ quan."

Chỉ là nếu như vậy, liền không thể thử màu.

Vân Niệm Niệm ổn định tâm thần, bình tĩnh tự nhiên nói: "Phấn này màu sắc tốt, chỉ là có chút khô ráo, sợ là không thoải mái."

Chưởng quỹ sững sờ, thế mới biết thiếu phu nhân là đang kiểm hàng, hắn sau khi ổn định tâm thần, vội vàng ghi lại.

"Cái này có tên không?"

"Thiếu phu nhân, tên gì?" Chưởng quỹ nói, "Bình thường chúng ta gọi, đều là dùng hương liệu cùng màu sắc, còn có nơi mà phấn hương được làm ra."

" Thời điểm bán thì bán thế nào?"

"Các tiểu thư coi trọng cái nào, liền mua cái ấy, tiệm chúng ta không bán thời gian dài, một tháng đổi một loại mới, mỗi một loại ba mươi hộp, bán xong thì sẽ không có nữa."

Đúng, những vật này không có chất bảo quản, tự nhiên không thể sản xuất nhiều.

Vân Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nói: "Tìm vài người văn hay chữ tốt, đặt tên cho những thứ này."

"Cái này. . ." Chưởng quỹ khổ sở nói, "Sợ là các tú tài văn thải tốt sẽ không vì đồ vật của nữ nhi gia đặt tên. . ."

Lâu Thanh Trú mở miệng nói: "Niệm Niệm, tới."

Hắn chậm rãi kéo ống tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, nói: "Ngươi là muốn thử hết những thứ kia, lại đặt cho bọn chúng cái tên thích hợp sao?"

"Ân!" Vân Niệm Niệm phát giác, Lâu Thanh Trú ngộ tính tốt đến nghịch thiên, hắn có thể tinh chuẩn lại nhanh chóng rõ ràng nàng muốn làm cái gì.

Vì thế, Vân Niệm Niệm cầm một hộp thử.

"Loại này rất mịn, màu sắc rõ ràng, chạm tay liền có thể lấy, hẳn là dùng rất tốt, màu này dùng khi tiết trời vào thu tốt, gọi là Thu Ý Nùng đi."

"Cái này cạn, không hiện rõ màu sắc, phấn trắng, dùng cùng với phấn má hồng thì càng thêm thích hợp, gọi nlà Tiếu Giai Nhân."

"Cái này màu vừa nồng vừa nặng, cần mặc ý phục đoan trang, sẫm màu, dùng trong trường hợp tương đối trang trọng, kêu là … Ung Dung đi.”

"Đây là màu hồng tươi, tân nương dùng là phù hợp. . ."

Chưởng quỹ cùng hỏa kế vây quanh người nàng, một đám người còn thật sự nghe Vân Niệm Niệm giảng giải.

Lâu Thanh Trú lại cống hiến một cái cánh tay khác, tay kia đỡ thái dương, ngồi lệch một bên, cười, nhìn nàng khom người, ngón tay trên da mình nhẹ nhàng bôi bôi xóa xóa.

"Niệm Niệm, vì sao hiểu rõ như vậy?"

"Các cô nương đều hiểu rõ." Vân Niệm Niệm nói, "Làm việc chỉ cần quen thuộc, tự nhiên sẽ có tâm đắc.”

Chưởng quỹ cùng bọn tiểu nhị đi theo gật đầu, trong mắt khâm phục, "Thụ giáo."

"Ngươi cần đề nghị cho các nàng, cái nào thích hợp bôi lên mặt, gò má, cái nào làm son thì tốt hơn." Vân Niệm Niệm lại chỉ cách bày hàng "Ở giữa là những đồ bôi trên miệng, trên mặt đều được, son trên môi và phấn trên mặt thì để ở hai bên, lại dựa theo màu sắc sâu cạn mà sắp xếp cho tốt. Nếu là người da khô thì liền đưa cho người ta một chút son môi mật sáp lên.”

Chưởng quỹ liên tục cúi đầu, bọn tiểu nhị tay chân lanh lẹ dựa theo Vân Niệm Niệm nói, bày hàng ra kệ.

Lâu Chi Lan cõng ống tranh, giục ngựa mà đến, đến tiệm thợ may hỏi thăm rồi đi thẳng đến cửa hàng son trải.

"Ca ca, tẩu tử." Hắn một sải chân lên ba bậc thang, vui vẻ nói, "Ta vẽ xong!"

Hắn mở bức họa ra, nhu thuận đứng một bên chờ khen.

