Chương 12: Tẩu thoát

Editor: Ái Khiết

Qua hai lần quậy phá trong đêm, Thẩm Hạ Thời đã thật sự ngủ yên ổn.

Mộc Tắc không hề buồn ngủ ngồi ở mép giường của cô, từ trong túi áo khoác lấy hộp thuốc rút ra một điếu, ngọn lửa màu lam đã phừng lên nhảy múa trên bật lửa. Chợt anh nhớ tới đây là phòng ngủ của Thẩm Hạ Thời, để tránh để lại mùi thuốc làm cô khó chịu, anh cất bật lửa và thuốc lá lại.

Anh duỗi tay sờ trán cô, còn có chút nóng, dù vậy so với vừa rồi đã tốt lên không ít, chờ trời sáng phải đưa cô tới bệnh viện thôi.

Ăn không ngồi rồi, ánh mắt anh tinh tế đánh giá từng tấc thịt trên khuôn mặt Thẩm Hạ Thời. Cái trán no đủ trơn bóng, hai hàng lông mày rõ ràng nằm đối xứng nhau, lông mi vừa dày lại dài, chiếc mũi cao cao rất tinh xảo, môi đỏ tươi như trái dâu mọng nước.

Cô rất xinh đẹp.

Mộc Tắc cúi gần chút nữa, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm môi cô, nhẹ nhàng cắn một cái. Mềm mại như vị kẹo mềm, còn ngọt ngào hơn, ấm áp hơn cả đường.

Đầu lưỡi anh đảo qua dáng môi tuyệt mĩ rồi thử tiến vào bên trong khoang miệng của cô, động tác này quấy rầy tới người ngủ, cô nhăn mày đẩy lưỡi anh ra, há mồm muốn nói gì đó, lại bị Mộc Tắc nhân cơ hội chui vào chỗ trống, đầu lưỡi anh đảo qua hàm răng và đầu lưỡi của cô, ở trong khoang miệng cô quấy phá tứ phía không thôi.

Lúc này, Thẩm Hạ Thời mở đôi mắt còn buồn ngủ, cô mê mang nhìn Mộc Tắc, động tác của Mộc Tắc cũng dừng lại, cứng đờ nhìn cô. Cô còn bệnh, anh lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, nếu cô muốn cười nhạo anh, anh thật đúng là không tìm được lý do gì để giải thích.

Thẩm Hạ Thời nhìn anh trong chốc lát, sau đó lại nhắm mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: “Làm sao mà đến nằm mơ cũng có thể mơ thấy anh chứ.”

Mộc Tắc nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Anh vội vàng đứng dậy ra ngoài hóng gió, đứng ở ban công hút hai điếu thuốc rồi đi vào. Thẩm Hạ Thời vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, dáng vẻ không tim không phổi làm người ta thật không biết làm sao.

Mộc Tắc không ngủ không nghỉ chăm sóc cô cả đêm, đêm nay thật sự dày vò anh, lần đầu anh thấy sự kiên định của mình lại kém như vậy.

Trước kia anh cũng không đi hóng trăng gió gì, lại dùng đầu gối đối đãi với phụ nữ, anh em đều hoài nghi anh tính tình lãnh đạm, anh cũng liền cho rằng như vậy.

Nhưng căn cứ vào số lần đi tắm vào đêm nay, xem ra anh vẫn là một người đàn ông bình thường có nhu cầu rất lớn.

@ a i k h i e t

Ánh sáng bạc mỏng manh từ ngoài bức màn chiếu vào, đúng tám giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên. Thẩm Hạ Thời nằm trên giường liền trở mình, lười biếng ngẩng đầu, tay sờ soạng tắt báo thức.

Cô lăn lộn trên giường như đi vào cõi thần tiên vài phút, nhắm mắt xuống giường, rất chuẩn xác đi ra phòng ngủ, ngừng ở trước bàn phòng khách rót một ly nước cho mình.

