Chương 03: Dụ dỗ tôi?

Editor: Ái Khiết

Ba người tổ điều tra hình sự khí thế hừng hừng từ viện kiểm sát đi ra. Trên mặt đều có kính râm, một tay ôm tư liệu, tay khác đút trong túi, ngầu như xì dầu vuốt vuốt tóc, một đường đi thẳng ra ngoài còn mang theo gió bay.

Bầu trời tối tăm hơn nửa tháng nay cuối cùng cũng có xu thế sáng sủa hơn, mây đen lui dần đi, ánh dương nhàn nhạt chiếu lên người thật ấm áp. Thẩm Hạ Thời nheo nheo mắt, duỗi eo vặn cổ, cất giọng lười biếng:

"Đi thôi."

Đang muốn mở cửa xe, phía sau truyền đến tiếng Úy Tây Châu gọi cô. Thẩm Hạ Thời xoay người nhìn, Úy Tây Châu và hai nữ trợ lý phía sau thở hồng hộc:

"Bộ trưởng nói tôi chưa quen với đơn vị nên tôi đi theo cô học tập."

Thẩm Hạ Thời gật đầu, mở cửa lên xe: "Theo kịp chúng tôi."

Hắn có chút ngượng ngùng: "Sáng nay tài xế nhà đưa tôi đến đây, tôi không lái xe đi."

Dương Cẩn trợn trắng mắt, anh ta nói rồi, đây là chính là đại thiếu gia chính hiệu mà. Anh ta phất tay rất ghét bỏ rồi nói: "Lên xe đi, chen chúc một chút."

Thẩm Hạ Thời dịch vào trong xe, Úy Tây Châu ngồi cạnh cô. Cứ như vậy mà sáu người nhét vào một chiếc xe. Khương Hân hạ chân dẫm ga chạy về hướng bệnh viện. Đài tin tức trong xe đang phát ca khúc được yêu thích hiện giờ, ầm ĩ đến mức màng nhĩ của Úy Tây Châu cũng phát đau.

Hắn ngồi rất gần Thẩm Hạ Thời, khóe mắt còn có thể nhìn thấy cô đang lười nhác dựa vào ghế. Quần jean tinh tế ôm lấy đôi chân dài, hai tay vòng trước ngực, dường như hoàn cảnh ầm ĩ trước mắt không có chút ảnh hưởng nào tới cô.

Úy Tây Châu nghiêng đầu liếc nhìn cô. Trên mặt Thẩm Hạ Thời mang kính râm gần như đã chiếm hơn nửa khuôn mặt. Dưới mắt kính là chiếc mũi tinh xảo mĩ miều, môi hồng nhuận diễm lệ, cằm thon gọn mang theo độ cong mượt mà giống trứng ngỗng, bởi vì tư thế ngồi hiện giờ còn làm đường cong của cổ của cô có chút thon dài tinh tế.

Hắn liếʍ liếʍ môi.

Ngón tay Thẩm Hạ Thời kéo kính râm thấp xuống một chút: "Úy kiểm, tuy rằng mặt đẹp là để cho người khác nhìn. Nhưng mà..."

Cô nhăn mày: "Cậu không thể khống chế lại một chút sao?"

Úy Tây Châu xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ lên. Tay hoa lan của Dương Cẩn quơ quơ: "Úy kiểm, tôi nói này, đầy người theo đuổi Hạ Hạ của chúng tôi, nếu muốn lọt vào mắt xanh của Hạ Hạ thì ngài còn phải cố gắng nhiều lắm."

Hắn nhíu mày, "Anh hiểu lầm rồi."

Dương Cẩn 'chậc' một tiếng, đều là đàn ông với nhau thì anh ta có thể không hiểu sao? Còn nói không phải, thật đúng là không biết xấu hổ.

Không khí trong xe dần trở nên xấu hổ cứng nhắc. Nhưng nhìn mặt ba người không hề có thái độ gì với chuyện này, Úy Tây Châu liền cho rằng chỉ có mình hắn xấu hổ mà thôi.

