Chương 10: Muốn Xem Bảo Bối Của Cậu

"Hử? Chị cũng là học sinh của trường cấp ba Tulip sao?"

"Đúng vậy! Chị học lớp 12 đấy!"

"Chào đàn chị!"

Nghe vậy, Dương Phàm cũng rất biết điều, cậu trực tiếp lên tiếng chào hỏi.

"Em cũng nghe lời đó chứ, có điều là sau này nếu như em có chuyện gì thì có thể đến tầng dạy học của lớp 12 để tìm chị! Chị tên là Lưu Nhã, đợi đến lúc tân sinh tụi em đến báo danh thì chắc là em sẽ biết thôi."

Nhưng mà câu nói phía sau của cô ấy, Dương Phàm đang đọc sách nghiêm túc rốt cuộc có nghe vào lỗ tai hay không thì cũng không biết được.

Đợi đến khi cậu đọc xong quyển tiểu thuyết và ngẩng đầu lên lại thì Lưu Nhã ở bên cạnh cũng đã đi mất rồi.

Nhưng mà cậu cũng không để ý, cậu nhún vai, sau khi đặt quyển tiểu thuyết về lại chỗ cũ thì cậu cũng đi thẳng đến quầy tính tiền rồi về nhà.

Nói cho cùng thì kiểu nào cậu cũng không thể ngây ngốc ở nhà sách này cả ngày được, dù sao cũng đã giữa trưa rồi, cậu còn chưa ăn cơm, nhất định là phải về nhà ăn cơm.

Chỉ có điều là lúc nãy ăn trưa xong, Tô Khê lại tìm đến cậu lần nữa.

Mục đích của cô cũng rất đơn giản, cũng chỉ là đơn thuần muốn tìm cậu để chơi game mà thôi.

Mà bởi vì Tô Khê cũng chơi game cùng, vậy thì cậu cũng chỉ có thể chơi tài khoản của chính mình thôi.



Nhưng mà nếu không so sánh thì sẽ không có đau thương, nếu như là trước đây thì cậu cũng chẳng cảm thấy gì cả, nhưng mà từ sau khi cậu chơi tài khoản của Tô Khê, cậu mới phát hiện cái tài khoản của mình nó đơn sơ đến cỡ nào.

Không chỉ là vấn đề về Rank, thứ càng quan trọng hơn chính là tướng và skin, còn có về phương diện phù văn thì hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Điểm rõ ràng nhất chính là phép phụ trợ.

Bởi vì thứ này chỉ có thể dựa vào cấp bậc tài khoản của chính mình để đi mở khoá phép phụ trợ.

Level của acc không đạt cấp 19 thì không thể nào nhận được phép phụ trợ tốc biến.

Hơn nữa cho dù chỉ là đánh ghép đội thôi mà cậu đánh còn cảm thấy u buồn.

Bởi vì không có phù văn, cũng có nghĩa là sát thương mà cậu chịu cũng có tỷ lệ lớn hơn.

"Không phải chứ! Sư phụ, đến bây giờ mà cậu còn che giấu với tôi à? Cậu còn không mau để lộ acc chính của cậu ra đi? Tôi muốn xem bảo bối của cậu!"

"Hả? Cậu nói cậu muốn xem cái gì cơ?"

Bởi vì hai người cùng mở mic để chơi game, cho nên lúc nghe thấy câu này của Tô Khê, ngay lập tức cậu cũng bị dọa cho giật mình, sau đó cậu vội vàng xoay người lại nhìn một cái, để bảo đảm xem cửa phòng mình đã đóng lại hay chưa.

Dù sao thì nếu mà bị mẹ của cậu biết được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ sợ là sau đó cậu sẽ bị bà giáo dục và phê bình một trận.



"Bảo bối của cậu đấy! Cậu đừng có nói với tôi là cậu lợi hại như vậy, mà cậu không có danh hiệu top nhé! Phải biết là những tướng đi rừng mà cậu hãy chơi hầu như đều là những vị tướng có độ khó cao, vậy mà cậu lại có thể giữ vững tỷ lệ thắng 100%, từ đó thấy được cậu nhất định là có bảo bối rồi."

Tô Khê đem suy luận của mình nói ra.

"Haizz! Thì ra thứ cậu nói là cái đó à, dọa chết tôi rồi, vậy lần sau cậu nói cho rõ ràng một chút có được không? Tôi còn tưởng là…."

"Tưởng là cái gì?"

Câu này của cậu ngược lại đã làm Tô Khê ngơ ngác.

"Bảo bối trừ danh hiệu top ra còn có thể là cái gì chứ?"

"Không… không có gì!"

Dương Phàm vội vàng cắt ngang vấn đề này.

Vì để tránh làm tổn thương đến với cô gái nhỏ đơn thuần thế này, cậu vẫn quyết định là không nên tiếp tục vấn đề này thêm nữa.

"Vậy cũng được thôi, sư phụ, nhưng mà cậu còn chưa trả lời tôi, acc chính của cậu đâu? Tôi muốn xem bảo bối của cậu!"

"Tôi đã nói rồi mà, tôi không có acc chính nào khác cả, đây chính là acc chính của tôi rồi, sao mà cậu cứ không tin vậy?"

Nhìn thấy cô lại tiếp tục quay lại đề tài phía trên, Dương Phàm cũng bất lực rồi….