“Dậy rồi.”

Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên, Thẩm Hạ Thời phun nước trong miệng ra, cô mở to mắt nhìn sang. Mộc Tắc đang bày chén đũa ra, trên bàn có cháo loãng và món ngọt để ăn nhẹ, nhìn vẻ ngoài tương đối cũng không tệ lắm.

Chỉ là như vậy không phải trọng điểm, trọng điểm là Mộc Tắc, anh trần trụi nửa người trên đứng trước bàn, đường cong cơ bắp nổi rõ, gân xanh trên cơ bụng mạch lạc rõ ràng, quần lại mặc không đứng đắn, dây lưng lỏng lẻo như sắp muốn rơi xuống, chân dài eo thon dựa bên cạnh bàn, vẻ đẹp cơ thể tràn đầy hormone nam tính nhìn mãi cũng không no mắt.

Thẩm Hạ Thời cứng đờ, cúi đầu nhìn lại mình, váy ngủ cổ áo chữ V, chiều dài chỉ đủ che cặp mông một chút, cô đương nhiên nhớ rõ hôm qua mình không mặc như vậy. Mà ai là người cởϊ qυầи áo thay váy ngủ cho cô, không thể nghi ngờ chính là người đàn ông trước mắt.

Tối hôm qua cô trở về có chút không thoải mái, có lẽ là bị gió lạnh thổi trúng nhiều lần, đầu óc xoay mòng mòng, thân thể cũng dần dần trầm trọng. Chỉ nhớ rõ việc cuối cùng là Mộc Tắc và cô hôn nhau, lúc sau lại không có ấn tượng gì.

Chẳng lẽ cô đã ngủ với anh ta?

Thẩm Hạ Thời nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, trừ việc còn có chút choáng váng thì thân dưới của cô lại không có cảm giác gì, chắc là không phải rồi.

Cô bình tĩnh đánh giá bốn phía, thấy thuốc hạ sốt trên bàn, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh cười cười:

“Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi.”

Mộc Tắc nhướng mày, kéo ghế dựa ra: “Đến đây ăn chút đi.”

Thẩm Hạ Thời lấy một cái chăn trên sô pha quấn người mình lại, liếc mắt nhìn Mộc Tắc một cái, lại đưa một cái chăn khác cho anh:

“Áo anh đâu?”

Anh nhìn thoáng qua cái chăn màu hồng phấn, nhăn mày không cầm. Thẩm Hạ Thời thật sự không nghĩ lại muốn ăn sáng với một người đàn ông lõa thể. Nhìn khắp phòng một lượt, phát hiện ở thùng rác có một chiếc áo sơ mi màu trắng đã biến thành cái áo đẫm máu, cô cầm lên:

“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy, áo của anh sao lại biến thành như này?”

“...”

Chẳng lẽ muốn anh nói với cô, tôi nhìn em lõa thể nên mới chảy máu mũi sao?

Đánh chết Mộc Tắc cũng không nói vậy!

Anh nhàn nhạt trả lời: “Không có gì.”

Thẩm Hạ Thời hoài nghi liếc anh một cái, nửa người trên bọc trong cái chăn nhỏ, nửa người dưới là hai chân trần trụi. Cô đi khắp nhà, tìm được cái áo khoác đen của Mộc Tắc trong phòng ngủ, hai ngón tay xách ra ném vào lòng Mộc Tắc: “Mặc vào.”

“Không mặc.” Anh lột trứng gà đặt trong chén Thẩm Hạ Thời, Thẩm Hạ Thời nhìn anh ném áo khoác sang một bên, bĩu môi rồi không nói gì thêm. Trong chén có một quả trứng gà trắng nõn, Thẩm Hạ Thời tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, tay cầm lòng trắng trứng bỏ vào miệng.

Nhai hai miếng cô mới nhớ tới: “Tôi chưa đánh răng.”