Nửa giờ sau tới bệnh viện, mọi người nhanh chóng xuống xe. Thẩm Hạ Thời dẫn người xông thẳng vào phòng bệnh của Kim Thân Hồng, bởi vì số lượng người và khí thế đó nên đi đến đâu mọi người cũng nhanh chóng nhường ra một đường.

Y tá trưởng vội ngăn lại:

"Các người là ai?"

Thẩm Hạ Thời đưa thẻ công tác: "Kiểm sát trưởng tra án."

Y tá trưởng gọi một người hộ sĩ dẫn bọn họ qua phòng bệnh cao cấp. Cảnh sát được phái tới bảo vệ Kim Thân Hồng tốp ba tốp năm đứng ở trong phòng. Kim Thân Hồng nằm trên giường bệnh, thấy Thẩm Hạ Thời xuất hiện, hắn liền nhắm mắt lại kêu to 'ai da'.

Trần Bạch đến chào hỏi cô. Thẩm Hạ Thời ném tư liệu trong ngực trên bàn, biếng nhác ngồi xuống, cô gỡ kính râm đặt lên bàn, dáng vẻ không có gì vội vã còn uống một ngụm trà.

Cô không mở tư liệu cũng không nói gì, mắt Kim Thân Hồng mở to nhìn sang, chợt chạm phải ánh mắt cười như không cười của cô.

Thẩm Hạ Thời khoanh tay, chân nhấc lên: "Kim thiếu gia, vừa rồi tới đây tôi có hỏi qua hộ sĩ bên ngoài về bệnh tình của anh. Bọn họ nói anh đã ổn rồi, không nghĩ anh vẫn còn đau đến nhức nách như vậy."

Kim Thân Hồng không để ý tới cô, kêu to 'ai da' như cũ. Mọi người hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, ai cũng biết tên xú lưu manh này muốn chơi xấu, cố ý quấy rối không phối hợp lấy lời khai.

@ a i k h i e t

Thẩm Hạ Thời đột nhiên đứng dậy bắt đầu hoạt động gân cốt, Kim Thân Hồng nhìn cô:

"Cô muốn làm gì?"

Thẩm Hạ Thời cười cười: "Lần trước đánh ngài một trận, vì thế mà tôi phải chịu phạt. Trong lòng tôi cũng cảm thấy thật có lỗi với ngài, xem ngài thống khổ như vậy nên tôi đến xoa bóp cho ngài đây."

Cô đi tới, Kim Thân Hồng liền rụt về sau: "Cô đừng tới đây!"

Hắn nhìn cảnh sát xung quanh: "Các người có thấy không hả, cô ta muốn mưu sát tôi! Còn không chạy tới ngăn lại!"

Nhóm cảnh sát không động đậy, bọn họ oai nghiêm đầy võ nghệ như thế mà lại bị phái tới bảo vệ tên nhà giàu này. Mỗi ngày bị hắn sai bưng trà rót nước mà phải nén uất ức lại, mọi người đã sớm nhìn hắn không vừa mắt.

Thẩm Hạ Thời mỉm cười vòng ra phía sau hắn, đột nhiên nắm lấy bả vai Kim Thân Hồng, không nặng không nhẹ nhéo người hắn: "Tôi khuyên anh thành thật khai báo. Nếu không, bây giờ tôi có thể đi xin cảnh sát hủy bỏ việc bảo hộ anh, tôi nghĩ lão Hoa kiều kia nhất định rất muốn gϊếŧ anh đó nha."

Thẩm Hạ Thời thu tay lại, lúc đi qua bàn rút hai tờ khăn giấy xoa xoa chùi tay, bộ dạng ghét bỏ thế nào miễn bàn tới. Kim Thân Hồng tức giận đến mức hung hăng trừng mắt liếc cô.

Thấy Kim Thân Hồng có ý muốn ghi lời khai, Dương Cẩn lấy giá camera ra, Khương Hân mở sổ chuẩn bị viết. Thẩm Hạ Thời lật tới ảnh chụp xác nữ sinh cao trung bị vứt bỏ hoang, giọng điệu vững vàng hỏi: "Ngày 5 tháng 10 anh đang ở đâu?"

"Tôi ở nhà." Kim Thân Hồng nhắm mắt lại, bộ dạng như đại gia đang nghỉ ngơi.

