Chương 1

Sâu trong rừng tiên, suối chảy róc rách.

Ứng Vô Túc liếʍ đôi môi hơi khô rồi ngước mắt nhìn thạch đình như cánh chim bay lượn trên dòng suối cách đó không xa. Y đi chân trần trên thảm cỏ tiên màu trắng, cỏ bị nước suối làm ẩm ướt, ngay cả vạt áo y cũng lấm tấm nước. Nhưng giờ chuyện nhỏ nhặt này không đáng nhắc tới, y chỉ nhìn người đánh đàn trong đình, gọi một tiếng "Minh Ngôn" như đã quen từ thuở nào.

Y bước lên cầu trúc, hai chân trắng như sương tuyết rơi vào mắt người trong đình, với người khác thì đây là điều không hợp lễ nghi nhưng trên người Ứng Vô Túc lại toát ra vẻ cực kỳ tự nhiên.

Tiếng đàn trong đình dần lắng lại, Vưu Minh Ngôn toàn thân áo trắng chậm rãi đứng dậy, trong mắt mang theo ý cười mờ nhạt, nhìn Ứng Vô Túc từng bước đến gần.

Chờ Ứng Vô Túc đi vào đình, vừa định mở miệng thì Vưu Minh Ngôn đã chặn lại: "Sao ngươi để bộ dạng này tới đây?"

Ứng Vô Túc khẽ giật mình rồi mỉm cười cúi đầu nhìn hai chân trần của mình: "Mặc đồ vướng víu lắm, không mặc đâu."

Vưu Minh Ngôn không nói thêm gì mà ngồi xuống, mười ngón tay thon dài đặt lên dây đàn, hỏi y: "Hôm trước dạy ngươi ngũ âm, học thế nào rồi?"

"Ngươi cũng biết ta khác ngươi mà, luyện mấy ngày mà tiếng đàn chỉ làm rụng được vài cái lá khô, thật chẳng ra làm sao cả." Ứng Vô Túc cười khúc khích ngồi cạnh Vưu Minh Ngôn, thản nhiên tựa vào vai tiên nhân áo trắng này, "Nếu sư huynh ngươi thấy ta tới tìm ngươi chắc sẽ tức chết mất."

Y trạc tuổi Vưu Minh Ngôn nhưng vẫn còn mang dáng vẻ thiếu niên ngây thơ, tính tình cũng không trầm ổn bằng Vưu Minh Ngôn. Vưu Minh Ngôn thở dài nói: "Sao Kỷ sư huynh lại quan tâm ngươi có tới tìm ta không chứ? Mấy ngày nay hắn bế quan tu hành, chắc sẽ không tới đây đâu......"

"Phàm nhân dưới núi đều nói Vưu tiên quân là tiên nhân vô dục vô cầu, Vưu tiên quân nghĩ sao?" Thiếu niên cười hì hì, trên má hiện ra hai lúm đồng tiền, nụ cười ngọt như mật.

Vưu tiên quân vốn thận trọng nên đương nhiên không trả lời y. Ứng Vô Túc cúi người chồm tới cọ lên môi Vưu Minh Ngôn, còn thè lưỡi liếʍ hầu kết tiên quân.

Mềm mại êm ái. Khi tiên quân nhắm mắt chỉ cảm thấy có chú mèo con choai choai đang liếʍ cổ mình, răng sữa cắn người không đau mà chỉ hơi tê ngứa.

Hắn đưa tay nâng mặt thiếu niên rồi nhìn sâu vào đôi mắt đen láy sáng ngời kia, yên lặng hôn lên mí mắt đối phương, hôn lên lúm đồng tiền như chứa mật, lại hôn đôi môi hơi tái. Kỳ thật ban đầu hắn không biết nhiều lắm về tìиɧ ɖu͙©, Ứng Vô Túc dạy hắn mấy lần, rốt cuộc giờ cũng ra dáng. Gió lạnh đầu xuân thổi qua nhưng hai người không để ý, Vưu Minh Ngôn cởi ra áo mỏng của thiếu niên rồi nhẹ nhàng ngậm lấy hạt đậu trước ngực y, hai điểm đỏ bị gặm mυ"ŧ ôn nhu càng thêm diễm lệ, Ứng Vô Túc rêи ɾỉ cầm tay tiên quân sờ hậu đình của mình.

"Vưu, Vưu tiên quân......"

Ngón tay nhúng qua chén rượu ngon chậm rãi nhét vào.

"Sư tôn các ngươi thường nói chính tà không chung đường......"

Ngón thứ hai cũng tiến vào.

"Ngươi nghĩ hắn nói đúng không?"

Vưu Minh Ngôn lại buông tiếng thở dài rồi hôn Ứng Vô Túc sắc mặt đã ửng hồng mà vẫn cố cắn răng nói chuyện, vật dưới áo trắng thay thế hai ngón tay từ từ bị nuốt vào.

Hắn sợ làm đau Ứng Vô Túc nên động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, nghe thiếu niên rêи ɾỉ thì ngẩng đầu hôn y một cái rồi mới tiếp tục.

-

Ứng Vô Túc chống cằm suy tư thật lâu, làm thế nào cũng nghĩ không ra tại sao Kỷ Phùng lại chướng mắt mình.

Y là ma tu, dạo này tu hành gập ghềnh mãi mà không có tiến bộ. Nghe nói phương pháp song tu vô cùng hữu ích cho tu luyện, nếu tìm được đạo lữ tốt để song tu thì đúng là làm chơi ăn thật.

Người dưới núi đều nói Kỷ Phùng là tiên quân tài mạo song toàn, nếu y có thể song tu với Kỷ Phùng thì quá tốt rồi.

Nhưng y tìm Kỷ Phùng mấy lần mà người ta chẳng thèm liếc y một cái, còn sai người gác cửa lấy chổi quét y ra khỏi cổng.

Y không phục nên cất công tìm hiểu mới biết trong lòng Kỷ Phùng đã có ánh trăng sáng từ lâu.

Mà ánh trăng sáng này chính là sư đệ của Kỷ Phùng, Vưu Minh Ngôn.

Ứng Vô Túc ỉu xìu về nhìn tình địch, trong lòng kìm nén cơn tức.

Cũng là hai mắt một miệng thôi mà, y mặc áo trắng chưa chắc đã thua Vưu Minh Ngôn, rốt cuộc y có chỗ nào không bằng Vưu Minh Ngôn?

Càng nghĩ càng không phục, thế là y đi tìm Vưu tiên quân gây sự.