Chương 26: Viên Viên ca hát đòi tiền, Niệm Niệm ca hát đòi mạng.

Editor: Đào Sindy

Hộ bộ Thượng thư họ Chu, tên là Chu Du, là người tiên Hoàng trọng dụng khi tại vị, tính tình ổn trọng suy nghĩ chu toàn, giao mọi thứ trên tay ông có thể làm không tệ, cho nên sau khi đương kim kế vị ông vẫn được coi trọng như cũ.

Hôm nay ồn ào chuyện này, Chu Du nghiêm túc suy nghĩ mới tiến cung, nghe nói tất cả người tới trước đều bị liên lụy, trên đường ông đã suy nghĩ làm sao đối diện với mặt than.

Sau khi vào trong mới phát hiện, dù Hoàng Thượng thế này không được gọi là thoang thoảng gió xuân, trước mặt so với miêu tả của những người kia cũng khác một trời một vực.

Có chút ngoài ý muốn, sau đó ông nghĩ thông suốt.

Vừa rồi Tổng quản thái giám cũng nói hôm nay Hoàng Thượng khó chịu, có thể kiềm hãm lại là công lao của Hi tần nương nương. Trước đó nghe Hữu tướng chửi bới cả nhà Hi tần, nói từ tiến cung đến nay nàng được long sủng không ngừng, hiện tại đã tới cấp độ độc sủng hậu cung. Bởi vì nàng, Hoàng Thượng đã xử lý rất nhiều người, Hoàng Thượng bị Hi tần ảnh hưởng to lớn như thế, không phải chuyện tốt. Một khi nữ nhân gia* được sủng vượt khuôn, e ngại làm ra chuyện nguy hại triều đình.

*ý nói phụ nữ trong gia đình.

Hữu tướng hận không thể đề danh mấy yêu cơ họa quốc triều đại trước, ám chỉ mọi người Hi tần đang đi trên con đường này.

Có người đưa ra dị nghị, nói Hi tần được sủng ái chỉ có nửa năm, không thấy nàng mưu cầu tư lợi vì Phùng gia.

"Đó là vì thân mẫu Lý thị của nàng mất sớm, Phùng Khánh Dư cưới kế mẫu, đối với con cái kế mẫu sinh tốt hơn, khiến nàng sinh lòng oán hận."

Vẫn có người không đồng ý. Coi như nàng oán hận mẫu tử Từ thị, Phùng gia còn có những người khác mà? Còn có nhà mẹ đẻ của thân mẫu, có ai dựa vào nàng?

Chuyện người ta không làm, không phải Hữu tướng cứ nói có giống như muốn gạt bỏ đối thủ cho nữ nhi của mình. Ai mà không biết Tô phi và Hi tần đυ.ng độ mấy lần, còn không thắng nổi.

Cách nhìn của các vị đại nhân đối với Hi tần luôn không thống nhất, bọn họ cũng chỉ tự mình biện luận, thứ nhất quả thật Hi tần coi như quy củ, thứ hai đối với Hoàng Thượng khống chế triều đình mà nói, không có ai dám cứng đầu mà rước lấy xuôi xẻo.

Mấy ngày trước, Chu Thượng thư tương đối trung lập, cũng cảm thấy trước mắt còn tốt, nhưng có chút bận tâm tương lai.

Cho đến khi ông tận mắt nhìn thấy Phùng Niệm thì cảm thấy bên trong người này nhất định không phải dạng dơ bẩn, không nói đến dáng vẻ nàng tốt hay xấu, chỉ nói tướng mạo và khí chất toàn thân, nói là nữ thần dưới trần gian cũng không đủ. Tướng do tâm sinh ra, có yêu cơ họa quốc nào có thể có tiên khí toàn thân đây?

Chu Thượng thư đắp lên tượng thần phi tiên tử cho Phùng Niệm, lại nghĩ tới Hoàng Thượng sủng ái nàng, từ nội tâm ông cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được, nếu hậu viện nhà mình cũng có một người thế này, cũng phải cưng nựng như bảo bối, ai có thể nhẫn tâm lạnh nhạt?

Gặp qua Phùng Niệm rồi thì Chu Thượng Thư càng nghĩ càng xa, quên mất chính sự. Cho đến khi Hoàng Thượng hỏi, ông mới lắc đầu suy nghĩ, tìm chính sự cần thương lượng về.

