Chương 1

Thời điểm Nhạc Tử Mặc tỉnh dậy, bốn phía xung quanh đều là người, từng người rướn cổ lên giống như trông thấy thứ gì đó mới mẻ khó tin, nghi ngờ, kinh ngạc, lạnh lùng, khinh thường, còn có cả cảnh giác.

Thính ứng với ánh đèn chói mắt, hắn từ dưới đất bò dậy, lúc ánh mắt nhìn rõ mọi thứ, hai con ngươi không khỏi đột nhiên co rụt lại.

Đây là một khu vực rộng được xây dựng giống như một cái lán lớn, không biết được làm thành từ vật liệu gì, bóng loáng sáng rực, cả khối chỉnh thể giống như là mắt kép của ruồi, trần nhà được ghép lại bằng vô số khối hình lục giác, trên mỗi một cái mắt kép hiện ra các loại hình ảnh khiến người hoa mắt, tường tận đến từng góc độ.

Nhạc Tử Mặc nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi lùi lại, hắn nhìn ra được những người này đối với hắn không hề thân thiện, thậm chí là căm thù.

Có da vàng, da đen, da trắng, những người này khác với hắn, mặc quần áo màu xám bạc bó sát người, trên đầu mỗi người đều đeo một cái mũ giống như mũ giáp, đồng thời trên cổ tay mỗi người đều theo một cái bao cổ tay ghi chú mã vạch, còn có những dãy số liên tiếp nhau.

Đây là nơi nào?

Những người này rốt cuộc là cái gì?

Hắn nhìn thấy không ít người mặc áo khoác dài màu trắng đi qua đi lại, bước đi vội vàng, trái tim lại thít chặt lần nữa.

Chẳng lẽ đây là một phòng thí nghiệm?

Trong lòng Nhạc Tử Mặc suy đoán, sau đó hắn chú ý tới, bất kể những người này là màu da gì thì đều không có ai béo, không chỉ như thế, mỗi người trong bọn họ còn vàng vọt gầy nhom, tiều tụy hốc hác, ánh mắt tan rã, mặc kệ là ánh nhìn rơi vào chỗ nào thì thật sâu trong đó đều duy trì cảnh giác cùng đề phòng.

Vây quanh hắn có hơn trăm người, thấy làn da Nhạc Tử Mặc láng bóng, khuôn mặt đầy đặn, tứ chi bắp thịt rắn chắc, cả người nhẹ nhàng thoải mái thì kinh hãi không thôi.

“Ngươi là ai? Nói! Ngươi từ căn cứ nào chạy tới đây?”

“Người này xuất hiện quá mức kỳ lạ, tôi cũng hoài nghi hắn là chủng tộc khác chạy đến trà trộn vào trong nhân loại chúng ta, ý đồ hủy đi nội bộ căn cứ của chúng ta!”

“Nhất định phải đuổi hắn ra!”

“Dị thường nhất định là gian ác, không phải tộc loại của ta nhất định phải diệt trừ!”

“Không thể bỏ qua bất kỳ một người khả nghi nào, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt mảnh đất quê hương cuối cùng của chúng ta, thà rằng gϊếŧ nhầm chứ nhất định không thể buông tha bất kỳ kẻ nào.”

“Nhất định phải gϊếŧ hắn!”

“Gϊếŧ hắn, đem đầu treo lên cây cột bên ngoài cho những dị tộc kia nhìn…”



Đã có không ít người tranh cãi kịch liệt, còn có một số người khoanh tay đứng ở một bên, dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm. Nhạc Tử Mặc hoàn toàn không rõ tình huống gì đang xảy ra, nhưng hắn cũng hiểu được một chút, những người này nghi ngờ hắn không phải là nhân loại, đồng thời muốn gϊếŧ chết hắn.

“Tôi thực sự là nhân loại, không thể bừa bãi suy đoán như vậy được, không tin thì các người có thể kiểm tra mà.” – Nhạc Tử Mặc sốt ruột đến sứt đầu mẻ trán, đều đã sắp sụp đổ mất.