Sau đó Lâu Chi Ngọc đuổi tới, bởi vì tâm linh cảm ứng, trực tiếp chạy vào son hô to: "Ca ca tẩu tử, viết xong!"

Lâu Thanh Trú đưa tay tiếp nhận kịch bản hắn đưa tới, sau đó, song bào thai kinh sợ, lui lại nửa bước, cùng kêu lên hỏi: "Ca, trên người ngươi bị sao vậy?"

Lâu Thanh Trú nâng lên một đầu cánh tay, ngón tay thon dài dích đủ màu sắc son, cười giới thiệu: "Xuân Hiểu, Điểm Giáng Thần, Mộng Phù Sinh, Táp Sảng, Thu Ý Nùng, Tiếu Giai Nhân, Ung Dung, Lương Thần Mỹ Cảnh. . ."

Vân Niệm Niệm: "Thiên tài, vẫn là thiên tài a!"

"Tên rất hay a!" Lâu Chi Ngọc tiến lên kéo cánh tay của hắn qua nhìn rất lâu, nói, "Ta thích cái Táp Sảng này, rất có phong phạm nữ hiệp."

"Ài, ngươi rất hiểu mà!" Vân Niệm Niệm nói, "Ngươi tưởng tượng một chút, một nữ hiệp anh tư Táp Sảng, cõng một cây đao dài, che kín mũ rơm, giục ngựa đi trong mưa gió, gặp chuyện bất bình hành hiệp trượng nghĩa, xong chuyện phủi áo rời đi, người khác nhìn không thấy mặt của nàng, chỉ nhớ rõ đôi môi đỏ, lúc đó, có phải màu đỏ mà ngươi nghĩ tới, có phải là loại màu sắc này? Ngươi thử tưởng tượng mà xem, đổi thành màu Xuân Hiểu hay Ung Dung, đều có có được cảm nhận như vậy”

Lâu Chi Ngọc kích động nói: "Không sai, chính là như vậy!"

"Nói như vậy, mẫu đơn tiên tử đoan trang hiền thục, hẳn là Ung Dung sắc, Đào Hoa tiên tử linh động hoạt bát, đích xác là Xuân Hiểu, mà Mai tiên tử hiệp can nghĩa đảm, võ nghệ cao cường, hẳn là Táp Sảng sắc." Lâu Chi Lan lại hiểu, hắn đem người trong bức họa của mình, lần lượt so với mấy cái màu sắc này, đầu tiên là ngẫn người suy ngẫm, sau đó thì thào, "Đây là sinh ý, tuyệt hảo sinh ý a!"

Bọn hắn là ngâm bên trong tiền mà lớn lên, bọn hắn bén nhạy phát giác Vân Niệm Niệm giống như giáo sư tiên nhân chỉ điểm cho bọn hắn kiếm tiền chi thuật!

Chi Lan Chi Ngọc kích động đến nhe răng trợn mắt, dùng sức ôm quyền, hướng về phía Vân Niệm Niệm lớn tiếng nói: "Đa tạ tẩu tử đã gả vào Lâu gia ta!"

Song sinh tử cùng một chỗ hô, thanh âm lớn gấp đôi bình thường, người đứng ở cổng xem náo nhiệt dù không biết bọn hắn đang nói cái gì, nhưng câu nói này vẫn nghe được nhất thanh nhị sở.

Vân Niệm Niệm vui vẻ: "Ha ha ha, cảm ơn ta làm gì, cảm ơn ca ca ngươi đi, đây là nhân quả. Không có hắn là nhân, ta cũng sẽ không gả đến."

Chi Lan Chi Ngọc: "Cảm ơn ca ca!!"

Lâu Thanh Trú mặt mày thấm ý cười, mang trà lên chậm rãi uống xong, đứng dậy, dùng tay áo che lại cánh tay đầy màu son, "Trở về đi, nên nhìn xem kịch bản của Niệm Niệm diễn như thế nào."

Mấy người đi ra khỏi cửa hàng, Lâu Thanh Trú có chút dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trà quán cách đó không xa.

"Cửa hàng kia, là của chúng ta sao?"

Lâu Chi Ngọc trả lời: "Trước kia là, về sau nhà ta hạ sính cho Vân gia, quán trà kia cùng rượu trang bên cạnh đều cho Vân gia."

Lâu Chi Lan hỏi: "Ca ca, thế nào? Trà quán kia có vấn đề?"

Lâu Thanh Trú trầm giọng nói: "Người mặc áo xàm ngồi bàn thứ ba trong quán trà đi theo chúng ta đã lâu.”

