Chương 2: Không Có Người Thân Chỉ Có Động Vật Làm Bạn

Tiếp đó Thiên Anh phóng đi trong đêm tối, mặc cho những ngôi nhà ở bên đường không ngừng đổ sập xuống, mặt đất xuất hiện chi chít vết nứt. Có những vết nứt rộng tới cả mét cắt ngang đường đi.

Không những thế, ở trên đường phố có rất nhiều ô tô bị kẹt lại, tạo thành những đoạn đường bị tắc nghẽn không thể đi qua, có điều ai không thể đi qua nhưng riêng Thiên Anh vẫn có thể, hắn lúc này tăng cao tốc độ mô tô sau đó lợi dụng địa hình phía bên dưới lòng đường mà bay lên.

“Rầm rầm…”

Hắn lúc này bay lên trên, không đi ở dưới mặt đất nữa mà bay lên trên nóc đám xe con. Rất nhanh Thiên Anh liền vượt qua được nơi tắc đường. Có điều ở trên con đường này không thiếu những đoạn tắc đường như vậy.

Xe con thì Thiên Anh còn có thể vượt qua chứ xe tải thì chịu chết, hắn lúc này cũng chỉ có thể bỏ lại xe mà chạy trở về. Lúc hắn chạy nhanh trở về thì cơn địa chấn cũng dần lắng xuống. Khi hắn chạy về tới nhà thì thấy căn nhà của hắn đã đổ sập hoàn toàn.

Nhìn thấy cảnh này thì Thiên Anh rất muốn gọi người giúp đỡ nhưng hắn sống giữa nơi đồng hoang mông quạnh không một bóng người, nên muốn gọi ai đó cũng không được. Hắn lúc này cũng chỉ có thể tự mình đào bới đống đất đá nơi đây mà thôi.

Vừa dùng sức để ném các khối bê tông ra ngoài, hắn vừa kêu lên:

“Ki, Mốc bọn mày ở đâu rồi?”

Ki là một con chó mà Thiên Anh nuôi, con chó kia là do hắn nhặt được ở trong rừng, về phần Mốc là một con rắn hổ mang, cũng được hắn nuôi từ bé. Ngày xưa hắn sống chủ yếu ở gầm cầm, ăn bờ ở bụi nên nhiều khi cũng gặp phải rắn, lần đầu hắn còn sợ nhưng sau thì hắn không sợ nữa.

Một khi đã chán đời, muốn chết rồi thì chẳng còn sợ gì nữa, cũng đúng cái hôm hắn cảm thấy mình sống thật vô nghĩa thì gặp được Mốc, bình thường rắn hổ mang rất hung, đặc biệt loại hổ mang bành. Có điều chẳng hiểu sao hôm đó hắn cầm que chọc Mốc mà nó chỉ nhe răng không có cắn, đã vậy còn quấn quyết lấy hắn.

Hôm đó Thiên Anh cũng không nhớ được nhiều, lúc đó hắn đói lắm rồi, khi nhìn thấy Mốc không lâu thì hắn ngủ thϊếp đi vì đói, đến sáng mai tỉnh dậy thì thấy Mốc vẫn nằm ở bên cạnh. Từ đó hai người cùng nhau đi kiếm ăn, sống cho đến hiện tại. Trong khoảng thời gian đó hai người có rất nhiều kỷ niệm, dù có kể đến cuối đời cũng không hết.— QUẢNG CÁO —

Thiên Anh vừa lật từng tấm bê tông, vừa gọi to. Có điều cả Ki cùng Mốc không có ai đáp lại. Thiên Anh thấy vậy thì trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng đang vào lúc hắn cảm thấy lo lắng, đột nhiên nghe tiếng chó sủa:

“Gâu gâu…”



Thiên Anh nghe được tiếng chó sủa quen thuộc, trong lòng vui mừng không biết để đâu cho hết, đời hắn không người thân cũng chẳng quen ai, chỉ có một con chó cùng một con rắn làm bạn. Nếu bọn nó có bị sao hắn sẽ cảm thấy rất đau lòng.

Định hướng được vị trí của Ki cùng Mốc, Thiên Anh lúc này nhanh chóng ném những tảng bê tông, gạch đá, tôn ra một bên. Có điều Ki cùng Mốc bị chôn vùi sâu bên trong đống đổ nát nên mãi một lúc thật lâu hắn mới tìm thấy hai đứa bọn nó.

