Chương 3: Máu nhuộm phu quân

Hôm nay bỗng nhiên thấy truyện mình trên bảng xếp hạng, haha dù không cao nhưng mình cũng rất vui =))) nên quyết định ra thêm 2c nữa cho mn cùng đọc nè!!!

- -----------------------------o------------------------------

Bên cạnh của nữ phụ não ngắn, hoặc là phối hợp với một nha hoàn ngu xuẩn, hoặc là an bài một nam phụ khốn kiếp, tùy thời phản bội.

Tuyết Liễu, cả hai đều chiếm.

Nguyên văn, gia đoạn đầu Tuyết Liễu cùng nữ phụ cấu kết với nhau làm việc xấu, thay nữ phụ nghĩ ra các loại chủ ý ngu xuẩn, trung thành với chủ, cũng tích cực chủ động dùng những chủ ý ngu ngốc đó hố nữ phụ.

Lại nói, ác giả ác báo, cho nên Tuyết Liễu đưa cho nữ phụ chủ ý ngu ngốc cuối cùng đều phản phệ đến trên người nữ phụ, có thể nói là, Tuyết Liễu dời tảng đá dùng sức nện vào chân chủ tử, về sau lại bị nữ phụ nổi giận bứt tóc bạt tai mắng vô dụng.

Vì thế, sau này Tuyết Liễu hắc hóa, nguyên văn nữ chính nhân cơ hội này lôi kéo Tuyết Liễu, tại buổi vạch mặt cuối cùng, Tuyết Liễu bùm bùm quỳ xuống trước mặt các nhân vật chính đoàn cùng người Lâu gia, tố giác những việc làm độc ác của nữ phụ, cũng thê thê thảm thảm hướng đám người xem xung quanh đưa ra dấu ngón tay trên mặt cùng trên người do bị nữ phụ phạt đòn, rưng rưng nói: "Những sự tình kia, ta nếu không làm, đại tiểu thư liền sẽ hung hăng đánh ta, ta đều là bất đắc dĩ. . ."

Tuyết Liễu bộ dạng mảnh mai yếu đuối, tạo cho người ta ấn tượng là một nha hoàn ngơ ngác ngây ngốc, không ý đồ xấu, nàng lê hoa đái vũ vừa khóc, hiệu quả liền đặc biệt nổi bật.

Lão thái quân lên tiếng: "Ngươi đứng lên đi, ý xấu là do chủ tử ngươi, không phải ngươi. Đều tại ta lúc trước gật đầu đồng ý mối hôn sự này, thế nên mới hại chết tôn nhi ta, nếu không phải nhìn bát tự nàng xứng đôi, Lâu gia chúng ta ngàn vạn lần cũng sẽ không đưa nàng cưới vào cửa, ai, lúc trước nếu là cưới Diệu Âm thì liền tốt. . ."

Vì thế, Tuyết Liễu lần cuối cùng tiến hành một đợt bán chủ tử, trợ giúp nữ chính đẩy tháp: "Lão phu nhân, có câu nói Tuyết Liễu một mực không dám nói. . . Đại tiểu thư ngày sinh tháng đẻ là giả, đại tiểu thư đều không phải là sinh vào tháng bính dần, mà là sinh ở cuối năm, thϊếp canh đưa đi Lâu gia kia là do đại tiểu thư động tay chân, ta căn bản cũng không biết, về sau đại tiểu thư chính miệng nói qua, nàng muốn nhằm vào tiền tài của Lâu gia, sau khi gả qua, mỗi ngày đều ngóng trông thiếu gia chết sớm, để chính mình khoái hoạt. . ."

Lời này vừa nói ra, cơm hộp của nữ phụ cũng coi như nóng sốt, mà Tuyết Liễu bởi vì tố giác nữ phụ có công, được cái kết thúc yên lành.

Hồi ức lại kịch bản xong, Vân Niệm Niệm vươn tay, ngăn Tuyết Liễu đến gần.

"Tiểu thư?" Tuyết Liễu sửng sốt.

"Ngươi đi xuống đi, ta muốn ngủ." Vân Niệm Niệm nói, "Có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi ... ngủ ngon."

Tuyết Liễu vươn cổ, vượt qua Vân Niệm Niệm nhìn Lâu Thanh Trú, liếc mắt một cái: "Tiểu thư, không sợ sao?"