Thẩm Hạ Thời lại lật tiếp tới ảnh khác: "Ngày 25 tháng 10 anh ở đâu?"

"Tôi ở nhà."

Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Hạ Thời. Cô bất động nhìn xấp ảnh, thái độ của Kim Thân Hồng như vậy cũng không để trong lòng: "Ngày 5 tháng 10 đến ngày 25 tháng 10 anh đều ở nhà?"

"Đúng!" Kim Thân Hồng có chút không kiên nhẫn.

"Ồ." Thẩm Hạ Thời gật đầu, tay rút ra một tấm trong xấp ảnh. Úy Tây Châu liếc nhìn, mày nhăn chặt. Đó là hình thi thể nữ sinh cao trung vừa mới được phát hiện, cảnh tượng máu chảy đầm đìa quả thật không nỡ nhìn thẳng, vậy mà mặt Thẩm Hạ Thời vẫn cố tình không đổi sắc.

Cô nhìn Kim Thân Hồng: "Tôi có một tấm ảnh chụp người chết, Kim thiếu gia muốn nhìn một chút không?"

"Không cần."

"Vậy tôi nói cho anh nghe." Giọng Thẩm Hạ Thời trong trẻo miêu tả sinh động như thật: "Người chết tên là Ninh Hi, ảnh chụp này là khi xác nhận nạn nhân đã tử vong. Thoạt nhìn cô ấy rất thống khổ, rất sợ hãi. Mắt cô ấy mở to, tơ máu đỏ tràn ngập ở trong tròng mắt, trên mặt đều là vết thương. Hàm răng bị đánh gãy mất mấy chiếc, hình như cằm bị bóp đến trật khớp. Miệng mở lớn, cơ bản không khép lại được, trong miệng đều là máu đen, hàm răng dính bùn đất..."

"Câm miệng!"

"Ngực cô ấy bị chém một nhát, lưỡi dao sâu đến mức có thể thấy được xương cốt bên trong. Trên bụng bị chém hai nhát, hai lỗ thủng lớn chảy máu rất nhiều. Hai chân không khép được, cẳng chân bị vật nặng đánh gãy, giữa hai chân còn chảy máu..."

"Tôi nói cô câm miệng!" Không chỉ Kim Thân Hồng, mọi người đều nhăn mày. Trừ pháp y ra, ai lại xem thi thể người chết cẩn thận như vậy? Chỉ nghe miêu tả đã cảm thấy sởn tóc gáy.

Thẩm Hạ Thời đưa ảnh chụp qua đối diện Kim Thân Hồng, hắn lập tức nhắm mắt lại. Khóe miệng Thẩm Hạ Thời cong cong:

"Sợ sao?"

"Mày cút ra ngoài cho tao!"

Thẩm Hạ Thời đặt ảnh chụp lên bàn, giọng nói cô rất vững vàng, thậm chí có một chút ôn hòa. Nhưng vào tai của Kim Thân Hồng lại làm hắn không nhịn được phát run.

Cô nói: "Ảnh chụp này là do tôi cố ý mang đến cho anh đấy, anh xem nhiều lần nữa đi, đừng tưởng rằng nhắm mắt lại là có thể trốn tránh việc bản thân mình đã phạm sai lầm."

Kim Thân Hồng nhảy dựng lên xét nát ảnh chụp. Thẩm Hạ Thời bình tĩnh lấy một tập văn kiện trong tay Dương Cẩn, có vẻ rất tri kỷ mà lấy ảnh chụp ra:

"Anh xé một tấm, tôi cho người đưa anh hai tấm, anh xé hai tấm, tôi cho người đưa anh bốn tấm. Tôi nói cho anh nghe, từ hôm nay trở đi, mặc kệ anh làm gì, kể cả nhắm mắt ngủ hay là ăn cơm anh đều sẽ nghe thấy âm thanh hoảng sợ và khuôn mặt sợ hãi của các cô ấy. Thân xác ở trần gian, nhưng hồn phách lại ở địa ngục."

"Mày câm miệng! Câm miệng lại!" Kim Thân Hồng làm bộ muốn vươn tới siết cổ cô, một chân Trần Bạch đá văng hắn ra.