Lúc tìm thấy hai đứa bọn nó thì cả hai chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

“Gâu gâu…”

Vừa thấy Thiên Anh, con Ki đã nhào lên người hắn mà ôm ấp, cùng lúc đó Mốc cũng theo bàn chân leo lên người hắn. Thiên Anh vui lắm hắn lúc này an ủi hai đứa bọn nó:

“Không sao cả rồi, tao về cùng với bọn mày rồi đây. Được rồi để mang hai đứa đi trị thương. Mà hôm nay đã ăn gì chưa?”

Cả Mốc cùng Ki lúc này đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, hiển nhiên là chưa có ăn gì cả. Thiên Anh thấy vậy thì áy náy nói.

“Tội bọn mày quá, thôi để tao đi kiếm cái gì cho bọn mày ăn nhé.”

— QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này thì đột nhiên…

“Rào rào…”

Cơn mưa bất thình lình đổ ập xuống, từng hạt mưa to như ngón tay cái. Không những thế ở bên trong những giọt nước mưa kia còn mang theo cái thứ gì đó giống như mấy con ấu trùng vậy. Thiên Anh thấy vậy thì vội chui rúc vào phía dưới một tấm bê tông lớn, nhìn nhưng còn sinh vật tởm tởm có nhiều chân trong nước mưa thì hắn kỳ quái nói:



“Đây là thứ quỷ gì vậy?”

Quan sát cẩn thận con sinh vật nhìn giống nhộng mà có nhiều chân kia hắn đột nhiên giật bắn người, hắn nhớ hồi còn nhỏ lúc hắn vào phòng của cha hắn thì có thấy cái thứ gần giống thứ này, nhưng mà nhỏ hơn nhiều.

Hồi đó cha hắn vừa thấy hắn định mở nắp hộp đựng cái thứ kia thì vội vàng ngăn lại, sau đó nói với hắn thứ này là loại ký sinh rất nguy hiểm.

Nhớ tới việc khi xưa, hắn lúc này không chút do dự liền gϊếŧ chết hết mấy con nhìn giống ấu trùng đang bò tới gần kia. Sau đó tìm đường xuống hầm trú ẩn của hắn.

Thiên Anh thân là người trong nghề nguy hiểm nên lúc nào cũng phải thủ sẵn nơi trốn, đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra. Ở dưới hầm trú của hắn, có thức ăn, có bình dưỡng khí, nói chung là có đủ cả, hắn có thể trốn trong đó vài tháng cũng không vấn đề.

Xuyên qua đống đất đá, Thiên Anh tìm đến được vị trí bí mật của hầm trú ẩn. Hắn lúc này nhanh chóng mang theo hai chiến hữu của mình đi xuống phía dưới, sau đó cẩn thận đóng lại cửa ra vào.

Ở phía dưới này tối thui, nhìn chẳng thấy cái gì. May mà có Ki nó cũng thông thạo phía dưới này, lại còn nhìn được trong đêm. Nên có nó dẫn đường cũng yên tâm.

Thật ra nơi này trước kia không phải của Thiên Anh, chẳng qua bị hắn mua lại từ trên chợ đen thôi.— QUẢNG CÁO —

“Tách!”

Ki bật đèn lên, thoáng cái nơi đây trở nên rõ ràng. Thiên Anh thấy vậy thì xoa xoa đầu khích lệ nó mấy cái, Ki khoái lắm, nó vẫy vẫy đuôi không ngừng, hai mắt cũng híp lại.

Tiếp đó Thiên Anh mang ra hộp thuốc trị thương, trị liệu cho cả Mốc cùng Ki. Do sống trong thế giới nguy hiểm nên kỹ năng cá nhân của Thiên Anh rất tốt, tuy hắn không chuyên sâu nhưng mấy thứ trị liệu vết thương nhẹ thì hắn làm được. Rất nhanh cả Ki và Mốc đều được hắn trị thương xong.

Tiếp đó Thiên Anh đi nấu thức ăn cho bọn nó, mặc dù Mốc có thể ăn đồ ăn sống nhưng nó lại thích ăn chín hơn, thành ra sau khi nấu ăn xong thì ba người chia phần ra mà ăn. Tiếp đó ba chủ tớ tiến tới sofa.

Vừa ngồi ăn vừa xem tivi. Do ngày nào cũng làm vậy, lâu dần cũng thành thói quen. Nếu lúc này có ai nhìn thấy sẽ cảm giác rất kinh ngạc. Mốc cùng Ki nhân tính vạn phần, giống như bọn nó hiểu được những gì Thiên Anh nói cùng như thanh âm từ trong tivi phát ra vậy.