"Sợ cái gì? Hắn tốt lắm, lại không thể làm gì ta." Vân Niệm Niệm đứng dậy, đẩy Tuyết Liễu ra cửa, "Đi thôi, đi thôi."

Tuyết Liễu hắc hóa là bởi vì thường xuyên bị nữ phụ phạt đòn, nhưng lúc nữ phụ thành hôn, Tuyết Liễu vẫn là một nha hoàn trung thành ngây ngốc. Dùng là không thể dùng, nhưng nàng sẽ thử cải tạo nha đầu gầy này, nhìn xem phải chăng có thể thay đổi tuyến kịch bản của nàng ta không. Đổi tốt, tất cả đều vui vẻ, đổi không tốt, Tuyết Liễu vẫn hắc hóa như cũ, nàng cũng sẽ không nương tay.

Lúc nàng đóng cửa, thoáng nhìn bụi cỏ xa xa lắc một cái, dọa nói: "Ai đó?"

Trong bụi cỏ trầm thấp truyền đến hai tiếng "Ục ục", vừa nghe liền biết là giả, Vân Niệm Niệm lập tức hiểu, đây là huynh đệ song bào thai của Lâu gia "theo dõi".

Đôi song bào thai này từ trước đến nay thích Vân gia nhị tiểu thư Vân Diệu Âm, lúc Lâu gia nâng nữ phụ về, hai người này vạn phần thất vọng, trong nguyên thư, bọn hắn nửa đêm chạy tới, vừa lúc thấy nữ phụ đẩy Tuyết Liễu vào nhà thay "ngủ", chính nàng thì táo bạo, đá văng cửa đi ra ngoài, một mặt ghét bỏ mắng Lâu Thanh Trú, kẹp lấy gối ngủ tại nhà kề.

Đệ đệ Lâu Chi Ngọc vốn là muốn đi giáo huấn nàng, nhưng ca ca Lâu Chi Lan ngăn cản, nói: "Nữ nhân này không cùng đại ca ngủ cũng tốt, bớt làm đại ca buồn nôn."

Không biết hiện tại, hai tiểu tử này có hay không đang mắng nàng.

Vân Niệm Niệm bất đắc dĩ thở dài, hít sâu một hơi, cố ý lớn tiếng nói: "A, nguyên lai là cú vọ a, ta còn tưởng rằng là người đâu!"

Dứt lời, lãnh khốc đóng cửa lại.

Nàng náo loạn một đêm động phòng, hiện tại vừa mệt lại vừa khốn, thầm nghĩ nằm ở trên giường hảo hảo ngủ một giấc, chỉnh đốn lại những suy nghĩ hỗn loạn.

Nào biết lúc nàng thổi đèn, bỗng nhiên thấy Lâu Thanh Trú trên giường dường như giật giật ngón tay.

Vân Niệm Niệm ngây ngốc một chút, bưng đèn đi qua, đèn đuốc chiếu sáng lên khuôn mặt của hắn, lần này, Vân Niệm Niệm thấy rõ, hắn nhíu mày, giống như là hết sức thống khổ.

Vân Niệm Niệm: "Ân? Đợi chút. . . Ta giống như đã quên chuyện trọng yếu gì."

Nàng nhắm mắt lại tinh tế lục soát nội dung bản tiểu thuyết kia, chợt nhớ tới chi tiết.

Kết cục, sau khi thanh toán nữ phụ, Lâu gia trong lúc nói chuyện với nhau, tiết lộ qua một chi tiết.

Lâu Thanh Trú trong ba ngày tân hôn này, sẽ thổ huyết trong đêm, mà trong sách, lúc Lâu Thanh Trú thổ huyết, nữ phụ căn bản không quản sống chết của hắn, người thức trắng đêm chiếu cố Lâu Thanh Trú là Tuyết Liễu.

Xem ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu để Tuyết Liễu an toàn sống sót, người Lâu gia ân oán rõ ràng, có thù tất báo, có ân tất trả, Tuyết Liễu chiếu cố Lâu Thanh Trú ba ngày, Lâu gia người liền báo đáp cuộc sống của nàng sau này.