Thẩm Hạ Thời đứng dậy, lại mang kính râm lên: "A~ thì ra Kim thiếu gia có khuynh hướng bạo lực nha, xem ra tôi cũng cần xin cảnh sát bảo hộ nữa đó."

Thẩm Hạ Thời đi lên trước hai bước rồi lại trở về, cầm lấy ảnh chụp trên bàn quăng lên mặt Kim Thân Hồng: "Mau nhìn đi, các cô ấy đang ở địa ngục kêu tên anh đó."

Đầu Kim Thân Hồng đau tới mức muốn nứt ra, không dám nhìn tới tấm ảnh rơi trên mặt đất, mà khi hắn nhắm mắt lại liền lập tức nhớ đến hình ảnh Thẩm Hạ Thời vừa miêu tả.

Hắn ngồi xổm trong góc run rẩy, dường như thật sự có thể nghe thấy người gọi tên hắn, âm thanh hét chói tai lại như đang trào phúng thút thít. Kim Thân Hồng cảm thấy mắt nóng lên, nước trong hốc mắt không ngừng lăn xuống.

Mới vừa đi ra phòng bệnh không xa, nhóm người đã nghe thấy tiếng Kim Thân Hồng hoảng sợ thét chói tai. Úy Tây Châu nhìn cô: "Vì sao cô lại muốn làm như vậy?"

"Ba của Kim Hồng nhất định sẽ vì hắn mà mời luật sư tốt nhất đến biện hộ cho hắn vô tội, nhưng làm gì có ai gϊếŧ người mà không cảm thấy sợ hãi? Đừng tưởng rằng cố tình không thèm nghĩ thì những tâm ma đó sẽ không tồn tại. Chúng ta chỉ cần phá hỏng tâm lý phòng bị của hắn thì việc sẽ thuận lợi hơn nhiều."

Dương Cẩn liếc nhìn hắn: "Học một chút đi, đây gọi là chiến thuật tâm lý."

"Chỉ là, như vậy thật quá đê tiện."

Bước chân Thẩm Hạ Thời bỗng nhiên dừng lại, cô xoay người nhìn Úy Tây Châu, giọng lạnh như băng: "Anh nói cái gì?"

Úy Tây Châu nhìn cô: "Kiểm sát trưởng không phải là nên tìm chứng cứ để tra án sao? Làm sao lại đi đường ngang ngõ tắt như vậy?"

Môi Thẩm Hạ Thời hé mở, mỉm cười: "Úy kiểm, anh xin đổi đơn vị đi."

"Tại sao chứ?" Úy Tây Châu không phục. Nghĩ hắn sinh ra đã là người ngậm thìa vàng, mà từ lúc tới đơn vị điều tra hình sự, ba người này cơ bản đều không đặt hắn vào mắt, điều này làm hắn cực kỳ không thoải mái.

Thẩm Hạ Thời cười: "Anh nói đúng, tôi làm việc rất đê tiện nên không thể dạy hư cái loại thiếu gia quý giá như anh được. Nhanh chạy về ngôi nhà ấm áp của mình đi, tôi sợ tôi làm hư anh đấy."

Trần Bạch đuổi theo gọi Thẩm Hạ Thời vào bên cạnh nói chuyện. Khương Hân lạnh lùng liếc hắn một cái:

"Úy kiểm, làm sao anh có thể nói như vậy chứ! Anh có biết những cô gái bị Kim Thân Hồng gϊếŧ thảm hại thế nào không, anh không nghĩ hắn đê tiện như vậy sao? Anh có biết Thẩm kiểm phải chịu bao nhiêu áp lực khi nhận vụ án này không? Nếu chúng ta không dùng một chút thủ đoạn đặc thù thì đối phương sẽ lại áp dụng cách làm đê tiện để được giải trừ tội lỗi. Rốt cuộc là anh thông qua bài kiểm tra tư pháp thế nào vậy? Thẩm kiểm nói đúng đấy, anh vẫn nên đổi qua đơn vị khác đi."