Hai người quân thần nói chuyện nửa canh giờ, chờ đến mấy chỗ quan trọng đều đã có cách, Hoàng Thượng mới khen ông một câu, thả người xuất cung.

Từ Ngự Thư Phòng đi ra, Chu Du nhớ tới mấy người bị chửi trước đó, ông phát ra cảm tạ cả nhà Hi tần từ nội tâm ...

Bỗng nhiên lại nghĩ đến khuôn mặt thối của Phùng Khánh Dư.

Được rồi, chỉ cần tạ ơn Hi tần thôi.

Hi tần nương nương, đưa đến tác dụng tốt rõ ràng với Hoàng Thượng, lại luôn bị người khác hiểu lầm, rất nhiều ô danh trên lưng vốn không nên thuộc về nàng.

Chu Du định lúc rảnh sẽ nói vài câu với hảo hữu thân nhất, cố gắng hỗ trợ làm sáng tỏ. Người ta trong sạch dựa vào đâu bị chửi bới thế kia? Cố ý rải câu nói như thế thì một nhà Hữu tướng thật thất đức.

Sau Hứa Hàn Lâm, Hữu tướng lại bị Hộ bộ Thượng thư Chu Du chửi xéo một trận.

Nói về Phùng Niệm, nàng ngâm nga đoạn kia chỉ vì test kỹ năng, kiểm tra xong thấy kết quả thật kinh người, đến lúc người người cảm thấy bất an, sợ đυ.ng họng súng bị xử lý, lúc rời đi nhìn những người hầu hạ ở ngự tiền, đều hận không thể nâng…trà nóng chậm rãi bình luận, tất cả đều là bộ dáng năm tháng an tĩnh.

Phùng Niệm: "Đây là kỹ năng thần tiên gì thế? Cầm đi kể chuyện ma sợ là phải hù chết người luôn."

Bao Tự: "?"

Hạ Cơ: "?"

Triệu Phi Yến: "?"

Tây Thi: "Tại sao lại muốn kể chuyện ma? Bình thường không phải lên đài biểu diễn phát tài các kiểu sao?"

Phùng Niệm: "Bởi vì không thiếu tiền, mặc dù Hoàng Thượng ở một số phương diện một lời khó nói hết, nhưng đối với ta vẫn rất hào phóng, chi phí ăn mặc trong Trường Hi cung vô cùng tốt."

Sau khi giải thích, Phùng Niệm còn tiếc nàng đã tiến cung, nếu là trước khi tiến cung được thế này, nàng cần phải đóng vai làm vong mẫu* chuồn đến viện của lão gia gọi hồn, dù dọa không chết cũng phải khiến ông ta sợ đến bệnh.

*vong hồn của mẫu thân đã mất.

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ hơi tiếc, làm người phải nên nhìn về phía trước.

*

Chuyện lần này thật có chút khó giải quyết, Hoàng thượng biểu hiện trực tiếp mấy ngày không vào hậu cung, Phùng Niệm cố gắng quan tâm, nàng và Tiểu Triệu công công nghe ngóng, biết được một ngày thì hết nửa ngày người phải gặp đại thần, mệt mỏi thì nhắm mắt một chút, đôi lúc cảm thấy đầu óc không thanh tỉnh liền đi đến dưới mái hiên đứng...

"Như vậy sao được? Cố gắng chịu đựng như thế thì thân thể chịu nổi không?"

"Hồi nương nương, các nô tài đều rất lo lắng, hai ngày gần đây Hoàng Thượng lo nghĩ nhiều chuyện, ngay cả ngủ cũng không tốt lắm, tinh lực có chút không ổn." Tiểu Triệu Tử cổ vũ Phùng Niệm nên đi thăm Hoàng Thượng nhiều hơn: "Mỗi lần chỉ cần có nương nương ở đó, Hoàng Thượng vui vẻ hơn rất nhiều, nương nương có thể thường xuyên đưa điểm tâm càng tốt."

"Ta cũng muốn, chỉ sợ gặp Hoàng Thượng đang nghị sự cùng đám đại thần, ta xông vào thì họ sẽ nói gì?"

