Chương 10: Thích

Editor: Ái Khiết

Cái ôm của Mộc Tắc rất ấm áp làm cô có chút mơ màng sắp ngủ. Đến nỗi lời anh vừa nói vừa vào tai Thẩm Hạ Thời đã chui ngay ra ngoài. Không khí hiện tại rất tốt, có thể nói lời như vậy cũng không kì quái.

Cô lại không phải cô bé mười sáu mười bảy tuổi, sẽ không ngây thơ cho rằng vị này vừa gặp đã yêu cô.

Bóng hai người trên mặt đất tạo thành cái vệt đen thật dài, tay anh còn đặt trên đầu cô, vuốt ve từng chút một trấn an cô, thật giống như đang an ủi một đứa trẻ.

Cảm giác này quá ấm áp, quá thân mật, mà cái này đối với Thẩm Hạ Thời là cực kỳ xa lạ. Cô cau mày muốn đứng dậy, ngồi xổm lâu như vậy nên chân có chút tê dại, cử động một chút đã khó chịu muốn chết.

“Ai da.” Cô hít hà một hơi, vỗ tay ý bảo Mộc Tắc buông mình ra. Thẩm Hạ Thời theo góc tường gian nan đứng dậy, cô có thể tưởng tượng được hiện tại mình có bao nhiêu chật vật, chắc chắn là giống bà lão tuổi già sức yếu, trên đầu viết bốn chữ - chân cẳng không tốt.

Mộc Tắc đứng trước mặt cô gần như đã chặn ánh đèn, đứng ngược lại ánh sáng, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: “Tê chân?”

“Ừm.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, mỗi lần cử động chân một chút đều giống như đang giẫm lên kim châm nhỏ, đau đến mức cô liên tục cắn răng.

Mộc Tắc đột nhiên bế cô lên, đặt hai chân cô bên hông mình. Thẩm Hạ Thời dựa lưng vào tường, cuống quýt ôm lấy cổ anh.

Tình cảnh này, Thẩm Hạ Thời ở thế yếu hơn. Cảm giác được đôi tay của người đàn ông cố định ở dưới mông cô, bàn tay to rộng nóng bỏng, sờ đến chỗ làm Thẩm Hạ Thời đỏ mặt. Eo bụng hai người kề sát nhau phá lệ thật ám muội, hơn nữa tay cô còn ôm chặt anh không thừa một chút khoảng cách, hô hấp mang theo độ nóng phun lẫn trên mặt nhau, không khí lạnh lẽo xung quanh giống như đã bốc lên hơi ấm.

Yên tĩnh không tiếng động, tiếng thở dốc của Mộc Tắc đã chậm rãi trở nên thô nặng. Thẩm Hạ Thời nhìn yết hầu lên xuống của anh, trong tay cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô có hơi thẹn thùng, nhịn không được mở miệng: “Mộc Tắc, anh buông tôi xuống đi, tôi nghỉ ngơi một lát là không sao.”

Eo bụng đối phương ép chặt cô, vốn là không gian hẹp hòi gần như không có khoảng cách, thậm chí Thẩm Hạ Thời còn cảm nhận được khuôn ngực dày rộng của người trước mặt đang dính lấy phần ngực mềm mại của mình, còn có… vật nóng rực giữa hai chân anh…

Giọng anh gần như đã nghẹn ngào, kìm chế nói: “Đừng nói chuyện.”

Thẩm Hạ Thời lục chìa khóa trong túi, có lẽ bởi vì lo lắng, tìm nửa ngày cũng không được. Động tác trên tay động đậy kèm theo cơ thể cọ xát, Mộc Tắc cắn chặt khớp hàm, trong lòng lặp đi lặp lại - sắc tức thị không, không tức thị sắc (*).

(*) Nhìn sắc đẹp như không nhìn.

Nhưng hai chân cô gái trong lòng đang câu ấy eo anh, một tay bắt lấy cổ áo anh, tay kia như đang lục lọi đồ vật trong sông cuộn biển gầm (*), khuôn mặt xinh đẹp có chút lo lắng, đôi mày thanh tú nhăn lại, môi đỏ quyến rũ hơi chu.