Úy Tây Châu siết chặt nắm tay không nói một lời, hắn đúng là không có nghĩ quá nhiều. Trên thực tế, hắn cũng không quá thích công việc này, chỉ là an phận theo sự sắp xếp của người nhà mà thôi, mà đến đơn vị điều tra cũng chỉ là có ý tiếp cận người đó. Hắn nhìn về phía Thẩm Hạ Thời và Trần Bạch, hai người đã nói xong.

Thẩm Hạ Thời đi tới: "Đi thôi, chúng ta tới một chỗ."

Cô nhìn về phía Úy Tây Châu: "Úy kiểm, tôi biết anh không thích tác phong hành sự của chúng tôi, cũng không miễn cưỡng anh phải làm cộng sự với chúng tôi. Như anh thấy đấy, ba người chúng tôi rất ăn ý với nhau, nếu có một người trái ý sẽ cảm thấy bó tay bó chân. Nói thật, tôi cũng không thích người như anh, ý kiến bất đồng khó lòng hợp tác. Anh có thể tự gọi xe về, chúng tôi còn có việc cần làm."

Nói xong, cô đeo kính râm mở cửa lên xe. Khương Hân dẫm ga, đuôi xe mang theo chút bụi đất không chút do dự rời đi.

Úy Tây Châu nhớ tới lời của ba mẹ nói với mình: "Quan hệ của chúng ta với Viện trưởng viện kiểm sát không tồi, Viện trưởng cũng cố ý cho con với Thẩm Hạ Thời tiếp xúc nhiều hơn, nhưng tính cách con bé tương đối đặc biệt. Dù sao con cũng đã thông qua kiểm tra tư pháp, trước mắt con cùng Thẩm tiểu thư ở chung, nếu có thể khiến con bé vui vẻ đương nhiên là rất tốt."

Thương giới nịnh bợ nhau là chuyện không còn xa lạ nữa. Chính vì vậy mà Úy Tây Châu mới vào đơn vị điều tra. Nhưng mà, hiện tại xem ra hắn đã làm hỏng việc.

Hai nữ trợ lý phía sau hai mặt nhìn nhau, nhịn không được nhỏ giọng thì thầm: "Làm kiểm sát trưởng sao có thể đồng tình với phạm nhân chứ, là vì có kiểu kiểm sát trưởng như vậy tồn tại nên phạm nhân Kim Thân Hồng mới có thể năm lần bảy lượt thoát khỏi vòng pháp luật đó."

Sắc mặt Úy Tây Châu trầm xuống: "Tôi nghe được."

Nhóm trợ lý trợn trắng mắt.

@ a i k h i e t

Khương Hân nhìn theo lộ tuyến lái xe Thẩm Hạ Thời đưa: "Đây là muốn đi đâu?"

"Cảnh sát Trần nói có nhóm người chuẩn bị ám sát Kim Thân Hồng. Tôi cũng ước gì Kim Thân Hồng chạy đi tìm chết, nhưng người nhà nạn nhân khẳng định là hy vọng hắn nhận tội và đền tội ở tòa án, hơn nữa bây giờ hắn còn chưa có định tội nên không thể chết được. Chúng ta phải đi một chuyến."

"Nhóm người nào? Đừng nói là xã hội đen nha?"

Thẩm Hạ Thời thở dài một hơi: "Không khác lắm."

Trên tay cô đang cầm một tờ danh thϊếp. Vừa rồi Trần Bạch nói với cô nhóm người này gọi là 19 bộ Hòe Giang, nuốt trọn hắc bạch lưỡng đạo, chỉ cần có tiền việc gì cũng làm. Bọn họ đã từng giúp cảnh sát tra án, cũng giúp hắc đạo gϊếŧ người. Người hay tà, thật đúng là không thể biết được.

Mà lão đại của 19 bộ Hòe Giang lại chính là Mộc Tắc. Thẩm Hạ Thời nhìn chằm chằm danh thϊếp đến ngây người, trong lòng liên tục cười khổ, thật là tránh không khỏi mà trốn cũng không thoát mà.

Hèn gì cô thấy tên Mộc Tắc này nghe rất quen thuộc. 19 bộ Hòe Giang rất nổi danh ở vùng này. Chỉ là Mộc Tắc này vô cùng thần bí, nhưng danh tiếng của anh ta vẫn lan rất rộng.