Vân Niệm Niệm đành phải thả đèn trong tay, từ trong rương lật ra một tấm vải mềm mại, hút nước, bưng một chậu nước đặt ở đầu giường.

Trở lại nhìn, Lâu Thanh Trú sắc mặt tái nhợt không ít, mày nhíu càng chặt hơn, nhìn bộ dạng này, bệnh mỹ nhân đêm nay nhất định sẽ thổ huyết.

Vân Niệm Niệm giữ nguyên y phục mà nằm, thật cẩn thận nằm ở bên cạnh hắn cạn ngủ.

Giờ Tý, người gác canh của Lâu gia gõ bang bang, tiếng báo canh vừa dứt, Lâu Thanh Trú một mực thực an tĩnh đột nhiên rung động, Vân Niệm Niệm lập tức mở mắt ra, làm ướt khăn, đỡ Lâu Thanh Trú, làm cho hắn tựa trên người mình, ho ra máu.

Trán Lâu Thanh Trú chống trên vai nàng, tóc dài mềm mại, đen nhánh từng sợi trượt xuống đến trước người, chặn hơn phân nửa khuôn mặt hắn.

Hắn trầm thấp ho khan vài tiếng, giọt máu dừng trên mu bàn tay Vân Niệm Niệm, trên làn da trắng muốt của nàng tựa như nở rộ từng đóa hoa tuyết đỏ thắm, ấm áp, máu không có mùi tanh, mà là giống như mùi hoa đã phơi khô, ấm áp lại nhàn nhạt mùi hương.

Vân Niệm Niệm cầm khăn tay, nhẹ nhàng đẩy tóc của hắn ra, lau máu bên môi hắn.

Sau, Lâu Thanh Trú phun ra một ngụm máu, đột nhiên dường như không có khí lực, đổ vào trên người Vân Niệm Niệm, nam nhân này mặc dù là người thực vật, nhưng thân thể lại nặng cực kì, Vân Niệm Niệm căn bản nhấc không nổi hắn, đành phải điều chỉnh tư thế ngồi, làm cho hắn nằm trên đầu gối nàng.

Một giọt máu từ khóe miệng của hắn nhỏ xuống, rơi trên hỷ phục đỏ thẫm của Vân Niệm Niệm, sắc đỏ càng thêm sâu.

Vân Niệm Niệm một bên vừa lau, vừa quan sát, máu so với vừa rồi ít đi rất nhiều, cũng đã qua thời điểm hung hiểm.

Chính là, Lâu Thanh Trú thổ huyết là vì nguyên nhân gì? Bệnh sao?

Lâu Thanh Trú đóng chặt mắt, lông mi đen tuyền có chút run, khuôn mặt tựa như muốn hóa tuyết, tái nhợt đến trong suốt, khóe môi lưu lại vết máu giống như một đóa hồng mai, cho dù là dưới tình huống như vậy, cũng vẫn có thể câu tâm động phách người nhìn a.

Vân Niệm Niệm thấy hắn trương ra nét mặt thê diễm, chợt nhớ tới lúc ấn đỏ thề, hình ảnh áo tím tiên nhân xuất hiện trong đầu nàng theo nụ hôn kia.

"Đúng nga, đây là bản tiểu thuyết tu tiên."

Có tiên nhân xuất hiện, cũng không phải là lạ, dù sao nữ chính bên kia còn có cái bàn tay vàng tiên nhân bật hack giúp nàng ta chỉ điểm sai lầm.

Vân Niệm Niệm suy tư người áo tím kia cùng Lâu Thanh Trú có quan hệ gì, nàng là ở thời điểm chạm vào bờ môi Lâu Thanh Trú mới nhìn thấy tiên nhân áo tím.

"Lâu Thanh Trú. . ." Vân Niệm Niệm cúi đầu nhìn người đang gối lên đùi nàng, nam nhân suy yếu hô hấp.

Tiên nhân áo tím là trạng thái trọng thương, mà Lâu Thanh Trú thì là hôn mê bất tỉnh, vô duyên vô cớ thổ huyết —— Này, cũng không quá trùng hợp đi.

Hiện tại, cũng chỉ có một biện pháp xác minh nàng phỏng đoán.