“Dị tộc xảo trá!” – Có người giận dữ phun nước bọt.

Khinh thường, hoài nghi, còn có cừu hận thật sâu.

Nhưng khi nhìn thấy khí sắc của Nhạc Tử Mặc tốt như vậy, đa số người đều cảm thấy hâm mộ, nhưng loại hâm mộ này duy trì chưa đến hai giây thì đã biến thành cừu hận thấu xương cùng với hiếu sát.

“Tôi không phải dị tộc, tôi thực sự là nhân loại!” – Nhạc Tử Mặc dùng lý lẽ biện luận.

Bất kể như thế nào, trước mắt phải thoát khỏi loại cục diện sắp mất mạng này cái đã.

Đáng tiếc những lời hắn nói một lần nữa lại trở thành hoài nghi cùng ngờ vực của những người này. Những người đàn ông mặc áo bó màu trắng hung hăng đi tới, túm lấy hai cánh tay của Nhạc Tử Mặc. Sức lực của những người này vô cùng lớn, hai tay cứng chắc như sắt, Nhạc Tử Mặc có dãy dụa cỡ nào cũng không nhích ra được, bị kéo mang đi.

“Này này! Tôi thực sự là nhân loại mà, các người gϊếŧ nhầm người rồi, mau thả tôi ra!!!” – Kinh hãi cùng với khủng hoảng lan khắp toàn thân, Nhạc Tử Mặc thật sự sợ hãi.

Những người này thật sự muốn gϊếŧ hắn.

Thần sắc của mấy người đàn ông mặc quần áo màu trắng bạc đang bắt lấy hắn hờ hững lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, toàn thân tản ra sát khí khiến người phải nhượng bộ lui binh.

Gϊếŧ người đối với bọn họ giống như một thứ đã tập mãi thành quen.

Nhạc Tử Mặc sợ hãi liên tục kêu lên, hắn không muốn chết dù chỉ là một chút: “Các người nghe tôi giải thích đã, chỉ một phút, một phút thôi, tôi chắc chắn sẽ không nói dối…”

Một bàn tay to lớn thò đến, cường ngạnh hung ác nắm lấy cằm Nhạc Tử Mặc, một tiếng răng rắc giòn vang vang lên, tếng la hét hoảng sợ lập tức biến thành kêu rên cùng với thở hắt đau đớn.

Khớp cằm đã bị tháo.

Sau đó là hai tay, một trái một phải cũng bị tháo khớp, mấy tên đàn ông mặc đồng phục màu trắng bạc đem Nhạc Tử Mặc không ngừng run rẩy la hét kéo lê mà đi giống như một con chó chết vậy.

Rốt cuộc thì đây là cái thế giới gì vậy?

Chỉ vẻn vẹn mấy phút, biến hóa nghiêng trời lệch đất khiến cho Nhạc Tử Mặc không thể chịu đựng nổi, cái cằm cùng với cánh tay bị gãy, sự tê liệt đau lớn cực đại khiến nước mắt nước mũi hắn không ngừng chảy xuống, tiếng kêu rên thảm thiết của hắn không hề tranh thủ được sự đồng tình của bất kỳ ai, tất cả những kẻ trên đường đối với hắn chỉ có lạnh lùng căm thù, thậm chí có hả hê đắc ý.

Nhạc Tử Mặc nhanh chóng trở nên tuyệt vọng, tâm hắn như tro tàn, thậm chí còn quên cả gào thét khi chờ bị xử tử.

Ngay lúc đó tại cửa chính của căn cứ, một đám người lao đến, đem đoàn người Nhạc Tử Mặc cản lại. Bọn họ cũng cực kỳ gầy, đủ loại màu da hợp lại với nhau, nhưng mà khi nhìn thấy Nhạc Tử Mặc, trong mắt cả đám đều toát ra vẻ hưng phấn khó hiểu, giống như nhìn thấy một bảo bối hi hữu nào đó.