Trần Bạch đưa địa chỉ nơi ở của họ. Ba người đứng trước một khu xưởng đã bỏ hoang, Dương Cẩn ghét bỏ nhéo nhéo mũi: "Hạ Hạ, cậu có tìm lầm hay không? Chỗ này mà có người à?"

"Là nơi này, chúng ta vào đi."

Đi qua khu xưởng bỏ hoang tới một tầng hầm đỗ xe cũng bỏ hoang nốt, ba người vào thang máy. Thang máy rất nhanh đã đi xuống, mãi đến tầng -5 mới dừng lại.

Đi từ thang máy qua một con đường nhỏ, một biệt thự thiết kế kỳ lạ liền xuất hiện trước mặt ba người. Phong cách như sự trộn lẫn giữa thập niên 70-80 và kiến trúc Châu u, nội thất tinh xảo kết hợp với nhau nhìn rất đặc sắc.

Dương Hân giữ chặt Khương Hân, vẻ mặt đưa đám: "Đây là chỗ nào, chúng ta đang đi gặp người nào vậy?"

Khương Hân nhíu mày, thấp giọng nói: "Đừng làm ồn."

Đến gần biệt thự, cửa mở, trong phòng truyền ra âm thanh ồn ào, có uống rượu vung quyền, có đánh bài thét to, cũng có cười ha ha, xem ra có rất nhiều người.

Thẩm Hạ Thời đứng ở ngoài, lễ phép gõ cửa: "Mộc tiên sinh, Thẩm Hạ Thời tới bàn công việc."

m thanh của cô bị bao phủ trong tiếng ồn thật lớn. Cô không khỏi nuốt nước bọt một chút, đang chuẩn bị gõ cửa lần nữa thì một người bên trong đã bước ra, cười nói:

"Ồ, chị dâu tới này."

Vẻ mặt Thẩm Hạ Thời mỉm cười: "Mộc tiên sinh đâu?"

Các anh em từ phòng đi ra, ước chừng có tới trăm người, người nào cũng cao to. Bọn họ nhìn về phía Trảm Xuân: "Anh, chị dâu đây à!?"

"Đệch, thật xinh đẹp."

"Mày còn nói nữa xem, không phải là rất xứng với đại ca sao!"

Mộc Tắc từ bên trong bước ra, hình như là vừa mới tỉnh ngủ. Biểu cảm có chút lười biếng, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng, không gài nút lộ ra cơ bụng rõ ràng, phong cảnh từ ngực đến eo rất gợi cảm, chân thon dài, đứng ở giữa đám thiếu niên tuấn lãng cũng cực kỳ nổi bật.

Thẩm Hạ Thời cười cười đến gần anh: "Tôi tìm anh có việc."

Mộc Tắc nhấc mí mắt lên nhìn. Cô gái đứng trước mặt mình có một khuôn mặt mị hoặc động lòng người, mắt đào hoa cong thành vầng trăng non, dưới chiếc mũi thon gọn là đôi môi hồng nhuận mĩ miều. Cô mảnh khảnh nhưng dáng người cực kì tốt, áo thun đơn giản bao lấy bộ ngực đẫy đà, eo nhỏ, hai chân thon dài thẳng tắp, cả người lười biếng, biểu cảm khi nói chuyện với anh cũng có chút không để ý.

Nhưng nếu vô tình bỏ qua diện mạo mỹ lệ giống yêu tinh của cô thì đó chính là phong cách làm việc giàu tinh thần trọng nghĩa nhất trên đời. Mộc Tắc cười khẽ, không rõ hàm ý liếc cô: "Vào phòng nói."

Hai người đi vào trong, các anh em ở sau liền ồn ào. Khương Hân và Dương Cẩn đang muốn đi theo thì Trảm Xuân đã vội vàng ngăn lại: "Cho lão đại và chị dâu nói chuyện riêng một chút, hai người ở ngoài chờ đi. Muốn uống cái gì?"