Thẩm Hạ Thời đứng dậy đi vào phòng tắm, Mộc Tắc cũng đi theo. Lúc cô lấy bàn chải đánh răng thì phát hiện bên cạnh ly của mình là một cái ly mới tinh, bên trong có một bàn chải đánh răng của nam. Khi Thẩm Hạ Thời đang ngây người thì Mộc Tắc đã nặn kem đánh răng ra bàn chải rồi đưa cho cô. Anh nắm cằm cô, nhẹ giọng nói:

“Há miệng.”

Thẩm Hạ Thời cầm lấy bàn chải, thấy tay Mộc Tắc cầm ly của cô rót vào một chút nước ấm, chờ cô đánh răng xong lại đưa nước súc miệng qua.

Lúc cô súc miệng, anh lại lấy khăn lông đặt dưới vòi nước sau đó vắt khô. Chờ cô xong xuôi, cằm lại bị Mộc Tắc giữ lấy, anh dùng khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Thẩm Hạ Thời nhắm mắt ngẩng đầu, động tác của Mộc Tắc rất nhẹ nhàng, bàn tay hoàn toàn có thể che kín khuôn mặt cô, hình như anh xem rửa mặt cho cô là việc vô cùng quan trọng, làm Thẩm Hạ Thời hoảng hốt nảy ra một loại ảo giác như chính mình đang bị anh nắm trong lòng bàn tay.

Lau mặt xong, cô cảm giác ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên má mình. Cô mở to mắt chớp một cái thì Mộc Tắc liền hôn lên miệng cô một cái. May là Thẩm Hạ Thời còn đang bệnh, thoạt nhìn khuôn mặt còn phiếm hồng, nếu không Mộc Tắc nhất định sẽ phát hiện cô có chút không thích hợp.

Cô giả vờ bình tĩnh ra khỏi phòng tắm, lưu loát ngồi trước bàn, dùng muỗng múc một ngụm cháo đưa vào trong miệng, tán thưởng:

“Ăn ngon đấy, anh làm à?”

Mộc Tắc lắc đầu nói không phải. Thẩm Hạ Thời gật đầu, nếu mà anh thật sự làm mới khiến người ta ngạc nhiên. Thẩm Hạ Thời cầm một quả trứng gà: “Mua ở quán bán đồ ăn sáng gần đây?”

“Ừ.” Mộc Tắc lấy quả trứng trong tay của cô rồi lột vỏ, lột xong lại tách lòng trắng và lòng đỏ ra, dùng muỗng múc lòng trắng đặt trong chén Thẩm Hạ Thời.

“Ăn xong chúng ta tới bệnh viện.”

“Không được.” Thẩm Hạ Thời vùi đầu vào chén uống cháo, không để ý Mộc Tắc đang chau mày. Chờ cô chú ý tới thì mặt đối phương đã đen thui, cô híp mắt cười: “Sao vậy?”

“Đi bệnh viện.” Mộc Tắc xoay xoay trứng gà trong tay, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ không cho người khác từ chối, giống như cô dám nói từ ‘không’ lần nữa, anh sẽ bóp nát quả trứng kia.

Dưới bàn, chân Thẩm Hạ thời chậm rãi đặt lên chân của người đàn ông, trên mặt mang theo nụ cười thong dong, chớp chớp mắt: “Hôm nay tôi phải tới tòa án, chờ kết thúc sẽ đi theo anh tới bệnh viện.”

Mộc Tắc cảm giác được chân cô đang đặt trên đầu gối mình, nếu cô hướng lên trên nữa lại không được, nếu vậy anh sẽ hỏng mất. Cô chơi xấu trên đùi anh, mặt lại cố tình vân đậm phong khinh (*), thậm chí còn bình tĩnh ăn sáng.

(*) Mây gió điềm nhiên, coi như không có gì xảy ra.

Nhưng anh là đàn ông, anh thừa nhận anh không chịu nổi sự trêu chọc của Thẩm Hạ Thời, mà cô cái gì cũng không làm, chỉ cần cười cười với anh thì Mộc Tắc cũng đã cảm thấy cả người như muốn bốc cháy.