Lâu Chi Ngọc cả kinh nói: "Ca ca là nói, theo dõi? Nhưng là muốn tiền?"

Theo dõi người Lâu gia, cũng chỉ có khả năng đòi tiền.

"Luc ta cùng với Niệm Niệm ra cửa, hắn đã ở cửa ngõ trước đại môn chờ, người tập võ, cước bộ có thể đuổi theo xe ngựa, bám theo một đoạn đến nơi này ngồi chờ." Lâu Thanh Trú nói, "Đi hỏi một chút hắn muốn làm gì."

Lâu Chi Ngọc nhanh chân chạy tới, người áo xám kia đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vã đeo lên mũ rộng vành, cúi đầu đi nhanh.

Lâu Chi Ngọc khinh công tốt, chân đạp bàn đá xanh, phiêu nhiên nhi khởi, ngón tay một trảo, xoay người dừng ở đằng trước người áo xám kia, quát: "Dừng lại!"

Người áo xám muốn thay đổi tuyến đường, Lâu Chi Lan chau mày, thi triển khinh công chặn đứng.

Lâu Thanh Trú ngoáy đầu lại, hỏi Vân Niệm Niệm: "Người này, ngươi chưa thấy qua đi?"

Vân Niệm Niệm giống như gà mổ thóc, gật đầu: "Trong sách này là Vân Diệu Âm làm chủ, sau khi Vân Niệm Niệm gả vào Lâu gia, không cùng Vân Diệu Âm gặp mặt, nàng trải qua những gì, trong sách không viết."

Lúc này, chỉ thấy Lâu Chi Ngọc tiến lên, túm lấy người áo xám, từ trên người hắn lấy ra một tấm chân dung Vân Niệm Niệm, quát lớn: "Thành thật khai báo, mục đích của ngươi là gì?”

Mày Lâu Thanh Trú khẽ nhúc nhích, hỏi nàng: "Niệm Niệm, ta còn chưa hỏi qua, Vân Niệm Niệm trong sách, kết cục là gì?"

". . ." Vân Niệm Niệm nói, "Sau khi hồng hạnh vượt tường, mang thai đứa nhỏ của gian phu, bóp chết ngươi, sau đó bị Chi Lan Chi Ngọc ném xuống sông, chết đuối."

Vân Niệm Niệm nói xong, nam nhân bên người lâm vào trầm mặc đáng sợ, khí áp lập tức thấp đến cực điểm.

Vân Niệm Niệm: "Khụ . . . Ngươi sẽ không tức giận đi? Cũng không phải là ta."

"Xin hỏi, gian phu là ai?"

Lời này của Lâu Thanh Trú, nghe có chút nghiến răng nghiến lợi.

Vân Niệm Niệm nói thẳng, không dám giấu diếm: "Tuyên Bình hầu Đoạn Minh Hiên."

Lâu Thanh Trú: "Là hắn. . ."

Ngày ấy ở Tụ Hiền lâu, hắn gặp qua người này, là một tên phong lưu, phóng đãng.

Vân Niệm Niệm trung thực bổ sung: "Đúng, ngày ấy ở Tụ Hiền lâu, ta gặp qua hắn, hắn nghĩ muốn đùa bỡn ta. . ."

Sắc mặt Lâu Thanh Trú trầm xuống.

Vân Niệm Niệm: "Nhưng ta chạy."

Chi Lan, Chi Ngọc kéo người áo xám đi tới, nói: "Hỏi xong, là một tên tặc, tiếp nhận ủy thác đi theo dõi tẩu tử, nguyên nhân hắn cũng không rõ, hẳn là nghĩ thừa dịp tẩu tử ở một mình, trói tẩu tử lại để bắt chẹt tiền tài!"

Lâu Chi Lan nói: "Ta cùng Chi Ngọc sẽ dẫn hắn đi Kinh Điềm báo phủ, tra manh mối, nhìn xem vẫn là là nhà ai đoản mệnh đi trêu chọc Lâu gia!"

Lâu Chi Ngọc cắn răng nói: "Hèn nhát! Biết chúng ta khó đối phó, thế nhưng nghĩ muốn xuống tay với nữ quyến Lâu gia ta!"

Vân Niệm Niệm hít vào một ngụm khí lạnh: " Bên trong kịch bản nhưng không có. . ."

Lâu Thanh Trú cầm thật chặt tay của nàng, thấp giọng nói: "Nghe thấy không? Niệm Niệm, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta, không cần ở một mình.