Tiểu Triệu Tử nói ra mấy mốc thời gian, nói những lúc này người tới không nhiều.

Thấy hắn như rất ngóng trông mình đi, Phùng Niệm nhẹ gật đầu.

Sau khi Tiểu Triệu Tử rời đi, Phùng Niệm suy nghĩ một lát, thấy nàng như gặp vấn đề khó giải, Trần ma ma hỏi một câu.

Phùng Niệm nói: "Ta thấy hình như hắn rất hi vọng ta đi tìm Hoàng Thượng."

Trần ma ma cười nói: "Không chỉ hắn, hầu hạ ở ngự tiền đều ngóng trông người đi. Với họ mà nói chuyện trên triều đình làm sao cũng tốt, trái phải đã có đại thần quan tâm, những thứ đó hoàn toàn không quan trọng bằng thân thể của Hoàng thượng. Hoàng thượng có chút không thoải mái để Thái hậu biết sẽ chửi một trận, tình huống nghiêm trọng hơn thì họ sẽ bị bắt lại hỏi tội. Nương nương người có thể khuyên Hoàng Thượng thì thử nhìn một chút, cố gắng có thể kết thiện duyên."

Trọng điểm mà Trần ma ma muốn khuyên nương nương nhà mình là chủ động chút, có cơ hội thì nên biểu hiện kiếm điểm.

Trọng điểm của Phùng Niệm hoàn toàn sai lệch, nàng để ý tới chỗ khác: "Thái hậu ôn hòa như thế, cũng sẽ tùy ý xử lý người khác sao?"

Đây. . .

Phải làm sao mới có thể để nương nương nhà mình hiểu Thái hậu đối xử với nàng khác biệt đây?

Đừng thấy Thái hậu không xử lý công việc, nếu ai cả gan hại long thể Hoàng Thượng, đập bể đầu cũng không có tác dụng, bà ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.

Trên thực tế, Trần ma ma đến nay cũng không rõ nương nương làm thế nào chiếm được đối đãi khác biệt của Thái hậu.

Nghe Tiểu Triệu Tử nói như vậy, Phùng Niệm bắt đầu chủ động đi đến ngự tiền, có khi nàng bưng điểm tâm có lúc là trà nóng, bình thường đi lúc xế chiều, lúc này Hoàng Thượng đã bận rộn hơn nửa ngày, thân thể đã có chút mệt mỏi. Nàng đi qua bóp hai cái, hoặc ngồi yên trên giường, để Hoàng Thượng nằm xuống đùi một hồi.

Thấy y không ngủ được, Phùng Niệm còn mở ra kỹ năng thôi miên.

Thoạt đầu là ngâm nga ca khúc có tiết tấu chậm, có mấy lần nàng ngại phiền nên kể chuyện cho Hoàng Thượng nghe trước khi ngủ, là mấy câu chuyện những nhà đại nhân hù dọa trẻ nhỏ, vừa rồi Hoàng Thượng có chút buồn ngủ, nghe nàng kể thì tỉnh.

"Tâm can à..."

Phùng Niệm đang buồn bực: "Sao Hoàng Thượng còn chưa ngủ?"

"Lúc đầu trẫm rất nhanh đã ngủ mất, nàng kể chuyện này lại khiến cơn buồn ngủ bay biến."

"..." Chuyện kể trước khi ngủ hình như nên âm trầm một chút, Phùng Niệm hơi tỉnh, cúi đầu vô tội nhìn cẩu Hoàng đế nằm trên đùi mình nói: "Hay là Hoàng Thượng đừng ngủ nữa, chúng ta thử lấy độc trị độc, ta hát để người lấy lại tinh thần, người nghe xong cố gắng không mệt nữa?"

Cẩu Hoàng đế có trực giác không ổn, muốn nàng dừng lại, thế nhưng chưa kịp.

Phùng Niệm chuẩn bị, an vị tại chỗ hát cổ vũ binh sĩ hành quân ra trận gϊếŧ địch đền đáp quốc gia.

Tiểu Triệu công công mời Phùng Niệm tới khuyên Hoàng Thượng nghỉ ngơi, kết quả Phùng Niệm đến một lần thì đêm đó Hoàng Thượng không chút buồn ngủ, đốt đèn chiến suốt cả đêm...