Mộc Tắc đột nhiên cầm lấy áo khoác ngồi xổm xuống, ôm hai chân Thẩm Hạ Thời vào trong ngực, dùng áo khoác bó hai chân mảnh khảnh của cô lại đến chặt chẽ, hai tay áo còn cột cái nơ con bướm xiêu xiêu vẹo vẹo ở đầu gối cô.

Anh hung dữ nhìn cô: “Đừng nghĩ tới chuyện dẫn dụ tôi! Đi bệnh viện khám bệnh trước, muốn tới tòa án cũng phải chờ thân thể tốt lên lại nói.”

“Hôm nay là tòa án thẩm vấn Kim Thân Hồng, anh biết tôi phụ trách vụ án này mà, tôi nhất định phải đến. Chờ kết thúc tôi liền đi theo anh tới bệnh viện được không?”

Giọng điệu nói chuyện của cô rất nhẹ, là thật lòng muốn thương lượng với anh, nhưng bình thường Mộc Tắc không phân biệt thị phi đúng sai, cũng không có chính nghĩa hay tà ác, bởi vì bản thân anh cũng chính là một người vừa chính vừa tà.

Cho nên cái tòa án mà Thẩm Hạ Thời xem trọng kia trong lòng anh cũng không có cái phân lượng gì. Trên thực tế, anh cảm thấy người khác có xảy chuyện gì cơ bản cũng không liên quan tới anh, anh chỉ quan tâm tới thân thể của Thẩm Hạ Thời thôi.

Mộc Tắc không dao động: “Thân thể tốt lên lại nói.”

Thẩm Hạ Thời hừ một tiếng rồi đứng dậy, bởi vì hai chân đã bị anh quấn chặt không thể đi bình thường, cô giống như con thỏ nhảy nhót vào phòng ngủ, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại. Mộc Tắc vắt chéo chân chờ cô ở ngoài phòng, cô có chấp cánh bay cũng khó lòng thoát.

@ a i k h i e t

Đợi một hồi lâu không thấy cô ra tới, Mộc Tắc đi gõ cửa, bên trong không ai đáp lại, anh nhăn mày: “Thẩm Hạ Thời, ra đây!”

Vẫn không ai đáp.

Trong lòng Mộc Tắc hoảng hốt, cho rằng cô té xỉu trong phòng ngủ, dốc hết sức phá cửa. Bên trong không có thân ảnh của Thẩm Hạ Thời, nhưng cửa sổ phòng ngủ thì lại mở to.

Anh chạy tới vừa thấy cảnh Thẩm Hạ Thời ôm cây cột thô tráng đang leo xuống, khoảng cách cao như vậy, ngã xuống chỉ có đường chết!

Anh vừa gấp lại vừa tức: “Thẩm Hạ Thời! Em đi lên cho tôi!”

Thẩm Hạ Thời đã đổi quần áo, cô ngẩng đầu nhìn anh cười ngọt ngào: “Mộc Tắc, anh đừng làm tôi sợ, nếu ngã xuống là tôi chết đó.”

Anh như quỷ dữ ác độc nhìn cô, tròng mắt đen nhánh rõ ràng rất tàn nhẫn, lại có dây tơ máu phủ kín dọa người không thôi. Thẩm Hạ Thời thử bước xuống, động tác có chút không ổn, đơn giản tháo giày cao gót ném xuống. Thế mà Mộc Tắc lại cho rằng cô đứng không vững: “Hạ Hạ!”

Hơn nửa người anh đã ngửa ra bên ngoài, vội vàng duỗi tay muốn nắm lấy cô, Thẩm Hạ Thời bình tĩnh nhìn anh: “Đừng lo, ngày thường tôi không mang chìa khóa cũng hay bò ra đây.”