(*) Trong một đống đồ, hay còn có thể hiểu là trong một tình huống đặc biệt như thế này.

Cô nhẹ giọng oán giận: “Không tìm thấy chìa khóa.”

Đi con mẹ nó sắc tức thị không, không tức thị sắc!

Mộc Tắc hung hăng ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi đưa vào bên trong quấy loạn. Thẩm Hạ Thời ơ ơ ố ố, hai tay đang đẩy anh không khác gì đang cào ngứa. Chỉ một tay Mộc Tắc đã nắm chặt cả hai tay cô giữ trên đỉnh đầu.

“Tìm được rồi, tìm được chìa khóa…”

Đang định nói thì lại bị đầu lưỡi của Mộc Tắc chui vào lấp kín.

Âm thanh hôn môi vang ở bên tai, hô hấp trầm thấp và tiếng nức nở đứt quãng. Trên mặt Thẩm Hạ Thời gần như đã muốn nổi lửa, lại không thể bắt anh dừng lại, cô cảm thấy chính mình có thể bị Mộc Tắc cưỡng hôn đến nghẹn chết.

Thẩm Hạ Thời nỗ lực giãy giụa, nhưng đối phương lại cho rằng cô đang khıêυ khí©h. Bàn tay to của anh theo cẳng chân lướt lên eo nhỏ của cô, tay thô to chui vào bên trong quần áo.

Thẩm Hạ Thời há miệng cắn đầu lưỡi của anh, anh bị đau rên lên một tiếng, cô bắt được cơ hội liền rụt lại. Mộc Tắc vừa muốn bạo phát, cúi đầu liền thấy hốc mắt cô đã đỏ lên, hai mắt mông lung, môi bị hôn đến có chút sưng tấy.

Tức giận của anh liền tan thành mây khói, du͙© vọиɠ còn chưa tiêu tán nên giọng nói có chút trầm thấp dày nặng: “Làm đau em sao?”

Thẩm Hạ Thời vẫn còn treo trên người anh, không có biện pháp nhảy xuống, đối phương ôm rất ổn định và vững chắc, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt.

Cô không nói lời nào móc chìa khóa mở cửa, đôi mắt ánh lên hơi nước thoạt nhìn rất đáng thương. Mộc Tắc có chút hoảng:

“Đừng khóc… Lần sau tôi sẽ nhẹ hơn.”

Ai khóc, đây là bị nghẹn đó!

Thẩm Hạ Thời liếc anh một cái: “Để tôi xuống, tôi phải lên lầu.”

“Tôi đưa em lên.”

Hiên cửa sắt mở rộng, Mộc Tắc sống chết ôm chặt không cho cô đi xuống. Thẩm Hạ Thời không có biện pháp, nhắm mắt hiên ngang lẫm liệt nói: “Được! Nhưng anh phải cho tôi xuống.”

Đôi mắt thâm thúy đen nhánh của Mộc Tắc nhìn chằm chằm cô nửa ngày, giống như đã liệu trước cô sẽ trốn không thoát, anh chậm rãi buông cô ra, bàn tay lại chặt chẽ bắt được cổ tay cô.

Thẩm Hạ Thời nhíu mày nhìn đôi tay hai người nắm chặt lấy nhau, bị hàng xóm thấy thì làm sao bây giờ?

@ a i k h i e t

Sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.

Thật là hai người đứng ở hiên cửa lầu hai liền gặp được một bác gái. Bác gái thấy hai người cũng sửng sốt, thuận tiện hỏi: “Hạ Hạ, đây là bạn trai của cháu sao?”

Thẩm Hạ Thời lanh mồm lanh miệng: “Không phải, đây là chú của cháu.”

Nói xong cô liền hối hận, chú cháu nhà ai lại nắm tay nhau?