Hai người không có tâm trạng, đều đang lo lắng cho Thẩm Hạ Thời. Bọn họ đương nhiên nhận ra Mộc Tắc chính là người đàn ông ở quán bar kia khoảng thời gian trước. Lúc ấy lại không nghĩ tới anh ta có địa vị lớn như vậy.

Vừa mới vào phòng, Mộc Tắc liền đè Thẩm Hạ Thời trên tường: "Tại sao lại không gọi cho tôi?"

Còn nhớ chuyện này à?

Thẩm Hạ Thời cười rộ lên: "Điện thoại tôi bị tước phí."

Mộc Tắc lấy một chiếc điện thoại trong túi ra bấm một dãy số. Chỉ trong chốc lát, di động Thẩm Hạ Thời liền vang lên tiếng chuông.

Anh cúi sát vào, đôi mắt tràn ngập tính xâm lược, gắt gao nhìn cô: "Không phải vẫn còn gọi được sao?"

"Tôi bận."

"Bận?" Mộc Tắm nhẩm lại từ này, ánh mắt trở nên không tốt.

Trong lòng Thẩm Hạ Thời lộp bộp một chút, cười ha ha: "Tôi không gọi cho anh, anh cũng không gọi cho tôi đấy sao? Anh xem anh cũng có số điện thoại của tôi, tuy không biết làm sao anh có thể mò ra nhưng anh là đàn ông, hẳn là nên chủ động một chút."

Anh cười rộ lên, khuôn mặt lạnh lẽo khó thuần cũng có chút nhu hòa: "Còn trách tôi?"

"Không trách, không trách." Thẩm Hạ Thời cười ôn hòa, cô kéo góc áo anh: "Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ."

Giọng nói cô rất nhẹ, ẩn ẩn một chút nũng nịu. Mộc Tắc ngẩn người, yết hầu căng chặt, thấp giọng hỏi: "Vậy tôi nên đối xử với cô thế nào?"

"Anh phải ôn nhu một chút, tôi cũng không phải đám anh em của anh, anh làm gì phải bày ra bộ dạng muốn ăn tôi như vậy chứ, tôi là phụ nữ đó."

Dù Mộc Tắc không tin cô thật sự sợ hãi nhưng anh vẫn thu liễm một chút. Thẩm Hạ Thời cảm nhận được tay của anh đặt trên eo của mình chậm rãi siết lại. Cô nhướng mày, đây là có ý tứ với cô sao?

Như vậy càng tốt, dễ làm việc.

Thẩm Hạ Thời thuận theo dựa vào ngực anh: "Mộc Tắc, có thể đừng gϊếŧ Kim Thân Hồng được không?"

Mộc Tắc cúi đầu nhìn hàng lông mi cong cong của cô, môi vuốt ve trên trán cô, cất giọng khàn khàn:

"Tiểu thư kiểm sát trưởng, cô đang dụ dỗ tôi sao?"

Trong lòng Thẩm Hạ Thời mắng trời mắng đất, người này khó đối phó thật!

Cô ngẩng đầu, cười đến căng cơ mặt: "Như vậy thì sao?"

Mộc Tắc bỗng nhiên cắn môi cô, bàn tay thô ráp nắm cằm cô: "Tôi thích."

Nụ hôn của anh hình như luôn kiêu ngạo như vậy, nóng bỏng dây dưa với môi, va chạm với răng cô, một dòng điện chợt tản ra toàn thân làm cô có chút tê dại. Đầu lưỡi anh cạy hàm răng của Thẩm Hạ Thời rồi hung hăng mυ"ŧ vào. Lực tay ôm hông cô ngày càng tăng, anh siết chặt đến mức hô hấp của Thẩm Hạ Thời trở nên dồn dập. Cô bị giam cầm trong ngực anh, tựa như không có chút khoảng trống nào để giãy giụa.

Không khí dần dần mất đi, Thẩm Hạ Thời khó chịu thở gấp. Động tác Mộc Tắc hơi hòa hoãn, khẽ liếʍ khóe miệng cô, giọng khàn đυ.c: "Sao vậy?"

"Anh nhẹ chút, cắn tôi đau."

Giọng cô mềm mại mang theo chút nức nở, âm cuối còn thở dốc ái muội. Bụng dưới Mộc Tắc liền nóng lên, mẹ nó!