Không chỉ y, bên ngoài nghe thấy cũng trải qua hai tầng băng hỏa, thoạt đầu kém chút bị Hi tần nương nương thôi miên, có mấy người không mở mắt ra nổi, bỗng nhiên một tiếng hành quân vang dội vang lên...

Đứng gác ở ngự tiền hôm ấy, thay ca trở về nằm xuống không ngủ được, trong đầu như có thiên quân vạn mã đang chạy.

Phùng Tiểu Liên: "Qua hôm nay, sau này giọng ca của chủ group chúng ta sẽ sáng ngời, trước mặt chỉnh tề quỳ xuống một loạt bảo mỹ nữ tha mạng chuyện gì cũng từ từ."

Triệu Phi Yến: "Đúng thôi, có gì không thể nói rõ ràng chứ? Có bất kỳ yêu cầu gì người cứ nói!"

Tây Thi: "Ai, Viên Viên ca hát đòi tiền, Niệm Niệm ca hát đòi mạng."

Trần Viên Viên: "Lúc ấy ta không phải như vậy..."

Đát Kỷ: "Đây còn phải nói? Khi đó muội có bản lãnh này, hát ca khúc buồn bả ủ rũ tâm tàn ý lạnh cho mấy tên cặn bã đó, bảo đảm khiến bọn họ đứng xếp hàng đến Giang Biên nhảy xuống như sủi cảo."

Bao Tự: "Mọi người ngẫm lại ánh mắt cẩu Hoàng đế nhìn chỉ group là dạng gì, hắn nín chết vẫn phải nhịn không thể mắng, tình cảnh này thật là thoải mái."

Lữ Trĩ: "Cũng không biết thiết lập tiên nữ của chủ group trong lòng cẩu Hoàng đế có còn không?"

...

Nói thực ra, ngay từ đầu cẩu Hoàng đế có chút lơ mơ, nhưng y lại có ưu điểm, chỉ cần có độ hảo cảm cao với nàng thì dù có tình huống bất ngờ gì xảy ra, y cũng có thể giúp đỡ xoa dịu, một khi muốn xuống tới liền thực hiện ăn khớp trước sau như một với bản thân mình.

Ví như bài hành quân này, khiến Phùng Niệm từ một tiên nữ không màn thế sự nói chung thăng cấp thành tiên nữ trong lòng ôm ấp tình cảm với quốc gia, khi nàng cất giọng hát, cẩu Hoàng đế cảm thấy mình thật sự nghe thấy tiếng ngựa hí của thiên quân vạn mã, còn có tiếng gϊếŧ khi đánh trực diện, điều này cần tình cảm sâu bao nhiêu để đưa vào mới có thể đạt được trình độ này?

Bản thân cẩu Hoàng đế cảm động một phen, vì Phùng Niệm phất cờ hò reo đồng thời trong lòng còn giẫm đạp mỹ nữ nhà khác.

Trong lòng tự nhủ các nàng hát cả đời cũng không có được lòng trẫm thế này.

Cuối cùng còn là người không thể, cảnh giới thấp.

Nhớ tới lễ vạn thọ y nhìn thấy Hi tần múa nên đã viết thiên phú văn, lúc ấy thật hài lòng, sau ngày hôm nay y cảm thấy còn có thể sửa một chút.

Trọng điểm của phú văn hôm đó là thổi Phùng Niệm có dáng dấp đẹp, thân thể yêu kiều, nhảy múa đẹp mắt, cẩu Hoàng đế cảm thấy y bị vẻ ngoài che mắt, không xâm nhập vào nội tâm mỹ nhân. Châm chước qua lại tăng thêm hai đoạn, một đoạn nói giọng hát nàng nổi bật tựa như tiên âm mênh mông, một đoạn nói nàng có tình cảm to lớn.

Cẩu Hoàng đế sớm định làm mặt bình phong to gấp đôi bày trong ngự thư phòng, đã có một mặt chữ, hay dùng bản văn chương này là được, y thử động đậy bút, không có cảm giác. Rơi vào đường cùng mới từ bỏ ý tự mình vẽ tranh nên bảo Lý Trung Thuận đi truyền họa sư trong cung.

