Chương 13: Tín ngưỡng

Editor: Ái Khiết

Buổi sớm mùa đông. Bầu trời vẫn còn tối, vạn vật yên tĩnh ngủ say.

Gió đông thổi qua mang đến cơn lạnh thẩm thấu đến từng góc đường, lạnh lẽo khiến người đi đường bất giác quấn chặt áo khoác của mình. Đường phố không tính là náo nhiệt đã có mấy cửa hàng kéo cửa để buôn bán, l*иg hấp của các quán ăn được đậy lại, món ăn sáng thoang thoảng mùi hương ở góc đường.

Thật là một ngày tốt đẹp, nếu thời tiết không lạnh như vậy.

Thẩm Hạ Thời co ro run rẩy ở ghế sau, hàm răng lập cập va vào nhau. Cánh tay ẻo lả của Dương Cẩn trượt một độ cung ở không trung, châm chọc thổi gió: “Ai ui bà cô của tôi, sao cậu lại mặc ít như vậy, không sợ lạnh chết à?”

“Đây không phải là mới ngủ dậy đó chứ?”

Nếu không phải bị Mộc Tắc uy hϊếp, cô có thể chật vật như vậy sao?

Thẩm Hạ Thời cũng không trách anh, anh cũng là vì thân thể của cô mà suy nghĩ, chỉ là…

Cô cắn răng nhắm mắt, bàn tay trắng nõn đột nhiên vỗ vỗ đầu mình mấy cái, cô chỉ quan tâm việc mình với anh có xảy ra chuyện gì không, nhất thời quên mất truy hỏi việc anh thay quần áo cho cô. Hiện tại xem ra, đêm qua người này hẳn là đã nhìn hết toàn bộ của cô rồi!

Mặt Thẩm Hạ Thời thoắt xanh thoắt trắng, biến hóa thành rất nhiều màu. Xe chạy vụt đi, không quan tâm tới gió lạnh đánh úp vào cửa sổ một trận, Thẩm Hạ Thời lại run bắn, nhanh chóng chỉnh lại tóc tai.

Khương Hân chuyên tâm lái xe, nói với cô: “Hôm nay là ngày phán quyết tên nhà giàu Kim Thân Hồng trứ danh kia tại tòa án, kinh động không ít tới truyền thông, hơn nữa hắn còn thường xuyên cùng với các nữ minh tinh ở bên nhau, thậm chí còn có một ít phóng viên bên giải trí tới nữa, có khả năng đã chờ ở cửa tòa án.”

@ a i k h i e t

Lúc nói chuyện, xe đã ngừng ở ngoài tòa án. Giống như Khương Hân nói, một đống phóng viên xin đợi chờ đứng ở đây.

Thẩm Hạ Thời kéo tấm chăn trên người xuống, ngón tay mảnh khảnh tùy ý vén vài sợi tóc. Mở cửa đi xuống, giày cao gót đạp lên mặt đất, nhìn thế nào cũng gây sự chú ý… Một người đẹp lạnh lùng.

Hôm nay gấp gáp nên cô chưa kịp trang điểm, khuôn mặt trắng nõn không chút son phấn, làn da sạch sẽ mịn màng, đôi mắt thần thái sáng bừng, môi đỏ cong lên một nụ cười chuyên nghiệp. Không hơn, cũng không thiếu, khéo léo tỏa sáng.

Phóng viên vây tới: “Xin hỏi Thẩm kiểm sát trưởng, đối với tòa án hôm nay cô có ý kiến gì không?”

“Có người thấy cô và cha của Kim Thân Hồng ẩu đả ở bệnh viện, đối với việc này cô có muốn nói gì không?”

Vừa rồi Thẩm Hạ Thời còn ở trong xe lạnh đến run rẩy, hiện tại đứng trong trời lạnh ngược lại còn bình tĩnh tự nhiên. Cô cười nhạt, ánh mặt đặt ở hướng chín giờ:

“Đó là ngài Viện trưởng viện kiểm sát, không bằng mọi người hỏi ông ấy một chút đi, tôi không có gì để nói, xin lỗi.”

An Bác Hạ đứng cách đó không xa, Mộ Nhu kéo cánh tay ông đứng an tĩnh thuận theo bên cạnh, là một bức tranh treo tường tốt đẹp thế nào, như hình ảnh hay xuất hiện trên bản tin vậy, Viện trưởng và phu nhân tình cảm bên nhau.

