Chương 26: Cô Nàng Hậu Đậu

Thiên Anh nghe vậy thì mỉm cười, tiếp đó hắn cùng với cô gái áo trắng đi thu gom toàn bộ thuốc ở bên trong bệnh viện. Đồng thời mang đi một số trang thiết bị hi hữu, sau khi không còn gì hữu dụng nữa thì bọn họ mới rời khỏi bệnh viện.

Có điều trước khi rời khỏi bệnh viện thì cô gái áo trắng có giúp cho Thiên Anh cố định vết thương, giảm bớt đau đớn cho hắn. Để tiện cho việc hắn chiến đấu trên đường đi trở về nhà.

Lại nói đến thời tiết, mới mưa bão mấy hôm trước, hôm nay trời lại có tuyết rơi, tuyết rơi dày tới mức mà chưa tới mấy tiếng lớp tuyết đã dày gần cả mét rồi.

Cảm nhận được cái rét đến cắt da, cắt thịt thì cô gái áo trắng tên Lam Linh không khỏi run lên bần bật. Nàng lúc này phải dựa vào lưng của Thiên Anh để tìm hơi ấm.

Thiên Anh thấy nàng ta như vậy thì nói:

“Lạnh lắm sao?”

Lam Linh run run nói:

“Ừm, tôi lạnh quá, mặc dù mặc rất nhiều áo rồi mà vẫn lạnh.”

Thiên Anh nghe vậy thì động viên, hắn ôn hòa nói:

“Cố gắng lên, rất nhanh chúng ta có thể trở về nhà. Nếu lúc nào lạnh quá chịu không được phải nói cho tôi biết nghe không?”

Lam Linh nghe được lời nói bá đạo như vậy thì nhút nhát đáp:

“Ừm. Tôi biết rồi, khi nào không chịu được sẽ nói cho anh.”

Thiên Anh nghe thế thì khẽ gật đầu, sau đó không nói gì thêm nữa. Tiếp đó hắn được Thiên Lang mang về nhà. Trên đường đi trở về nhà, Thiên Anh nhìn thấy ở ngoài đường có rất nhiều biến dị nhân bị đông đá đang đứng thành từng bầy, Thiên Lang thấy thế thì thèm quá, lúc chạy qua thì làm mấy con ăn cho đỡ thèm.— QUẢNG CÁO —

Thiên Anh thấy vậy thì nói:

“Trước hết cứ về nhà đi đã Ngáo, sau rồi ra ngoài săn sau.”



Do thấy có người ngoài ở đây, nên Thiên Lang không nói gì mà chỉ gật đầu, sau đó nó dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về nơi ở của Thiên Anh.

Nói đến cũng thật may mắn, trên đường trở về lúc sắp tới nhà thì Thiên Anh lại phát hiện được một trăn lớn đang bị đông đá, con trăn lớn này là thú biến dị cấp hai bình thường, thân thể nó dài lên tới gần bốn mươi mét.

Còn chưa hết Thiên Anh còn nhìn thấy một con rùa biến dị cấp hai, cùng một đàn heo biến dị bình thường. Những thứ này đều là thức ăn Thiên Anh đương nhiên sẽ không bỏ, hắn lúc này gϊếŧ chết toàn bộ, sau đó dùng dây cột lại để cho Thiên Lang kéo xác trở về nhà.

Thiên Lang chạy hết tốc lực không qua bao lâu liền đã trở về nhà, có điều trước khi vào trong Thiên Anh trước tiên nhìn xem có kẻ xâm nhập hay không. Phát hiện không có ai hắn lúc này mới đi xuống phía dưới.

Thực ra hệ thống phòng ngự ở phía dưới rất không tệ, có cửa điện tử phải dùng mật mã mới có thể đi vào, rồi còn có cả cửa dùng mật mã số. Có điều lấy bản tính cẩn thận nên Thiên Anh vẫn phải kiểm tra trước rồi mới tiến vào.

Vừa vào trong nhà thì Thiên Anh liền cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều. Lam Linh sau khi vào trong này được một lúc thì cũng khôi phục bình thường, nàng nhìn căn nhà dưới lòng đất của Thiên Anh thì không khỏi kinh ngạc nói:

“Nơi này của anh thật tốt quá. Nơi này đúng là thích hợp để ở lại. Ở trong này sẽ không lo bị những thứ đáng sợ kia tấn công nữa. Mà phải rồi anh tên là gì? Tôi lên Lam Linh.”