“Em đừng nhúc nhích, tôi lập tức đi xuống! Có nghe thấy không!?”

Thẩm Hạ Thời lắc đầu nhìn anh: “Hôm nay là tòa án thẩm vấn quyết định trọng tội của Kim Thân Hồng, tôi là kiểm sát trưởng thì nhất định phải đi.”

Nếu không đi, tòa án thẩm vấn sẽ không thể bắt đầu như bình thường. Viện kiểm sát có muốn giải thích thế nào dư luận cũng không thể hiểu, thẩm phán cũng sẽ cho rằng cô cơ bản không coi trọng đợt thẩm vấn này, mà Kim Thân Hồng sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật, người oan khuất bị hại lại càng nhiều.

Thẩm Hạ Thời không phải dạng người lương thiện gì, nhưng cô tuyệt đối không muốn để Kim Thân Hồng thoát khỏi tay mình. Cô nỗ lực tra án, những vụ án qua tay cô đều có thể làm sáng rõ chân tướng, không phải cô đang theo đuổi thắng lợi hư vô mờ mịt, mà là muốn công bằng tồn tại, cô không thể giống An Bác Hạ kéo dài ngày tàn của xã hội như vậy, tuyệt đối không thể!

Cô nói xong, ôm cây cột nhanh chóng trượt xuống. Mộc Tắc trừng lớn hai mắt, trái tim cũng lo lắng theo cô, mãi đến khi hai chân cô đã đặt trên mặt đất, cả người anh nhẹ nhõm thở phào một hơi, lại hung dữ nhìn chằm chằm cô gái đang cười ngọt ngào dưới lầu.

Thẩm Hạ Thời đi giày cao gót vào, phất tay với anh: “Tôi quen chỗ này như vậy nên sẽ không ngã đâu. Mộc Tắc, anh tới xem tòa án thẩm vấn của tôi đi.”

Cô liền xoay người đi, Mộc Tắc rống giận: “Thẩm Hạ Thời! Em đứng lại ngay cho ông!”

Khương Hân và Dương Cẩn đã đậu xe ở gần đó chờ cô. Thẩm Hạ Thời đi vài bước rồi xoay người nhìn anh. Giờ phút này nắng đã lên dần, cô đứng dưới ánh mặt trời phất tay với anh, nụ cười xinh xắn như được đắp thêm một vầng sáng.

Cô đeo kính râm, ngón trỏ và ngón giữa khép lại đặt trên môi, sau đó hôn gió với Mộc Tắc một cái: “Chờ anh đó nha.”

Nhìn cô lên xe rời đi, tim Mộc Tắc kinh hoàng không ngừng, anh nhìn chằm chằm vào cây cột vừa giúp Thẩm Hạ Thời chạy trốn, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Mộc Tắc không xem nhẹ việc bản thân vừa rồi mới sợ hãi, đó là sự kinh sợ anh chưa từng có. Anh cầm vũ khí xông qua nhiều nơi nguy hiểm như vậy, chấp hành qua vô số nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, nhưng lại không có bất kỳ lần nào làm tim anh sợ hãi thật nhiều như vậy, giống như đã nhấn anh chết đuối.

Người phụ nữ Thẩm Hạ Thời này, quá hoang dã, sớm muộn gì anh cũng phải dạy cho cô học cách biết nghe lời!

Mộc Tắc cầm áo khoác lên mặc vào, trở lại phòng khách cầm thuốc hạ sốt rồi chuẩn bị đuổi theo Thẩm Hạ Thời. Ra cửa không lâu lại nghiến răng chạy trở về, lục lọi tủ quần áo của Thẩm Hạ Thời tìm cho cô một chiếc áo khoác.

Anh chưa quên vừa rồi cô ‘đào tẩu’ chỉ đơn giản mặc một cái váy ngắn mỏng. Mộc Tắc cười hung tợn, xem ra anh còn phải dạy dỗ cô tự biết chăm sóc bản thân như thế nào!