Thẩm Hạ Thời thường xuyên thấy tin tức của hai người này, mới đầu cảm thấy bực bội không thôi, cũng bởi vậy mà thường xé nát tạp chí đăng ảnh chụp chung của hai bọn họ, đổi cái khác, bọn họ lại xuất hiện trên tin tức đài truyền hình. Đến bây giờ cô sẽ không còn để ý nữa, thậm chí lòng không chút gợn sóng nhìn bọn họ sóng vai với nhau.

Cách đám đông, Thẩm Hạ Thời nhìn về phía An Bác Hạ và Mộ Nhu, cong lên một nụ cười khıêυ khí©h rất xinh đẹp rực rỡ.

Phóng viên cũng không rời đi. Mà ba người bọn họ đâu phải ngày một ngày hai đối mặt với truyền thông, Khương Hân và Dương Cẩn ngộ ra một đạo lý, đó chính là phấn đấu quên mình đẩy đám người này ra, vì Thẩm Hạ Thời mà mở một con đường, chuyện này Dương Cẩn luôn luôn làm rất tốt.

Tay ẻo lả của anh ta múa may, hai cánh tay đẩy đám người ra, dáng vẻ dữ tợn rất giống nữ quỷ lên trần gian: “Nhường một chút đi, Thẩm kiểm sát trưởng muốn đi vào.”

Các phóng viên ồn ào còn muốn hỏi tiếp. Vẻ mặt Khương Hân lạnh băng, nhìn rất giống như có ai thiếu cô tám mươi triệu, một dáng vẻ như các người dám tiến đến, ông đây liền đánh chết người.

Các phóng viên hơi sợ hãi, ba vị này đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu việc, còn lên cả tin tức. Bọn họ không sợ trời sợ đất, cũng mặc kệ người khác chỉ trích công kích, càng không sợ bạo lực internet, khí phách sống còn hơn người.

Dùng lời của Thẩm Hạ Thời mà nói, cuộc sống quá khổ, đừng mẹ nó sống nghẹn khuất quá. Người khác không gây chuyện, chúng ta cũng không gây. Người khác muốn chọc tới, một chữ, chiến!

Khương Hân và Dương Cẩn chịu ảnh hưởng của cô, tính cách nuôi thả bạo loạn. Qua nhiều năm như vậy cũng không ai dám chọc tới ba người ở viện kiểm sát.

Thẩm Hạ Thời đeo kính râm đi vào tòa án, Khương Hân và Dương Cẩn tay đút túi quần đi cạnh cô, dáng vẻ quả thật lạnh lùng như trời sập cũng không sợ.

@ a i k h i e t

Nhưng mà vừa vào tòa án, Thẩm Hạ Thời liền chà xát hai cánh tay run run, vẻ mặt đưa đám kêu rên: “Lạnh muốn chết!”

Khương Hân cảm thấy cô chính là một thế hệ diễn viên mới, có thể trực tiếp đoạt lấy vòng nguyệt quế (*) của ảnh hậu.

(*) Là vương miện biểu tượng cho nhan sắc, trí tuệ...

“Thẩm Hạ Thời!” Phía sau truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của một người đàn ông.

Quay đầu nhìn xem, éc! Bày trận thật lớn nha!

Đội ngũ xe máy chỉnh tề, ước chừng mấy chục chiếc, khí phách lại cuồng vọng. Các anh em đẩy kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, dù bận vẫn ung dung ngồi trên xe máy xem náo nhiệt.

Sáng nay mọi người vẫn còn ngủ, Mập Mạp nhận được điện thoại của đại ca, bị người đang tức giận rống một hồi: “Tới nhà Thẩm Hạ Thời đón tao! Cho tụi mày mười phút!”

Mập Mạp bị rống đến mức vẻ mặt ngu người còn chưa phản ứng lại, cũng may Trảm Xuân nghe được âm thanh trong điện thoại, vội vàng sửa soạn lại bản thân rồi tự mình đi gọi các anh em.

Lệnh của Mộc Tắc tương đương như tiếng còi của quân đội, có sao đi nữa các anh em cũng không dám trì hoãn, đều nhanh chóng mặc xong quần áo, vào gara leo lên xe liền xuất phát.

Đội ngũ thật dài đứng dưới lầu Thẩm Hạ Thời, thật sự làm mọi người kinh sợ là, dáng vẻ kia của đại ca, lần đầu sự phóng khoáng trên mặt đã lộ ra vẻ không kiềm chế được, không kiềm chế được trưng ra một bộ mặt sốt ruột.

Thật là một hình ảnh rối rắm nha…

Còn vì sao chỉ đi đón Mộc Tắc mà lại gọi mọi người cùng tới, Nhị Tứ nói: “Theo đuổi gái không cần bày vẽ sao! Đồ ngu!”