Mộc Tắc cười khẽ không rõ ý vị. Bác gái nhìn hai người, hậu tri hậu giác (*) gật đầu: “Người trẻ tuổi, bác hiểu mà.”

(*) Đơ người ra.

Bác gái nhiệt tình hỏi thăm cô vài câu, ánh mắt lại hướng về Mộc Tắc mang theo tò mò và đánh giá. Thẩm Hạ Thời thật sự có chút không tự nhiên, hàn huyên cùng bác gái vài câu liền thúc giục Mộc Tắc chạy nhanh lên lầu.

Nhà Thẩm Hạ Thời ở lầu ba. Vừa mở cửa bật đèn, Mộc Tắc đã bế cô đặt lên bàn, tay nâng cằm cô, giọng điệu nghiền ngẫm: “Tôi là chú của em?”

“Đừng phá.”

Mộc Tắc nắm cằm cô cúi xuống hôn một cái, cười chế nhạo: “Kêu chú.”

“Anh đủ chưa hả!”

Cô không phối hợp, thậm chí to gan lớn mật trừng anh. Mộc Tắc nhướng mày không nói, bỗng nhiên quét đồ vật trên bàn xuống đất, nâng eo cô hướng lên trên.

Cả người Thẩm Hạ Thời đều nằm trên bàn dài, anh cúi người ép xuống, cảm giác áp bách cực lớn bao phủ lấy cô, bàn tay Mộc Tắc lại nắm lấy cằm cô:

“Ngoan, kêu dễ nghe một chút, tôi tha cho em.”

“.......”

Em gái anh!

Thẩm Hạ Thời cô đời này chưa bao giờ nhận thua!

Cô gái vừa rồi còn không tình nguyện đột nhiên bật cười, ngón tay non mịn như cọng hành trắng đặt trên trán anh từ từ trượt xuống, lướt qua ấn đường, mũi, rồi ngừng ở môi của anh. Mộc Tắc nhẹ nhàng hôn lên ngón tay của cô, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người dưới thân.

Thẩm Hạ Thời nằm đến quyến rũ, tóc xoăn xõa quanh người, giống như có một làn yêu khí bao lấy cô, quyến rũ động lòng người. Mắt đào hoa chứa hơi nước mông lung hơi hơi nheo lại, đôi môi còn sưng đỏ lại khẽ mở, nỉ non kêu một tiếng:

“Chú à~”

Tim Mộc Tắc suýt nữa đã ngừng đập!

Mộc đại gia không nói hai lời liền bắt đầu cởϊ qυầи áo cô. Thẩm Hạ Thời lắc đầu: “Không được, tôi đang tới kì sinh lý.”

“Em cho rằng tôi sẽ tin sao?” Anh táo bạo cắn cổ cô.

Thẩm Hạ Thời uất ức nắm lấy tay áo anh, đôi mắt đọng hơi nước thật đáng thương: “Thật mà.”

Cô làm bộ làm tịch vuốt bụng: “Đau~”

Mộc Tắc nhanh đứng dậy khỏi người cô: “Đau thật à?”

Thẩm Hạ Thời cực kì đáng thương gật đầu, đời này cô cũng chưa từng làm hành động như vậy. Mộc Tắc nửa tin nửa ngờ nhìn cô, một thân nóng như lửa còn chưa được dập tắt, giây phút này đều đã dùng hết khả năng áp lại ngọn lửa trong người.

Cô cũng mặc kệ Mộc Tắc có tin hay không, ngã vào ghế sô pha ôm bụng bắt đầu diễn kịch. Mộc Tắc nhìn lướt quanh nhà cô trong ngoài một lần, chung cư dành cho người độc thân, đầy đủ tiện nghi. Mọi thứ trong nhà bày biện đều rất tinh xảo, sạch sẽ như không nhiễm một hạt bụi, giống như chủ nhân của nó, tác phong hành sự đều chỉ có chủ nghĩa hoàn mỹ.

