Chương 13: Lũ Lụt Bao Phủ Thành Phố

Làm xong tất cả Thiên Anh lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

“May mà chuẩn bị đầy đủ, bằng không lúc này xong rồi.”

Đang lúc Thiên Anh thầm may mắn thì một thanh âm thiếu nữ trong trẻo vang lên:

“Hai người về nhà rồi đấy à, làm sao mà hốt hoảng vậy.”

Thiên Anh nghe được thanh âm vang lên từ phía sau lưng thì sợ tới mức, làm rơi cả cái máy hàn trên tay xuống đất, tiếp đó hắn cùng Thiên Lang từ từ quay đầu nhìn lại, lúc quay đầu nhìn lại thì bọn họ cũng không có thấy nữ nhân nào cả, mà chỉ thấy Mốc đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hai người.

Vỗ nhẹ ngực mấy cái, Thiên Anh đau tim nói:

“Này Mốc, mày có thể đừng làm tao đau tim vậy có được không? Tí nữa là tao đau tim mà chết rồi.”

Mốc lúc này híp mắt cười nói:

“Hì hì. Rất ngạc nhiên có đúng không?”

Thiên Anh nghe vậy thì nói:

“Cũng ngạc nhiên bình thường, Thiên Lang cũng có thể nói được rồi.”

Mốc kỳ quái nói:

“Thiên Lang là ai vậy?”

Thiên Anh chỉ Thiên Lang nói:

“Ki đó, mới đổi cái tên nghe cho nó thuận tai. Với sau này không thể xem tụi mày như thú vật được?”

Mốc có phần kỳ quái hỏi:— QUẢNG CÁO —

“Chủ nhân từng xem bọn em là thú vật đối đãi sao?”

Thiên Anh ho khan nói:

“Khụ khụ, ý tao không phải cái đó, là cái tên thôi chứ bọn mày lúc nào chẳng là người thân của tao. Mà này Mốc mày cảm thấy có nên đổi cái tên không?”

Mốc lúc này bò tới bên này, sau đó leo lên người Thiên Anh rồi nói:



“Ừ, đổi một cái tên cũng tốt, mà tên cũ cũng không sao cả, thế Chủ nhân muốn đặt tên cho Mốc là gì?”

Thiên Anh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tao họ Lý, bọn mày đương nhiên cũng theo họ của tao rồi. Ki thì gọi là Lý Thiên Lang, mày gọi là Lý Thiên Thanh nhé. Ba anh em nhà họ lý. Khà khà.”

Mốc nghe vậy thì nói:

“Thiên Thanh sao, cái tên thật đẹp. Em thích cái tên này, mà hai người làm sao mà có vẻ sợ hãi vậy?”

Thiên Lang lúc này nói:

“Chủ nhân nói đập của sông Cả bị vỡ, nước từ phía thượng nguồn đổ về, nước lũ kinh lắm nhà mười tầng mà nó đẩy nhẹ cái đổ. Hai người chúng ta nhanh chân lắm mới chạy thoát đấy, chạy chậm tí là không về được đâu.”

Thiên Thanh nghe vậy thì cũng không có biểu cảm gì quá nhiều, dù sao nó cũng rất ngốc không hiểu được quá nhiều. Thiên Anh lúc này cười nói:

“Thôi không sao, chúng ta còn đồ ăn dự trữ mà, ăn mấy tháng…”

Nói đến đây Thiên Anh không khỏi dừng lại, nhìn về phía Thiên Lang hắn hỏi:

“Mày sức ăn lớn như vậy phải làm sao được? Đồ ăn chúng ta nhiều nhưng mà để cho mày ăn nó chắc đủ một bữa quá.”

Thiên Lang nhe răng cười nói:— QUẢNG CÁO —

“Không sao, hôm nay ăn no rồi. Hẳn phải rất lâu nữa mới cần ăn lại.”

Thiên Thanh tò mò hỏi:

“Ngáo ăn rất nhiều sao?”

Thiên Lang bị gọi là ngáo có chút không vui nhìn Thiên Thanh nói:

“Thiên Thanh đần, có tin anh đây một ngụm nhai đầu mày không?”

Thiên Thanh dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Thiên Lang nói:

“Muốn tau cắn mi một miếng không?”