Ngón tay Vân Niệm Niệm nắm lấy khăn gấm nhuộm máu, hô hấp cũng trở nên gấp rút, nàng nhìn chằm chằm môi Lâu Thanh Trú, lý trí la hét "hôn đi, chứng minh ngươi là đúng!" cùng một âm thanh khác vang lên "hoang đường, ngươi sẽ không phải là có đam mê biếи ŧɦái đi?" Hai ý nghĩ này lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Lâu Thanh Trú lại ho lên, lần này, hắn phun ra rất nhiều máu, cho dù Vân Niệm Niệm lau rồi lại lau, môi của hắn cũng vẫn nhuộm nhàn nhạt huyết sắc.

Mùi máu kỳ dị trong không khí ngày càng dày đặc.

Vân Niệm Niệm đầu óc "bang" một cái, biểu tượng dây cung lý trí lại bị nàng kéo đứt, nàng một bên thấp giọng chửi mình đầu óc đúng thật là bị ngâm nước, bị bệnh, một bên ném đi khăn gấm trong tay, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đυ.ng vào môi của hắn——hoàn toàn mờ mịt.

Vân Niệm Niệm mở mắt ra, trước mắt lại là vách núi đen lúc nãy, nhưng lần này, mây mù tràn ngập, không gặp tiên nhân áo tím.

Vân Niệm Niệm ngẩn ngơ, đi vào trong làn khói mờ ảo, đi tới bên vách núi, mây mù dần dần tản đi, mà nàng thì khϊếp sợ trợn tròn mắt.

Nàng nhìn thấy tiên nhân áo tím ở ngay trước mắt của nàng, ngay trước chóp mũi của nàng.

Hắn bị tầng tầng dây sắt, bụi gai trói chặt, treo ở giữa thiên hải, đứng ở bên vách núi, chỉ cách nàng vài thước.

Cổ tay trắng nõn của hắn giơ cao, quấn bên trong bụi dây leo, tơ máu uốn lượn nhỏ xuống, mà hắn thì cúi thấp đầu, tóc đen dài che đi khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt qua làn tóc xõa mỏng manh.

Vội vàng, không kịp chuẩn bị, tử khí đỏ thắm nồng đậm đυ.ng vào mắt của nàng, vẻ đẹp nhuốm máu, thống khổ thê diễm, mùi thơm kỳ dị mà tràn ngập, như là mê huyễn hương, làm cho Vân Niệm Niệm không dời mắt nổi.

Vân Niệm Niệm ngây ngốc nói: "Trước đó. . . Không phải còn tốt sao?"

Dường như cảm nhận được khí tức của nàng, tiên nhân áo tím yếu ớt tránh né một chút.

Vân Niệm Niệm lui ra phía sau nửa bước, lại từ từ đi lên trước, vươn tay, đẩy tóc đen trước mặt hắn ra.

Bụi gai xiềng xích chậm rãi động, tiên nhân áo tím trầm thấp đau nhức, ngâm một tiếng, lông mi thon dài chậm rãi mở ra, hắn có chút mở mắt ra, hư nhược ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Niệm Niệm.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, đối mặt với Vân Niệm Niệm đang tràn đầy kinh ngạc im ắng, nói cái gì đó.

Vân Niệm Niệm đột nhiên hoàn hồn, trên bàn, nến đỏ chảy sáp, vị phu quân “người chết sống” của nàng lại vẫn gối lên trên đầu gối của nàng, hô hấp đã khôi phục lại bình tĩnh.

Vân Niệm Niệm kinh ngạc nhìn nam nhân, thấp giọng tự nói: "Lâu Thanh Trú. . ."

Người áo tím kia cùng Lâu Thanh Trú gương mặt giống nhau như đúc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đạo diễn: Nam chính của ta, nhất định phải thổ huyết! Làm cho hắn phun đi!! Phun đẹp mắt một chút!! Tình tiết thổ huyết kinh điển như vậy, nhất định phải được an bài a. Còn có cả bụi gai quấn thân!! Xâu hắn!! Nhất định phải xâu hắn!!

- -----------------------o---------------------------

Hoàn thành chương 3 rồi =)) *tung hoa tung hoa* Mọi người nhớ bình chọn và cmt cho mình biết suy nghĩ của mn nha, mình sẽ rút kinh nghiệp và lấy đó làm động lực nè!!! *moa moa*