Chương 1

Xung hỉ

Tạ Minh Trạch tỉnh lại từ trong hỗn độn, lọt vào tầm mắt là một mảnh đỏ như máu.

Hỉ phục đỏ thẫm phức tạp rườm rà, trang sức ngọc bội leng keng, làm hắn trong nháy mắt tưởng mình xuyên vào một thân nữ tử.

Cũng may âm tiết khi phát ra, tuy rằng do lâu rồi chưa nói chuyện nên giọng có khàn khàn, nhưng thật là giọng nam.

"Huynh trưởng thật đúng là có phúc khí, có thể gả cho Cửu hoàng tử tiếng tăm lẫy lừng làm nam thê, nghe nói Cửu hoàng tử đến nay không có thông phòng cũng không có thê thϊếp, huynh trưởng gả vào trong phủ, chính là đứng đầu, hôn sự này thật tốt, thật sự là trời đất tạo nên một đôi."

Giọng nữ đậm mùi bạch liên còn mang theo trào phúng đắc ý vang lên, Tạ Minh Trạch đang nỗ lực ngồi dậy lại thất bại ngã xuống giường.

Tạ Minh Trạch cả người mềm mại vô lực, là bị hạ dược.

Nghe thấy nữ tử nói, đôi mắt đào hoa hoặc nhân khẽ khép của Tạ Minh Trạch xẹt qua lãnh quang, hắn nương dựa vào thành giường ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy cách vài bước có một nữ tử thân hình cao gầy mặc cổ trang đang đứng, dung mạo tú lệ uyển chuyển, nhưng giờ phút này dung nhan bị phá hư bởi đôi mắt sinh sôi đầy ác độc.

Nữ tử nhìn thấy hắn chật vật như vậy, càng thêm khoái trá.

Chỉ cần qua hôm nay, bái đường xong, Tạ Minh Trạch thành Cửu hoàng tử phi, Thái Tử điện hạ sẽ không bao giờ có khả năng cưới hắn.

Vinh sủng đời trước hắn đạt được cùng vị trí quân hậu, đều sẽ bị nàng nắm trong lòng bàn tay.

Tạ Ngọc Kiều nhéo khăn che miệng cười khanh khách, nghĩ đến đời trước nàng gả nhầm người xấu, nhận hết thảy tra tấn, chật vật đến bất kham, nhìn đến người này lại trở thành quân hậu, cao cao tại thượng như vậy, độc chiếm muôn vàn sủng ải như vậy... Làm nàng ghen ghét như vậy.

Nhưng dựa vào cái gì hắn có thể hưởng hết vinh hoa thế gian, mà đồng dạng nàng thân là đích kế muội lại mù lòa chọn sai phu quân, bị phản bội, bị một phong hưu thư hưu bỏ, chật vật bất kham.

Nhưng nàng trọng sinh, nàng biết trước tình tiết sẽ xảy ra, nàng nhanh tay gả hắn ra ngoài.

Nhưng không phải gả cho Thái Tử, trữ quân đời trước, mà là gả cho Cửu hoàng tử, người sắp xuống hoàng tuyền đi dạo. Cửu hoàng tử hiện giờ nắm quyền thì sao, giờ phút này chả phải hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, hơn một tháng nữa liền phải lên bàn thờ ngồi.

Đến lúc đó, người này sẽ trở thành quả phu.

Thái Tử điện hạ cao cao tại thượng như vậy, ngày sau là vua một nước, sao có thể cưới một quả phu?

Tạ Minh Trạch giống như đời trước phong cảnh mênh mông mà gả vào Đông Cung là chuyện bất khả thi.

Đời trước người này trở thành Thái Tử phi, cho dù sau này long tử là do trắc phi tiến vào cùng thời gian với hắn sở sinh, Thái Tử vẫn như cũ đối hắn si tình bất hối. Sau khi đăng cơ càng thêm sủng ái, phong hắn quân hậu, một đời vinh sủng.

Mà nàng hiện giờ trọng sinh, nàng có thể tự mình sinh hài tử, nếu đoạt được tâm Thái Tử, chính là như hổ thêm cánh.