“Giám sự đại nhân, người này tôi biết, là một người họ hàng xa của tôi, vẫn luôn ở trong tiểu phân đội của chúng tôi, hôm nay đột nhiên lại chạy ra ngoài, thật sự đã quấy rầy mấy vị đại nhân rồi.” – Một người đàn ông trung niên xấu xí khúm núm xoa xoa tay rất là lấy lòng nói.

Mấy người mặc đồng phục màu trắng bạc kia dừng bước, nhìn Nhạc Tử Mặc một chút, lạnh lùng nói: “Ông thực sự biết người này? Các ông có biết, hễ là người khả nghi xuất hiện trong căn cứ đều sẽ gϊếŧ không cần luận tội, để xảy ra sự cố gì, đám người các ông dù chết mười lần cũng không có gì đáng tiếc!”

“Đúng vậy, đúng vậy, mạng của đám người bọn tôi đều không đáng tiền, không đáng tiền, hà hà, giám sự đại nhân, xin ngài thương xót, người em họ này của tôi từ nhỏ đã được cưng chiều nuôi dưỡng, ăn ngon uống sướиɠ nên bây giờ dáng dấp mới tốt như vậy, không phải dị tộc ngoại lai gì cả, ngài cứ yên tâm mà giao cho chúng tôi đi.” – Người xấu xí kia tiếp tục nói.

Phía sau hắn cũng có người đứng ra: “Tuyệt đối không phải chuyện gì xấu đối với căn cứ, chúng tôi nhất định sẽ trông chừng hắn thật kỹ.”

Một người khác đi đến trước người Nhạc Tử Mặc, vỗ vỗ khuôn mặt hắn, Nhạc Tử Mặc vẫn một mực nhịn đau, nước mắt lưng tròng, nhìn nhếch nhác không thôi, tràn đầy hoang mang khó hiểu mà nhìn về phía đám người mới tới. Trong một nháy mắt ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trắng trợn như muốn ăn tưới nuốt sống của đối phương, Nhạc Tử Mặc bất thình lình rùng mình một cái.

Ánh mắt của người này, giống hệt như một con sói đã đói bụng lâu ngày nhìn thấy khối thịt mỡ béo ngậy vậy.

Không!

Nhất định là do mình hoa mắt.

Nhạc Tử Mặc tự an ủi chính mình, lại nghe thấy người kia nói với hắn: “Tiểu Ngải, trở về với tôi nào, đừng có ở bên ngoài mò mẫm lăn lộn nữa, cậu nhìn xem bọn tôi tìm cậu vất vả biết bao nhiêu.”

Nhạc Tử Mặc vẫn còn đang ngây người, những người hắn căn bản không hề quen biết này đã đứng ra nhận là thân thích của hắn.

Nhạc Tử Mặc: “…”

Người kia thấy Nhạc Tử Mặc không biết thức thời, trong lòng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vui vẻ hòa nhã nói: “Tiểu Ngải, cậu đừng nghĩ là tôi lừa cậu, cậu nghĩ chút mà xem, nếu như chúng tôi đến muộn một chút, cậu sẽ bị xem là dị tộc mà gϊếŧ đó.”

Lời này phần nhiều là mang ý uy hϊếp, Nhạc Tử Mặc không đoán ra được những người này đến cùng là muốn làm gì, cũng không biết bọn họ giả bộ nhiệt tình là có mục đích gì, nhưng mà có thể đem hắn thoát ra khỏi loại cục diện sắp mất mạng này, Nhạc Tử Mặc sẽ mặc kệ hết.

Hắn thực sự không muốn chết đâu!

“Được rồi, chú, tôi về cùng với chú, sau này tôi sẽ không chạy loạn nữa.” – Nhạc Tử Mặc giả vờ rất thành thạo, làm ra bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.

Chuyện sau đó rất đơn giản, đã có người bảo lãnh, những người đàn ông mặc đồng phục màu trắng bạc kia cũng rời đi, mười mấy người này vây quanh Nhạc Tử Mặc ân cần thăm hỏi.