Hứa Sầm rất không đồng ý: “Tao xem không giống, chắc chắn là chúng ta đi tìm phiền phức!”

Các anh em đối với câu phát biểu đầy thâm ý này vô cùng đồng ý, nhìn dáng vẻ hoang dã không kiềm chế được của đại ca, lại không phải giống giận dỗi bình thường. Tuy rằng sắp phải chịu sự tức giận của đại ca nhưng các anh em vẫn tán thành: “Giả ngu đi.”

Lời này của bọn họ đương nhiên không dám cho Mộc Tắc nghe thấy, bởi vì đại ca nhà mình thoạt nhìn đã sắp nổi điên lên rồi, bọn họ chờ xem kịch vui.

Nháy mắt Thẩm Hạ Thời nghe thấy âm thanh kia của Mộc Tắc, thân thể đang run rẩy đột nhiên đứng thẳng dậy. Xoay người, cô mang kính râm, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Anh tới rồi.”

Khương Hân trợn trắng mắt, thật đúng là biết đóng kịch mà.

Mộc Tắc vẫn là dạng vẻ lúc sáng kia, cơ bụng tùy tiện lộ ở bên ngoài, chỉ mặc thêm áo khoác, dây lưng vẫn lỏng le, không biết còn tưởng anh vừa mới từ chỗ nào đó tới.

Thẩm Hạ Thời cười rất ngọt ngào: “Tới xem tòa án thẩm vấn của tôi sao?”

“Xem cái đầu em!” Anh rống lên một tiếng.

Thẩm Hạ Thời bị dọa đến run lên một chút, đôi mày dưới kính râm nhẹ nhàng nhíu, tuy vậy cô cũng không tức giận, dù ánh mắt đã lạnh đi, nhưng vẫn giữ vẻ tươi cười trên mặt: “Một khi đã như vậy thì tùy ý Mộc tiên sinh đi, tôi muốn vào làm việc.”

Mộc Tắc nhạy bén cảm giác được cô có chút không vui, anh giữ chặt tay cô, nắm chặt đến mức lo lắng, thoáng nhìn qua cái váy mỏng manh của cô, mày lại nhăn: “Mặc áo vào.”

Tay anh đắp một chiếc áo khoác lên cho cô, Thẩm Hạ Thời cầm lấy mặc vào: “Cảm ơn.”

Thấy cô phải đi, Mộc Tắc lại giữ cô lại, cũng may cách tòa án bắt đầu còn có một khoảng thời gian nữa, nếu không Thẩm Hạ Thời thật sự muốn nổi giận.

Cô gỡ kính râm xuống nhìn anh, bên môi treo nụ cười cho có lệ: “Làm sao vậy?”

Trên đường tới đây anh còn muốn tính sổ với cô, thời điểm đuổi theo vừa rồi trong đầu đều nghĩ muốn gϊếŧ chết cô như thế nào. Chỉ là bây giờ nhìn cô, trong lòng lại muốn nghĩ cách đối xử tốt với cô, tức giận đều đã bay sạch.

Mộc Tắc nhìn cô, nỗ lực để giọng nói mang theo sự dịu dàng: “Đó… Rất xin lỗi.”

Các anh em há to miệng, mẹ nó, cái người có vẻ mặt ôn hòa này là ai?

Thẩm Hạ Thời nhướng mày: “Vì sao lại xin lỗi?”

“Do tôi sốt ruột.” Anh đến gần hơn, bàn tay to rộng xoa tóc cô: “Không nên hung dữ với em, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Anh chính là một người đàn ông nghiêm túc, chưa từng nói chuyện yêu đương. Trong cuộc đời đếm ngón tay còn chưa xuất hiện quá một người phụ nữ. Không thể so với những tên già đời miệng đầy lời âu yếm trên tình trường, cũng không có phong độ đàn ông gì. Cái anh có chỉ là một tấm lòng chân thành.

Mà Thẩm Hạ Thời lại không phải là người có cảm xúc gì đều lộ ra bên ngoài, anh chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nhìn tâm trạng người khác mà suy đoán tâm tình cô. Nhiều năm như vậy, Mộc Tắc cũng không có nhận lỗi với ai, vài lần duy nhất đều là với cô.

Có lẽ anh không hiểu thế nào là dịu dàng, không hiểu cách yêu thương, càng không hiểu che chở một người như thế nào. Nhưng đối phương là Thẩm Hạ Thời thì anh lại không muốn làm cô uất ức, muốn đối xử thật tốt với cô.