Tạ Minh Trạch nhìn nữ tử miệng lẩm bẩm thầm thì phát ra âm thanh nhưng bản thân lại hoàn toàn nghe không được cái gì, bởi trong đầu từng tảng lớn ký ức đang lao xồng xộc vào, bao gồm cả âm thanh tuyệt vọng xen lẫn không cam lòng trước khi chết của nguyên thân.

Nguyên thân là con vợ cả của Sở quốc Tạ tướng gia, chỉ tiếc mẹ đẻ mất sớm, sau Tạ tướng gia cưới kế thê, sinh ra hai nam hai nữ, trong đó đích kế thứ nữ chính là trước mắt vị này Nhị tiểu thư tướng phủ Tạ Ngọc Kiều.

Không chỉ có như thế, trong đầu hắn còn nhiều thêm một quyển sách.

Nội dung xoay quanh nữ chính đời trước chết thảm sau đó trọng sinh trở về nên biết được cốt truyện, biết kế huynh ngày sau sẽ trở thành Thái Tử phi, rồi lên vị trí quân hậu. Vì thế không tiếc tính kế xuống tay trước một bước đem hắn gả cho Cửu hoàng tử, vốn ngày sau sớm chết, hiện giờ bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, tính tình thô bạo, âm tình bất định, thường xuyên nổi điên.

Mà thời điểm hắn xuyên tới, theo như kịch bản viết, chính là ngay trước lúc pháo hôi kế huynh phải lên kiệu hoa.

Vì sợ nguyên thân cự hôn, từ lúc thánh chỉ tứ hôn ban xuống tới giờ nửa tháng, nguyên thân đã bị hạ nhuyễn cân tán, cả người mềm mại vô lực, nói cũng là thều thào khinh khinh phiêu phiêu, ai cũng không thể tới gần nguyên thân trừ hai gã sai vặt. Tình hình là như vậy thẳng đến ngày xuất giá hôm nay.

Tạ Minh Trạch cạn lời, nữ phụ có tính cách ác độc như vậy cũng có thể làm nữ chính?

Không chỉ dừng lại ở đó, nhằm tẩy trắng cho nữ chính, trong sách còn không tiếc sức vung bột giặt thuốc tẩy. Nào là "người không vì mình, trời tru đất diệt", rồi huống chi hiện tại nguyên thân và Thái Tử còn chưa sinh ra cảm tình với nhau, không thể coi như tiểu tam đoạt nhân duyên.

May thay Tạ Minh Trạch không cử động được, chứ nếu được đã vươn vuốt cào nát mặt nàng.

Lúc này trong đầu vang lên một tiếng【đông】thanh thúy, như là một giọt nước từ máng xối rơi vào trong hồ sâu linh hoạt kỳ ảo lại thông thấu.

Cùng lúc đó, âm thanh máy móc vang lên trong đầu.

【Chúc mừng ký chủ tiến vào hệ thống Trọng Sinh, 123 hết sức trung thành vì ký chủ phục vụ. Ký chủ muốn trói định hệ thống không? Cốt truyện nhắc đến lúc trước cùng với tóm tắt trọng điểm tình cảnh trong truyện đều là phúc lợi hệ thống mang đến cho ký chủ đó nha.

Một khi ký chủ trói định hệ thống thành công, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ [Di nguyện của nguyên thân X1], tiếp thu nhiệm vụ sẽ nhận được 10 điểm sinh mệnh. Trước mắt điểm sinh mệnh của ký chủ là 0, một canh giờ tiêu tốn 1 điểm sinh mệnh, khi điểm sinh mệnh hết ký chủ cũng sẽ bị mạt sát. Ký chủ có một canh giờ suy xét xem có muốn trói định bổn hệ thống hay không.】

Tạ Minh Trạch: "......"

Nói cách khác một ngày không làm gì cũng tốn 12 điểm sinh mệnh?

Thế mà tiếp thu nhiệm vụ mới chỉ nhận được có 10 điểm sinh mệnh? Ủa?

Tạ Minh Trạch quyết định làm một con cá mặn: Ờ hở.

*cá mặn: cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn, một vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng, không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

【Ký chủ? Ngươi chỉ có một canh giờ suy xét thôi đó.】

Tạ Minh Trạch: Ta không điếc, đều nghe rõ. Còn không phải là bị mạt sát sao? Ngẫm lại ta cũng từng trải qua một đời, chết cũng đã chết rồi, làm người không nên sợ hãi sinh tử. Chết thì chết thôi.