Người vừa đến, đã bị ép nghe một phần văn chương rắm cầu vồng, là do Lý Trung Thuận đọc, cẩu Hoàng đế để hắn nghe cho tốt, nghe xong còn phối hợp vẽ. TruyenHDđ+l!qđ

Trong cung vì phục vụ hoàng thất ai không phải là đại gia chứ?

Lưu Họa sư am hiểu nhất là mỹ nhân đồ, trên đường tới đã biết từ miệng tổng quản thái giám mình sẽ vẽ tranh Hi tần nương nương trong cung, bản thân thấy đây không khó. Chân chính đến trước mặt Hoàng Thượng, nghe bài văn ca tụng quá phô trương, Lưu họa sư lặng yên.

Lúc ấy hắn có cảm giác ――

Đây thật sự là do Hoàng Thượng viết? Viết Hi tần nương nương của Trường Hi cung? Là thật sao? Thật sự có người thế này? Đây không phải sủng phi trong cung mà là tiên nữ trên trời!

So với Hứa Quý nhân ngay thẳng chọc tức cẩu Hoàng đế, Lưu họa sư bình tĩnh hơn nhiều.

Chiếu vào đường lối vẽ những thứ phi tần khác khẳng định không được, hắn trực tiếp quên hôm nay tới là để vẽ Hi tần, coi như vẽ một bức thần nữ.

Trong tranh nữ tử đang nhảy múa, nàng có hình dáng nghiêng nước nghiêng thành, phối hợp thần sắc lạnh nhạt, có khí chất thần phi tiên tử cao không thể chạm, lại phải phiêu dật xuất trần, có thêm ít dây lụa bay bay, mỹ nhân nhẹ nhàng như một làn gió tung bay xoay chuyển trời đất... Hoàng Thượng muốn đại khái là dạng này đi.

Lưu Họa sư phác họa bản nháp trong đầu, bỗng nhiên nghe Hoàng Thượng hỏi: "Ngươi muốn nhìn thấy Hi tần không?"

Thời gian Hi tần nương nương tiến cung vẫn tương đối ngắn, hắn chưa vẽ nên chưa từng gặp. Lưu Họa sư thành thật lắc đầu, Hoàng Thượng lập tức gọi Tiểu Triệu Tử đi triệu người.

"Chờ một lát ngươi dụi mắt cho kỹ để nhìn, trở về vẽ tốt một chút."

Trong lòng Lưu họa sư từ chối, chưa thấy qua người thật hắn chỉ cần tưởng tượng tiên nữ thế nào là có thể vẽ, gặp người thật huyễn tưởng bị phá thì biết làm sao?

Nhưng hắn lại không có lý do để từ chối, đành phải kiên trì nhìn.

Lúc này, ngươi nói với Lưu Họa sư Hi tần tuyệt đối nhận được lời khen như thế của Hoàng Thượng, hắn một chút cũng không tin. Cho đến khi nhìn thấy Hi tần mở đầy vầng sáng...

Là tiên nữ không sai.

Thậm chí Lưu Họa sư cảm thấy trên người nàng có ánh sáng trong suốt, mây cuộn sương mù xung quanh cũng là thật, người kia, cưỡi tường vân bay vào.

Sau khi tận mắt thấy Phùng Niệm, Lưu họa sư bộc phát ra nhiệt tình lớn nhất đời này, hắn ngừng làm thứ khác toàn bộ thể xác tinh thần vùi đầu vào mỹ nhân đồ Hoàng Thượng đang cần.

Các bằng hữu tìm hắn dùng trà uống rượu cũng không thấy người, nô tài trong phủ nói hôm lão gia từ trong cung ra liền nhốt mình vào trong phòng vẽ tranh không biết ngày đêm, mấy hôm nay chân không bước ra khỏi nhà, ban đêm cũng nghỉ ở phòng kia.

Các bằng hữu chưa từng thấy hắn tập trung như thế, lại hỏi người hầu một chút.

Mới biết hắn gặp được mỹ nhân đẹp nhất đời này, đối phương khiến toàn bộ tài hoa và kí©h thí©ɧ nổi lên, Lưu Nhị quyết định làm ra tác phẩm hài lòng nhất, trước khi hoàn thành hắn không gặp ai cả.

"Vậy ngươi biết hắn đang vẽ ai không?"