Thẩm Hạ Thời nheo mắt cười một chút, cúi đầu thắt lại dây lưng cho anh. Mộc Tắc ngửi thấy mùi hương trên người cô, mùi không tính là ngào ngạt nhưng lại có thể tiến vào tim của anh mà đấu đá lung tung.

Đôi tay xinh đẹp nắm dây lưng của anh trong lòng bàn tay, Thẩm Hạ Thời cảm nhận được hô hấp anh trở nên dồn dập, liếc mắt nhìn ngực anh một cái, hô hấp cũng trở nên hơi hơi phập phồng.

Dù Thẩm Hạ Thời nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng mặt cũng có chút đỏ. Một sợi tóc từ bên tai cô rơi xuống, Mộc Tắc nhẹ nhàng vén lên, ngón tay vuốt ve vành tai cô. Giọng nói cô gái vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:

“Sau này đừng mặc như vậy ra đường, bị người khác nhìn sẽ không tốt.”

“Ừ.” Giọng anh trầm thấp, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Hạ Thời lại giúp anh cài lại nút trên áo khoác: “Nơi này cũng không cần lộ.”

Mộc Tắc cười: “Được.”

Làm xong xuôi, cô lập tức đứng thẳng dậy: “Cũng sắp tới giờ rồi, tôi muốn vào.”

“Tôi đi xem em thẩm vấn.”

@ a i k h i e t

Lần này không cần Thẩm Hạ Thời mời, Mộc Tắc tự mình nói trước. Khương Hân xem xét ánh mắt đang nhìn Thẩm Hạ Thời của vị này, éc! Ngẩn ngơ như vậy, thật giống như đã bán đi linh hồn nhỏ bé rồi vậy.

Thẩm Hạ Thời kéo hai trợ lý đi phía trước, nháy mắt với anh: “Được thôi.”

Các anh em trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau: “Hôm nay chúng ta tới đây làm gì?”

“Tìm phiền phức.”

“Rồi nó đâu?” Hứa Sầm hỏi.

“Không biết.”

Bọn họ nghĩ như thế nào đều cảm thấy mình bị bắt ăn một đống cơm chó thế này, còn mẹ nó lại là loại thả thính thế này nữa!

Thẩm Hạ Thời ở trong phòng thay quần áo, đổi sang áo choàng của kiểm sát trưởng. Tóc dài dùng một sợi dây thun lưu loát buộc lên, khuôn mặt thuần khiết thoát tục không trang điểm giống một cô gái nhỏ không rành thế sự, ánh mắt thanh triệt sạch sẽ như một vũ khí tự nhiên nhất.

Dương Cẩn và Khương Hân đều đứng ngoài cửa chờ cô. Ba người đi đến phiên tòa sắp mở. Dương Cẩn không kìm lại được tò mò, dứt khoát hỏi:

“Hạ Hạ, rốt cuộc cậu có quan hệ gì với tên Mộc Tắc kia?”

Thẩm Hạ Thời ngừng trước cửa kiểm tra quần áo và tư liệu trong tay của mình. Không có bất kỳ sai sót nào cô mới kéo cửa ra trước rồi mím môi mỉm cười với Dương Cẩn: “Chắc là anh ta… muốn ngủ với tôi.”

Lời nói làm người ta kinh hoảng không thôi!

Khương Hân thiếu chút nữa đã sặc khí.

Cửa lớn mở ra, giống như đột nhiên có ánh sáng đến, Thẩm Hạ Thời và thứ ánh sáng kia cùng nhau tiến vào tòa án. Cô ngồi xuống ghế kiểm sát trưởng của mình, nghiêng đầu liền chạm đến ánh mắt của Mộc Tắc cũng đang nhìn lại đây.

Trước nay anh không nghĩ lại có ngày chính mình lại ngồi ở chỗ này, thậm chí còn hết sức cầu mong, hy vọng chính nghĩa sẽ thắng như hôm nay. Cũng không phải vì anh có tín ngưỡng hay đạo lễ gì, mà tim của anh chỉ hướng về cô gái đang đoan chính ngồi ở ghế thẩm vấn của tòa án trên kia.

Mộc Tắc chưa bao giờ gặp qua ánh mắt như vậy. Bằng phẳng, chân thành, sạch sẽ, như hết thảy những điều tốt đẹp trên thế giới này đều ở trong đôi mắt kia.

Thẩm Hạ Thời mỉm cười nhìn anh, mắt đào hoa cong lên một độ cung ngọt ngào, dịu dàng. Tim Mộc Tắc hung hăng nhảy dựng.

Một giây này bắt đầu.

Cô sẽ là tín ngưỡng của anh.