Thiên Anh lúc này thuận miệng nói ra biệt danh của mình, hắn nói:

“Tôi tên Văn Huy, Văn trong văn minh , Huy trong huy hoàng. Thực ra tôi có rất nhiều cái tên, nhưng đây là cái tên tôi hay dùng nhất.”

Lam Linh nghe vậy thì mỉm cười, nàng nói:

“Cái tên rất đẹp. Mà anh có gì ăn không? Tôi đói quá.”— QUẢNG CÁO —

Thiên Anh chỉ về phía mấy con mồi mà mình vừa săn được nói:

“Bọn nó là thức ăn đấy, cắt thịt bọn chúng ta mà ăn thôi.”

Lam Linh nghe vậy thì có phần lúng túng nói:

“Anh biết nấu ăn không? Tôi không biết nấu, ăn biết thì nấu cho tôi ăn với. Tôi thực sự rất đói.”

Thiên Anh nghe vậy có chút không nói gì, hắn nhìn Lam Linh một lúc sau đó mới nói:



“Cô phế thật đấy, đến cả nấu ăn cũng không biết. Thôi vào đây tôi hướng dẫn cho cô nấu mấy món đơn giản, bằng không lúc không có tôi chắc cô chết đói quá.”

Lam Linh nghe vậy thì cảm thấy ngượng ngùng không thôi, có điều nàng vẫn đi theo Thiên Anh vào trong bếp để học nấu ăn.



Thiên Anh không phải đầu bếp, không có được học qua trường lớp nào nên cũng không thể nấu ra cái gì đó rất ngon, có điều nếu đạt mức độ dễ ăn thì được. Với thực ra ngon hay không tùy thuộc vào khẩu vị của từng người mà thôi. Giống như hắn vậy chỉ thích cơm cà mắm muối đơn giản vậy là được, cũng không cần sơn hào hải vị cái gì cả.

Nhưng mà việc tưởng chừng như đơn giản là vậy nhưng cô nàng Lam Linh kia lại không thể làm được, cô nàng kia quả thực chính là sát thủ nhà bếp, đυ.ng cái gì hư cái đó, đυ.ng cái gì là làm vỡ cái đó. Phế đến cực điểm.

Thiên Anh nhìn cô nàng hậu đậu ở bên cạnh thì có chút lo lắng hỏi:

“Tôi hỏi thật chứ cô có nắm chắc phẫu thuật cho tôi không vậy? Chứ nhìn cô thế này tôi lo lắm.”

Lam Linh trên mặt xuất hiện sự bối rối, cô nàng nói:— QUẢNG CÁO —

“Cái này chỉ là do tôi chưa từng làm bao giờ nên mới vậy thôi, chứ làm nhiều tôi cũng sẽ quen thôi. Thật đấy, anh phải tin tôi, tôi từ bé đến giờ chưa nói dối ai bao giờ cả.”

Thiên Anh lúc này thở dài nói:

“Mong là như vậy, tôi thực sự cảm thấy lo lắng cho tính mạng của bản thân. Hy vọng sau khi được cô chăm sóc tôi vẫn có thể sống.”

Lam Linh nghe vậy rất muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói sao cho tốt, nhưng nàng đã quyết định rồi, lần này nàng sẽ làm thật tốt, để cho cái tên khinh người này mở mắt ra mà nhìn.

Tiếp đó nàng vẫn cùng với Thiên Anh nấu ăn, có điều nàng cũng không đυ.ng vào cái gì nữa cả mà chỉ đứng ở bên cạnh nhìn thôi.

Thiên Anh hôm nay nấu rất nhiều, hắn nấu nhiều như vậy là vì thời gian sau hắn phải nằm ở trên giường không ai có thể nấu ăn được. Thiên Anh cũng không muốn ăn thức ăn do cô nàng hậu đậu bên cạnh nấu.

Thiên Anh đoán chừng thức ăn do cô nàng hậu đậu kia nấu, bỏ cho heo ăn thì heo nó cũng phải lắc đầu.