【......】

Tạ Minh Trạch lúc này đã biết rõ cốt truyện, thực bình tĩnh nhìn Tạ Ngọc Kiều đứng cách đó không xa đang xem trọn bộ dáng chật vật của hắn.

Người sau bị hắn nhìn đến giật mình, cau mày.

Tạ Minh Trạch: Ngươi xem, nàng là một tiểu cô nương đều có thể tùy tiện khi dễ ta, không thú vị, không có gì đáng theo đuổi, không thể xuất đầu, trọng sinh như vậy, có cũng như không.

【...... Kia, ký chủ ngươi muốn như thế nào?】

Tạ Minh Trạch cười: Có thể thương lượng ư? Này không phải giải quyết xong sao.

Tạ Minh Trạch: Yêu cầu của ta cũng không nhiều lắm. Một, sau khi trói định hệ thống thành công điểm sinh mệnh phải nhân đôi lên 20. Hai, giúp ta khôi phục thể lực. Ba, ta phải biết cốt truyện kế tiếp.

Trong sách chỉ cung cấp ký ức của nguyên thân cùng tóm tắt bối cảnh đến đoạn nữ chính Tạ Ngọc Kiều sau khi trọng sinh ra tay thiết kế nguyên thân phải gả chồng này nọ. Từ lúc gả chồng hiện tay đến tương lai về sau không có manh mối nào.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Không có cốt truyện nhắc nhở, Tạ Ngọc Kiều lại có bàn tay vàng biết trước tình tiết, trận này đánh là đánh thế nào?

【 Gấp đôi điểm sinh mệnh không vấn đề gì, giúp ngươi khôi phục thể lực cũng có thể, nhưng không thể báo toàn bộ cốt truyện kế tiếp cho ngươi, nhiều lắm chỉ giúp được ngươi mở khóa trước cốt truyện hằng ngày theo như trong sách.】

Tạ Minh Trạch: Ta muốn biết trước cốt truyện cả ngày hôm sau vào lúc khuya giờ Tý hôm trước, mỗi ngày đều như vậy.

【 Này không được! 】

Tạ Minh Trạch: Hây dà, thôi thì thôi nhé, cũng đành thế thôi. Cúi đầu 90 độ chào ngươi nha. Ta nằm tốt rồi, lần đầu trải nghiệm quá trình mạt sát, tính ra cũng là một trải nghiệm mới mẻ, đời này coi như đáng.

【............】

Cuối cùng Hệ thống 123 vẫn đồng ý.

Tạ Minh Trạch thấy chuyển biến tốt liền ngừng, rất sảng khoái trói định hệ thống, tuy rằng bắt đầu là hard mode, nhưng dù sao cũng có thể sống lâu cả đời, lại còn miễn phí, không cần lãng phí.

Về di nguyện của nguyên thân, nếu hắn đã tiếp thu thân thể này, hắn cũng có trách nhiệm thay nguyên thân hoàn thành nguyện vọng cuối cùng trước khi qua đời.

Tạ Minh Trạch vừa đồng ý trói định hệ thống, trong đầu một lần nữa vang lên keng keng keng tiếng vang.

【Chúc mừng ký chủ trói định Hệ thống 123, đạt được nhiệm vụ chính [Di nguyện của nguyên thân X1], [Điểm sinh mệnh +20], [Nước thuốc khôi phục X1], [Cốt truyện hằng ngày X1]】

Tạ Minh Trạch không chần chờ gì mà uống vào nước thuốc khôi phục.

Chỉ trong tích tắc, thân thể vốn mềm mại vô lực đột nhiên khôi phục bình thường, đại khái tình trạng vô lực lúc trước so với bây giờ đối lập quá rõ ràng, tự dưng Tạ Minh Trạch cảm thấy giờ phút này chính mình có sức lực vô biên dùng mãi không hết.

Hắn lại không động đậy, hướng sang Tạ Ngọc Kiều, người sau khi đã xem đủ bộ dáng chật vật của hắn hiện đang chuẩn bị rời đi, mở miệng: "Ta muốn gặp phụ thân."

Tạ Ngọc Kiều liếc hắn một cái, hồ nghi hỏi: "Ngươi gặp phụ thân làm gì?"