Thiên Anh nghe được bọn nó đối thoại lại nhìn biểu cảm hai đứa bọn nó thì hắn rốt cuộc cũng biết bọn nó hàng ngày muốn nói cái gì, trước kia hắn hay thấy bọn nó dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn nhau, Thiên Lang thì sủa còn Thiên Thanh thì lè lưỡi, có điều không rõ là bọn nó nói cái gì, nhưng giờ cuối cùng cũng hiểu.

Mỉm cười Thiên Anh nói:

“Thôi đừng gây sự với nhau nữa, chúng ta đi tắm một chút sau đó còn đi làm đồ ăn, chắc Thanh ở nhà cũng đói rồi.”

Thanh gật đầu nói:

“Đói rồi, mà mấy đồ ăn khô kia khó nuốt quá, em muốn có đồ ăn tươi kia.”

Thiên Anh nựng nó một cái nói:

“Được, có đồ ăn tươi, hôm nay có thật nhiều đồ ăn ngon luôn.”

Tiếp đó Thiên Anh mang theo Thiên Lang cùng Thiên Thanh mang theo chiến tích hôm nay thu được cho vào trong kho đông, bọn họ chỉ giữ lại một quả tim lớn của con lợn biến dị cấp cao để ăn mà thôi.

Do bây giờ không thể thông với bên ngoài, hết thảy không khí đều phải phụ thuộc vào bể tảo nên Thiên Anh cũng hạn chế nấu nướng, hắn lúc này dùng điện để nấu. Chủ yếu là món luộc, khi nào thèm quá thì chuyển qua ít món mặn.— QUẢNG CÁO —

Trong quá trình luộc thì Thiên Lang coi bếp, Thiên Thanh thì đi bật tivi xem thời sự, về phần Thiên Anh thì đi tắm cái cho mát.

Hắn tắm cũng nhanh, không tới mười phút liền xong, tiếp đó hắn cùng với Thiên Lang cùng Thiên Thanh đi ăn cơm, vừa ăn vừa xem thời sự.

Thế giới này khoa học công nghệ rất phát triển, nhiều cái khiến người ta khó thể tưởng tượng được, giống như công nghệ sóng vô tuyến chẳng hạn, nó đã phát triển đến mức không tưởng. Nên giữa tình hình thiên tai khủng khϊếp thế này mà Thiên Anh vẫn có thể xem thời sự như thường.

Thời sự hôm nay vẫn giống như ngày trước, đều nói về tình hình các thảm họa tự nhiên như sóng thần, động đất, núi lửa phun trào, dịch bệnh, triều cường, thú biến dị, mua lớn, lũ lụt, giông lốc.

Thiên Anh sống tới bây giờ cũng đã gần ba mươi rồi, mà chưa khi nào chứng kiến thế giới gặp phải nhiều thảm họa xảy ra cùng một lúc như vậy. Vô số quốc gia gần như bị tê liệt toàn bộ, người chết vô số, đa phần các quốc gia đều tập trung nguồn lực cố thủ những thành phố trung ương mà thôi.

Nhưng mà để cho Thiên Anh khá là kinh ngạc khi người ta mới tìm được nơi trú ẩn mới cho dân chúng, ở thế giới này có một nơi gọi là sa mạc tử thần, nơi kia rất nắng nóng lại còn có nhiều động vật nguy hiểm.

Nhưng giữa lúc bên ngoài lũ lụt triền miên thì nơi đây lại là vị trí trú ẩn tốt nhất, do là sa mạc nên mưa mặc dù rất lớn nhưng sau khi rút xuống nơi này cũng không thấm tháp vào đâu. Không những thế nó còn dần cải thiện điều kiện tự nhiên ở nơi đây. Với nơi này lại chỉ có mưa thôi chứ không có các thảm họa tự nhiên khác.

Hiện tại đã có rất nhiều người di chuyển tới khu vực kia để trốn tránh thiên tai, nhưng chủ yếu là những nhà giàu có điều kiện, về phần người nghèo thì không có đâu. Ở nơi đó người ta còn đã xây dựng một thành phố tạm thời cho mọi người ở lại.

Đồng thời đón nhận những người khác đến đây tị nạn.

Biết được tin tức này thì Thiên Anh liền có một cái quyết định đó là đợi nước lũ rút lui sau đó sẽ mang theo Thiên Lang cùng Thiên Thanh tiến tới khu vực kia.

Có điều còn phải tùy trường hợp nữa, nếu như mà những thảm họa cực đoan vẫn diễn ra thì hắn mới tới đó, còn không có thì thôi, hắn vẫn sống ở đây đi săn thú tăng lên thực lực.