Mộc Tắc không biết kỳ sinh lý của con gái ra sao, nhưng nhìn dáng vẻ cô thống khổ cuộn tròn ở trên sô pha làm lòng anh đột nhiên khó chịu, hối hận với loạt hành động ‘bạo hành’ lúc nãy của mình.

@ a i k h i e t

Mộc Tắc ôm cô vào phòng, Thẩm Hạ Thời cắn răng hạ giọng 'ui’ một tiếng, dáng vẻ đau đến muốn chết. Anh thấy màn này thì mày càng nhíu chặt, cẩn thận chạm vào bụng cô: “Hạ Hạ, thật xin lỗi.”

Thẩm Hạ Thời lặng lẽ mở to mắt nhìn anh, lúc anh ngẩng đầu thì cô đã lấy tay che lại đôi mắt đang giả vờ của mình: “Anh còn biết xin lỗi tôi nữa à.”

Mộc Tắc muốn ôm cô, Thẩm Hạ Thời lập tức rên lên: “Đau đau đau, đừng chạm tôi.”

Anh kéo chăn quấn cô lại bên trong, bản thân lại đi ra ngoài. Trong phòng bếp truyền đến một tiếng vang nhỏ, không biết anh đang làm gì bên ngoài, mặt mày Thẩm Hạ Thời buồn rầu tự hỏi, làm sao người này mới chịu đi đây?

Không lâu sau, Mộc Tắc bưng một ly sữa bò nóng tiến vào đưa cho cô: “Uống đi.”

Thẩm Hạ Thời nhắm mắt nhích sang phía bên kia giường: “Anh về trước đi, tôi nghỉ một chút sẽ uống sau.”

Mộc Tắc vòng qua đối diện cô, thấp giọng gầm gừ: “Uống cái này trước, chờ em ngủ tôi sẽ đi.”

Còn phải chờ cô ngủ mới đi!?

Thẩm Hạ Thời nhăn mày, cơ thể động đậy vừa định lăn qua bên kia thì đã bị Mộc Tắc kéo vào trong lòng, cằm cô bị nắm lên, sữa bò ấm từ trong miệng anh truyền sang miệng cô.

Sữa bò nhiều đường, rất ngọt, uống xong dạ dày lại ấm lên. Mộc Tắc xoa khóe miệng dính sữa của cô: “Em không ngoan, tôi cứ như vậy đút từng ngụm cho em đấy.”

Thẩm Hạ Thời quyết đoán nhận lấy ly sữa trong tay anh, ngẩng đầu uống hết toàn bộ, uống xong lại lau miệng, đem cái ly không đưa cho anh: “Được rồi chứ?”

Anh gật đầu đi ra ngoài. Phòng khách lại vang lên tiếng vang rất nhỏ, Thẩm Hạ Thời rón rén xuống giường ra ngoài nhìn lén, thấy Mộc Tắc đang dọn cái bàn vừa mới loạn xạ cả lên.

Quay đầu liền thấy Thẩm Hạ Thời chân trần đứng trước phòng ngủ, anh lại nhăn mày. Thẩm Hạ Thời lập tức nói: “Tôi trở về ngủ liền đây.”

Hai chân bịch bịch chạy vào, bởi vì sốt ruột, một chân Thẩm Hạ Thời bị vướng vào ghế, ‘ai da’ một tiếng, chân càng chạy nhanh hơn.

Không lâu sau, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, Mộc Tắc bưng một cái thau gỗ đứng trước mặt cô. Thẩm Hạ Thời sửng sốt nhìn anh: “Làm gì vậy?”

“Cho em ngâm chân.”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt anh đen nhánh thâm trầm, bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt cô, cực kỳ nghiêm túc thử nhiệt độ nước, cẩn thận cuốn ống quần cô lên.

Thẩm Hạ Thời ngâm chân, Mộc Tắc ngồi ở đối diện nhìn cô. Cô thử hỏi: “Anh không đi sao?”

“Chờ em ngủ sẽ đi.”

Thẩm Hạ Thời ảo não cắn môi, sớm biết vậy cô sẽ dùng lý do đặc biệt hơn.