Tạ Minh Trạch liễm hạ mắt, như là đã nhận mệnh: "Hôn sự này là chuyện như thế nào ngươi rõ ràng nhất. Các ngươi mua chuộc đạo sĩ, truyền ra sinh thần bát tự phù hợp để xung hỉ cho Cửu hoàng tử, mà sinh thần bát tự này vốn là của ta. Ngươi khiến Thái Tử điện hạ bởi vì ái đệ đến sốt ruột mà tự mình tới phủ, thay Cửu hoàng tử cầu thân. Ngươi rõ ràng biết lòng ta mến mộ điện hạ, lại làm ta phải gả cho bào đệ của hắn. Nhưng hôm nay thánh chỉ tứ hôn đã hạ, ta đã không có đường lui, cũng không thể làm cái gì. Ta muốn gặp phụ thân một lần, chẳng lẽ cái này cũng không được?"

Tạ Ngọc Kiều không nghĩ tới hắn thế nhưng đoán được, lại cũng không sợ, phụ thân nàng không thích nhất chính là thanh danh bị hao tổn, huống chi, lúc sau khi lời đồn đãi truyền khai phụ thân liền đã nhận ra chân tướng, nhưng cuối cùng vẫn là bị mẫu thân lừa gạt qua đi. Hắn cho dù cáo trạng với phụ thân, phụ thân cũng chỉ coi như hắn không muốn xuất giá, cố ý bôi nhọ nàng, kéo nàng xuống nước, đến lúc đó phụ thân cũng chỉ thêm chán ghét hắn.

Tạ Ngọc Kiều nghĩ không bằng khiến cho phụ thân càng thêm chán ghét hắn đi.

Tạ tướng gia đang ở tiền viện đón khách, hắn vốn không sủng ái gì đích trưởng tử, nên cũng không thèm để ý. Có thể gả cho Cửu hoàng tử, nếu có thể xung hỉ thành công, hắn chính là hoàng thân quốc thích; nếu là xung hỉ thất bại, cũng có thể khiến Thái Tử thiếu hắn một ân tình, đối với con đường làm quan của hắn sau này khi tân đế đăng cơ chính là có lợi.

Cho nên khi nghe nói Tạ Minh Trạch muốn gặp hắn, Tạ tướng gia nghĩ ngay đến khoảng thời gian hắn làm ầm ĩ lúc trước, sắc mặt khó coi, lại không muốn đại hỉ hôm nay có sự tình nháo ra lớn, nên vẫn đi.

Tạ Minh Trạch đợi một nén nhang thời gian, trước giờ lành chỉ còn nửa canh giờ thì gặp được vị Tạ tướng gia vốn chỉ tồn tại trong trí nhớ của nguyên thân.

Chờ Tạ tướng gia đến gần, Tạ Minh Trạch vốn mềm mại vô lực đột nhiên ngồi ngay ngắn, cầm chủy thủ đặt ở ngay cổ, lưỡi dao sắc bén, cộng thêm áo cưới màu đỏ tươi như máu, cổ trắng như tuyết, nom lại có loại mỹ cảm khác lạ.

Động tác này của Tạ Minh Trạch làm Tạ tướng gia đen mặt: "Ngươi có ý gì? Đến nước này còn muốn nháo?"

Tạ Minh Trạch trào phúng liếc hắn một cái: "Nháo? Ngươi xác định là nháo?"

Cổ tay hắn nhấn đi xuống, tức khắc có vết máu trào ra, làm Tạ tướng gia nhăn mày càng sâu.

Lại nghe trưởng tử trước giờ cơ hồ chẳng có chút tồn tại cảm nào, mặt không cảm xúc nhìn hắn, nói: "Phụ thân a, ngươi nói nếu ngày đại hôn của con nhà tướng gia, vốn bị buộc xung hỉ cho hoàng gia, máu vung khắp hỉ đường, ngươi nói có phải là thật đen đủi hay không? Hoàng Thượng không biết có giận chó đánh mèo phụ thân ngươi không nha, Thái Tử cũng không biết có cảm thấy tâm phụ thân ngươi không trung, đồng ý xung hỉ hết rồi lại quay mặt đổi ý? Ngẫm lại liền cảm thấy dùng một cái mệnh của ta đổi lấy toàn bộ Tạ gia gà chó không yên, ta nằm dưới 3 tấc đất cũng có thể cười đến đội mồ sống dậy."