"Hình như là được Hoàng Thượng yêu cầu làm cho Hi tần nương nương trong cung."

"Không phải nói nửa Lệ phi đã có thể sánh bằng Hi tần?" d#đ_l!q+đ

"Từng nghe qua cách nói này, hồi trước Hứa Hàn Lâm bảo đó chỉ là lời đồn, gần đây Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân cũng nói Lệ phi so với Hi tần chẳng qua là ánh huỳnh quang dưới trăng thôi. Cộng thêm lão gia chúng ta... Không dối gạt người, ta đã theo lão gia bao nhiêu năm, thường ngày xem như vẽ tranh cho nương nương trong cung, hắn đều nên ăn thì ăn nên hát thì hát, chưa từng nghiêm túc như vậy, có thể khiến lão gia mất ăn mất ngủ vẽ một bức họa, đó là tuyệt sắc cỡ nào đây?"

Rất nhiều bằng hữu của Lưu Họa sư cũng là nghệ thuật gia, đều hiểu cảm giác này.

Có đôi khi người ta lấy vàng ra xin ngươi cũng không muốn cầm bút vì hắn. Nhưng nếu nhìn thấy mỹ nhân mỹ cảnh chân chính thì nhất định không kìm nén được, nếu là không thể vẽ ra, ngươi có thể nhớ mỗi ngày, ăn cũng ăn không ngon ngủ cũng ngủ không yên.

Lưu Họa sư vội vàng nhốt mình trong phòng, bên ngoài không hiểu liền truyền ầm lên, quen biết hắn đều biết việc này, đang suy nghĩ người này có thể xinh đẹp đến mức nào mới có thể câu mất linh hồn Lưu Nhị.

Hắn không phải đồ nhà quê nông thôn, cũng đã gặp không ít các loại mỹ nhân.

Trước có Hứa Hàn Lâm và Chu Thượng Thư, sau có vị Lưu Họa sư này.

Ba người bọn họ cùng nhau bác bỏ cách nói ban đầu về Hi tần, dáng vẻ xấu xí chỉ là thủ đoạn cao lôi kéo Hoàng thượng.

Cũng bắt đầu từ đây, thổi phồng mỹ mạo của Hi tần nhiều hơn.

Người thổi chủ yếu là đám nam nhân, từ làm quan đến người đọc sách đều cho rằng Hứa Hàn lâm và Chu Thượng Thư không thể nói láo càng không cùng nhau mù mắt. Còn những người làm nghệ thuật kia, cũng nói nếu không phải là người thật sự đẹp đến độ nào thì Lưu Nhị nổi điên làm gì? ...

Những nam nhân này đứng một bên, dù chưa từng thấy cũng kiên định cho rằng Hi tần là mỹ nhân khuynh quốc, còn Phùng Khánh Dư khiêm tốn nói không có chuyện đó ――

"Là ngươi quá khiêm tốn mới khiến cho những người kia rảnh rỗi bàn về nữ nhi mình."

"Đều biết trưởng nữ trong nhà ngươi dung mạo tựa thiên tiên, đừng nói nàng cũng không chịu nổi những lời tán dương thế này."

Từ "Hi tần nét đẹp nhân gian" truyền ra, mỗi ngày Phùng Khánh Dư đều ngu ngơ.

Ông ta cảm thấy từng câu từng chữ của mình vô cùng chân thực, cho tới bây giờ chưa từng khiêm tốn, nhưng bên ngoài lại không tin. Thế thì thôi đi, gần đây còn có người nhắc tới với ông ta, nói trước kia không nhận ra tâm tư đố kị của nữ nhân nặng như vậy, Hứa Hàn Lâm người ta đã lấy một thân danh dự ra bảo đảm, các nàng còn mạnh miệng, không phải nói Hi tần cũng chỉ như vậy, không đẹp thật.

"Hứa Hàn Lâm là ai? Chu Thượng Thư lại là kẻ nào? Đến mức nói láo như vậy? Vả lại người nói thật hay nói láo thì chúng ta ở trên quan trường chìm nổi có thể không nhìn ra sao?"

"May bọn họ đúng lúc thấy người, nếu không thanh danh của Hi tần nương nương sẽ bị hủy trong tay những phụ nhân kia!"

"Có một số phụ nhân, quả thật ác độc!"