Ngâm khoảng chừng mười phút, Mộc Tắc nhấc chân cô lên lau khô. Anh nâng thùng gỗ đi ra ngoài, không bao lâu lại trở lại, anh lên giường xốc chăn lên, ôm Thẩm Hạ Thời vào lòng.

Cô ghé vào l*иg ngực dày rộng của anh, nghe tiếng hít thở trầm ổn của anh, sửng sốt hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Thở.” Mộc Tắc lười biếng đáp một tiếng, môi vuốt ve vầng trán của cô, lại hôn tiếp: “Ôm em ngủ.”

Thẩm Hạ Thời đè thấp giọng: “Không được, tôi tới tháng, không thoải mái.”

“Ừ.” Anh mở mắt, bàn tay vén áo ngủ của cô lên, khẽ vuốt da thịt non mịn bên trong: “Tôi biết em đang giả vờ, nhưng nếu em lại không ngoan, tôi không dám cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

“...”

“Nếu anh biết tôi giả vờ thì hâm sữa cho tôi, cho tôi ngâm chân làm gì?”

“Nói nhiều quá.” Anh lười biếng rủ rỉ, hai tay ôm chặt lấy cô: “Bởi vì muốn tốt cho cơ thể của em.”

“Lúc nãy tại sao lại xin lỗi tôi, tôi còn cho rằng anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi đấy.”

“Là tôi cảm thấy thật có lỗi với em.” Mộc Tắc xoa tóc cô: “Lần sau tôi sẽ nhẹ hơn.”

Thẩm Hạ Thời nhắm mắt lại, nửa đùa giỡn mà lẩm bẩm: “Đừng có nói với tôi anh đã thích tôi rồi nha.”

Hồi lâu sau không nghe anh đáp lại, bên tai chỉ có tiếng hít thở của anh. Thẩm Hạ Thời cho rằng anh ngủ rồi, xoay người cũng chuẩn bị ngủ.

Phía sau đột nhiên áp tới l*иg ngực nóng bỏng, Mộc Tắc hơi chuyển động cánh tay nhìn sườn mặt của cô. Tầm mắt anh nóng rực, Thẩm Hạ Thời bỏ qua không được, dứt khoát mở mắt nhìn sang.

Cô gái có khuôn mặt xinh xắn đầy đặn và ánh mắt mông lung mê người. Thẩm Hạ Thời luôn có cái loại sức hút này, bất kể thời điểm nào đều có thể tô đậm nét quyến rũ của mình đến cực điểm. Mộc Tắc giữ chặt lấy mặt cô, cúi đầu hôn xuống.

Đây là một nụ hôn nhẹ nhàng, giống như cả đời này Mộc Tắc đều muốn hết sức dịu dàng với cô như vậy. Anh nhớ rõ Thẩm Hạ Thời nói kĩ thuật hôn của anh không tốt, cũng nhớ rõ cô bị mình cắn đau, cho nên cam tâm tình nguyện nhân nhượng, bảo vệ cô.

Mộc Tắc sống nhiều năm như vậy đều mang theo dáng vẻ thô ráp tàn bạo, tay cầm mũi dao đánh đấm đối diện với cái chết mỗi ngày, phụ nữ xinh đẹp cũng đã thấy rất nhiều, chỉ là người giống với Thẩm Hạ Thời lại rất hiếm thấy. Nếu hỏi anh vì sao lại thích cô, từ khi nào thích, đúng là Mộc Tắc không trả lời được.

Không thấy thì sẽ nhớ cô, nhớ muốn chết. Gặp được thì lại muốn khi dễ cô, hung hăng khi dễ, càng muốn đối xử với cô thật tốt, liều mạng đối xử tốt với cô, muốn mang niềm vui đến cho cô, càng muốn nhìn cô cười. Cô cười, anh liền cảm thấy thật con mẹ nó hạnh phúc.

Mộc Tắc tạm thời không muốn nói cho cô nghe, bởi vì cô gái này rất dễ vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, cần phải xử lý một chút!