Tạ tướng gia sắc mặt hoàn toàn đen thui: "Ngươi muốn như thế nào?"

Tạ Minh Trạch: "Ta muốn của hồi môn năm đó của mẹ ruột, cùng với của hồi môn vốn phải có. Từng cái một ta đều nhớ rõ, lúc ấy cũng có giấy tờ ghi lại. Xét của hồi môn nếu có món tương tự thì lấy tương tự, bị Tôn thị lén nuốt lấy không còn thì dựa theo giá cả thị trường hiện tại đổi thành ngân lượng bù vào. Nếu không, thiếu một cái tính một cái, ta chính là có chết, cũng phải kéo Tạ gia các ngươi xuống địa ngục cùng."

Lúc Tạ Minh Trạch nói những lời này, ánh mắt đen như mực, đáy mắt không có nửa ý cười. Rõ ràng một thân hỉ phục tươi đẹp, giờ phút này nhìn qua thực âm u, như là ác quỷ cả người tẩm đầy máu tươi, chảy đến đầm đìa, làm ngay cả Tạ tướng gia vốn nhiều năm làm quan trong triều cũng không khống chế được mà rùng mình một cái.

Tạ tướng gia không quan tâm chuyện hậu viện, nghĩ đến vong thê đã sớm mất, mày nhăn càng sâu, sau khi cân nhắc một phen: "Thời gian không kịp, trước tiên ngươi cứ gả qua đi, sau đó ta sẽ sai người đem của hồi môn qua."

Tạ Minh Trạch lạnh lạnh giơ lên khóe miệng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin? Còn hơn một canh giờ mới đến giờ lành, đủ để mở ra nhà kho, nâng hết toàn bộ lại đây. Đến nỗi mấy năm nay cầm bán nhiều ít đồ vật, ngươi cho là Tôn thị không biết rõ? Ta chỉ cho ngươi nhiêu đó thời gian, làm không được, vậy nâng xác ta đi mà xung hỉ đi."

Tạ tướng gia: "Ngươi! Ngươi há mồm ngậm miệng toàn là Tôn thị, Tôn thị, nàng là mẹ kế của ngươi!"

Tạ Minh Trạch: "Một mẹ kế tốt sẽ gả nhi tử riêng đi ra ngoài sao? Nàng có dám làm nhi tử của chính mình đi xung hỉ không? Ngươi nói ra những lời này không thấy nực cười sao?"

Chân tướng như thế nào, hắn không tin Tạ tướng gia đã đứng ở vị trí này trên triều cái gì đều không hiểu, đơn giản chỉ là cân nhắc lợi hại, cuối cùng vứt bỏ nguyên thân, coi như khí tử.

Tạ tướng gia tức giận đến mặt đều tái rồi, trông đợi vào trưởng tử vốn ngày thường ngoan ngoãn nghe lời giờ hoàn toàn bất đồng, hắn thật đúng là không dám đánh cuộc.

Cuộc hôn nhân này là Thái Tử điện hạ tự mình tới cầu, thánh chỉ là Hoàng Thượng tự mình ban hạ, tới thời điểm mấu chốt này, nếu nâng ra một khối thi thể, Thái Tử và Cửu hoàng tử là thân huynh đệ, tình cảm thâm hậu, đắc tội Thái Tự, đối hắn bất lợi.

Cuối cùng, Tạ tướng gia cắn răng, phất tay áo rời đi.

Tạ Minh Trạch nhìn cửa phòng một lần nữa đóng lại, nghe Tạ tướng gia dặn dò tâm phúc không cho bất luận kẻ nào tiến vào, cũng không được cho người ra cửa, tâm tình rất là không tồi.

Hắn buông chủy thủ, tay vừa thả ra, bên sườn lưỡi dao sắc bén thình lình dính một tầng phấn mặt. Hắn cầm lấy khăn, ung dung thong thả mà lau vết máu trên cổ, sau đó không lâu cổ hắn lại khôi phục tinh tế trắng nõn như cũ, trên bề mặt một chút dấu vết cứa qua đều không có.