“Tiểu Ngải, cuối cùng cũng tìm được cậu trở về, lần sau không được chạy trốn nữa.”

“Đúng đấy, cậu không biết chúng tôi tìm cậu vất vả như thế nào đâu.” – Một người dùng ánh mắt chảy bỏng nhìn chằm chằm Nhạc Tử Mặc, hắn hít hít mũi một cái giống như đang ngửi được mùi vì gì đó rất tốt, điên cuồng nuốt nước miếng.

“Về sau Tiểu Ngải phải nghe lời bọn tôi đấy nhé.”

Cái cằm cùng cánh tay bị tháo khớp vô cùng đau đớn, Nhạc Tử Mặc hít vào một hơi, hắn lắp bắp đồng ý với lời những người này nói, nước mắt rơi như mưa cầu xin giúp đỡ: “Tôi nhất định sẽ nghe theo các người, các người đã cứu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì vong ân phụ nghĩa.”

Hắn dừng lại một chút, hít không khí, nói: “Chú à, chú có thể giúp tôi nối lại cằm cùng với cánh tay được không, tôi bây giờ đau quá.”

Ông chú trung niên nhìn hắn với ánh mắt như sói hai ba cái đã đem xương cốt của Nhạc Tử Mặc bẻ lại vị trí cũ, vịn lấy vai Nhạc Tử Mặc nói lời thấm thía: “Tiểu Ngải à, phải nghe lời đấy nhé, cậu phải biết là chúng tôi đã cứu được cậu, còn chạy lung tung nữa thì không có người thứ hai cứu cậu đâu.”

“Vâng vâng vâng.” – Nhạc Tử Mặc điên cuồng gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Trong lòng lại càng thêm hoang mang, những người này rốt cuộc là loại người gì, giả vờ nhiệt tình, hắn không hề cảm giác được bất kỳ một chút ấm áp nào, lông cả người dựng đứng không nói, còn có một loại cảm giác kinh dị nói không thành lời.

Hắn giả bộ như rất thuận theo, rất hợp tác nghe lời, cả đường đi theo mười mấy người này, dọc theo đường đi không chút biến sắc đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Ngay lúc Nhạc Tử Mặc rời đi không lâu, hơn trăm người vây xem trước đó vẫn luôn không tản đi, bọn họ trông thấy Nhạc Tử Mặc bị giải đi, nửa đường lại bị cướp đi, hết thảy đều rơi vào đáy mắt.

“Ha! Cái tên đần kia, thật đúng là đủ ngu ngốc, không biết là đóa kỳ hoa chui ra từ cái xó nào nữa.”

Có người cười vang.

“Còn tưởng rằng được cứu nữa chứ, cái tiểu đội Thôn Lang*, cả căn cứ đều biết chính là đám ăn thịt người, người này thực sự là quá ngây thơ.”

(*Thôn Lang: nuốt sói, ăn thịt sói.)

“Nghe nói trước đó bọn gã đã đem một người còn sống róc xương lóc thịt, giữ lại làm lương thực dự trữ, cố lắm cũng không qua được ba ngày, không biết thằng nhóc này có thể chịu đựng được mấy ngày.”

“Nhìn cái thân da mịn thịt mềm kia, ôi, tôi cũng muốn ăn một miếng thịt, cũng sắp hai mươi năm rồi tôi chưa được ăn thịt, không biết thịt có vị gì nữa.”

“Ông muốn ăn thì ăn đi, ở đấy lầm bà lầm bầm thì được cái gì?”

“Chẳng phải tôi đây sợ bị mắc bệnh lạ đó sao, ai mà giống như bọn Thôn Lang tiểu đội kia có tiếng là không sợ chết, căn bản không thèm để tâm, muốn ăn thì ăn, đã không còn nhân tính nữa.”

Những lời này, Nhạc Tử Mặc không nghe được.