Chương 39: Bắc hải dậy sóng

Ấn ký đỏ rực, tăng thêm cho nét mặt của nàng vẻ yêu dị. Chưa đến nửa canh giờ, ấn ký đó lại biến đổi thêm lần nữa. Lần này nó thu hẹp lại, màu sắc càng thêm chói mắt, sắc đỏ pha lẫn đen huyền, nếu nhìn vào như muốn hút hồn người đối diện. Đó chính là ấn ký của hỏa bản nguyên. Rất nhỏ, nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh người.

Một tiếng hót vang lên trong huyết trì. Thanh âm như nức nở lại vừa vui mừng, êm tai không sao kể xiết. Cảm giác nóng bỏng thiêu đốt da thịt không còn dày vò thân thể Tiểu Điềm. Thay vào đó là sự ấm áp thân thuộc như nàng chính là những giọt máu trong huyết trì này. Thân thể cũng bắt đầu khôi phục lại thương thế, một tầng da mới bóng loáng như ngọc, màu da trắng nõn. Tiểu Điềm không rảnh bận tâm đến điều này. Bởi trong thần thức của nàng đang tiếp nhận một kinh hỉ khác, Chu Tước truyền thừa, Khống Hỏa Thuật.

Truyền thừa thần thú thật khó có thể nói thành lời, bởi không phải thú ngữ cũng không phải ngôn ngữ của nhân loại. Truyền thừa này in sâu trong tiềm thức của nàng, biến thành một loại bản năng, như vậy từ nay về sau chính nàng có thể thi triển nó ra một cách dễ dàng. Tu sĩ bình thường dùng công pháp hệ hỏa phải vận linh lực theo khẩu quyết, thi triển phải thật nhiều lần mới thuần thục. Còn Tiểu Điềm, từ nay về sau, nàng giơ tay ra chính là có thể triệu hồi ra một ngọn lửa, chỉ cần hỏa bản nguyên trong cơ thể của nàng vẫn còn, dù có mất đi linh lực cũng không hề gì. Đó chính là chỗ khác biệt. Chỉ là một tia hỏa bản nguyên nhưng lại hơn xa vạn vạn lần hỏa nguyên tố. Nếu sau này có đủ cơ duyên bồi đắp nó thành một ngọn chân hỏa bản nguyên hoàn chỉnh thì năng lực của nàng sẽ hơn xa tu vi.

Một canh giờ sau, huyết trì cạn hết, Tiểu Điềm mới bước ra kiểm tra lại tình trạng cơ thể của mình. Mạnh mẽ, vô cùng mạnh mẽ, cảm giác lực lượng đến từ huyết nhục khiến nàng vô cùng hài lòng, nhất là sự thay đổi của làn da. Ấn ký trên trán nàng cũng biến mất, chỉ khi Tiểu Điềm vận dụng đến sức mạnh của hỏa bản nguyên trong cơ thể thì nó mới hiện ra. Từ giờ, đối mặt với tu sĩ tu luyện hỏa thuật, nàng sẽ không bị uy hϊếp lớn, trừ khi đối phương cũng giống như nàng, nắm giữ hỏa bản nguyên.

Thời gian ở Luyện Hồn tông những ngày sau đó của nàng lại dần dần đi vào quỹ đạo. Lúc trước ra ngoài Tiểu Điềm không đem theo đan lô, lần này trở về lấy ra không ít linh thảo lại khai lò tiếp tục học luyện đan. Nhờ khả năng khống hỏa phương diện luyện đan của nàng tiến bộ thần tốc, dù không được coi là đại sư thì cũng tiến lên đến hàng luyện đan sư. Đan dược huyền phẩm nàng có thể luyện thuần thục.

Ba tháng sau đó, đan dược hoàng phẩm không hề làm khó nàng nữa, Tiểu Điềm mới vui vẻ mà cho số đan dược nàng chế tạo ra vào không gian giới chỉ. Kim Bảo rất thích ăn đan dược của nàng luyện chế, nên đó chính là để nó ăn chơi. Đan dược hoàng phẩm của tông môn không có tác dụng với nàng. Muốn có đan dược tốt hơn thì cần có đan phương, nhưng Luyện Hồn tông không chuyên tu đan đạo, không có đan phương tốt.

Nhưng, lúc này nàng còn một mối quan tâm lớn hơn. Sư phụ của nàng vẫn chưa trở về.

Tiểu Điềm mang tâm trạng lo lắng tìm tới Hứa chưởng môn. Lão cũng trầm mặc, đưa mắt nhìn về hướng Bắc Hải.

“Theo như ta được biết, tu vi của sư phụ ngươi đi tra xét hẳn không việc gì mới đúng. Chỉ là lần này tin tức thu về liên quan tới một di tích dưới đáy biển Bắc Hải rồi không thấy gì nữa. Nếu nửa tháng sau hắn chưa về thì ta sẽ triệu tập các trưởng lão trong tông môn suy xét.”

Trở về từ lục phong, Tiểu Điềm không biết làm gì khác, đành tập trung hết tinh lực vào việc tu hành. Cho tới một buổi chiều của năm ngày sau, tiếng nổ vang trời vọng đến từ Bắc Hải.

Mọi ánh mắt của cao tầng trong tông môn đều đổ dồn vào nơi phát ra âm thanh. Nhưng rất tiếc, không còn dấu hiệu nào nữa sau tiếng nổ kinh thiên động địa đó. Tiểu Điềm là người chạy ra khỏi động phủ tra xét đầu tiên, nàng không thể bao phủ thần thức đến Bắc Hải, càng thêm lo lắng. Chưa biết xử lý thế nào thì Hứa Vĩ Xương và một người nữa cùng nhau ngự pháp bảo bay về phía phương hướng đó. Người kia một thân áo vải thô, dáng vẻ già nua, lúc này lưng đứng thẳng, đôi mắt phát ra ánh sáng có thần. Tiểu Điềm nhận ra, chính là đại trưởng lão tàng bảo các nàng đã từng gặp. Sư thúc của Đoạn Lãng và Hứa Vĩ Xương, Vu Lam. Thấy vậy, Tiểu Điềm liền tự mình đưa ra quyết định. Nàng triệu hồi Bỉ Ngạn Kiếm, lén lút đuổi theo hai người.

Hứa Vĩ Xương và Vu Lam một đường phi hành. Bỗng Vu Lam nhíu mày, lão quay sang nói với Hứa Vĩ Xương:

“Nha đầu kia là đệ tử của Đoạn Lãng? Nó tu vi còn yếu như vậy đi theo xem náo nhiệt cái gì?”

Hứa Vĩ Xương nghe vậy liền dùng thần thức tra xét, quả nhiên thấy được Tiểu Điềm. Lão cười khổ:

“Sư thúc, chắc Tiểu Điềm lo cho sư phụ của nó, đợi đến nơi con đuổi nó về là được. Giờ trước mắt gấp gáp, cứ mặc kệ nó đi.”