Chương 1: Nhặt được hào quang vạn nhân mê

Editor có đôi lời trước khi vào truyện:

-Bộ truyện này đã nhận được sự đồng ý của người đăng nên tôi mới bắt tay vào edit.

-Cảm ơn các bạn ủng hộ, lịch thì sau này tôi sẽ đề ra.

-Bất quá một mình tôi edit, còn có deadline ở lớp nữa nên e rằng nếu câu từ dịch chưa được đúng, hy vọng các đại gia góp ý.

_____

Vạn Nhạn ăn cơm trưa trong hoa viên nhỏ ở trường học—— ăn loại cơm nắm rẻ nhất trong cửa hàng tiện lợi.

Phải biết rằng trước đây cậu thậm chí còn chưa từng tiến vào cửa hàng tiện lợi, không ít người đi theo cậu làm tùy tùng nên càng miễn bàn đến việc ăn loại đồ ăn này.

Mà trong khoảng thời gian mất đi gia đình, bạn bè, tiền tài, thanh danh, Vạn Nhạn đói đến mức mệt mỏi và kiệt sức, đành phải nhai hai phần cơm nắm.

Khó ăn.

Khó ăn đến Vạn Nhạn càng gặm càng ngày bực bội, định giơ tay ném đi nhưng cũng may trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng thở dài chứa đầy u oán từ trong bụng hắn truyền ra tới.

Vạn Nhạn mới nhớ đây chính là cơm nắm duy nhất của cậu.

Đói khát thành công kiềm chế xúc động.

Vạn Nhạn yên lặng thu hồi tay, đem cơm nắm nhét vào trong miệng, hung hăng nhai nuốt, hàm răng va chạm răng rắc, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trông hung ác giống như cắn xé thịt kẻ thù.

Cậu cũng xác thật đem cơm nắm tưởng tượng thành người nào đó.

Người cướp đi hết tất thảy của cậu.

Trước đây nhắc đến Vạn Nhạn, toàn bộ thành phố A có thể nói không người nào là không biết, không người nào là không hiểu.

Mỗi người đều cực kỳ hâm mộ hắn sinh ra từ vạch đích, sinh ra trong hoàn cảnh tốt thì không nói, điều quan trọng cậu lại là tiểu thiếu gia của tập đoàn Vạn thị, tập đoàn nhiều năm luôn đứng đầu về nguồn tài chính trong cả nước.

Không học vấn không nghề nghiệp nhưng lại bỏ tiền ra để vào trường đại học A hàng đầu.

Dù ngang ngược, kiêu ngạo, vô lễ như thế nào thì trên đời này có rất nhiều người dù bị cậu đánh má trái cũng phải cười đưa má phải mặc cho cậu đánh.

Cũng may lá gan cậu không lớn, không dính líu gì đến đàn ông hay phụ nữ, không vi phạm pháp luật.

Chẳng qua chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng thôi.

Mà cậu cũng đầu thai thành công nhưng cũng đầu thai thất bại. Ở độ tuổi 19, đột nhiên tuôn ra sự việc cậu không phải là tiểu thiếu gia chân chính của Vạn gia.

Tiểu thiếu gia chân chính của Vạn gia là sinh viên cùng khoá với cậu, Sở Trĩ.

Vạn gia đối với cậu không có hề tàn nhẫn, tốt xấu gì đã dưỡng ngần ấy năm, nếu không phải máu mủ cũng sớm có vài phần cảm tình, nếu cậu sớm biết kẹp chặt đuôi để làm người, ít nhất còn có thể cho cậu cơ hội ở lại.

Cũng không biết là ai đem chuyện này truyền ra ngoài, thậm chí một lần treo lên hot search, nhân dân cả nước đều biết thì không nói, tuy nhiên còn đem chuyện trước kia chạy ra ném trên trên đầu cậu, nếu cậu làm thì cậu nhận nhưng vấn đề là những người kia còn thêm mắm thêm muối vào những thứ mà cậu trước nay chưa từng đυ.ng đến thì dựa vào cái gì mà đè đầu cậu muốn cậu xin lỗi?

Lòng tự trọng cao ngất của thiếu gia giả chỉ vì không muốn ăn năn xin lỗi liền trực tiếp chủ động cùng Vạn gia ân đoạn nghĩa tuyệt.

Đương nhiên ở trong mắt mọi người, là Vạn gia đuổi cậu đi.

Cậu không có bối cảnh Vạn gia, người trong hào môn cư nhiên coi thường cậu, lũ bám dính như keo chó nay lại sôi nổi bỏ đá xuống giếng.

Dần dần truyền tới trong trường học, đại gia càng coi thường cậu, dù gì phần lớn đều là học giả, không mấy quan tâm đến cậu, dù sao bọn họ không có liên quan gì Vạn gia.Chỉ cần dựa năng lực của chính cậu, chưa đến một năm liền bị đuổi học vì trượt quá nhiều môn. Bọn họ vốn dĩ không người cùng đường với cậu.

Tựa như cậu và Sở Trĩ, bọn họ vốn không phải là chung một đường, nhưng trớ trêu thay, vận mệnh lại đem hai con người không liên quan dây dưa với nhau.

Sở Trĩ! Vì sao người nào cũng đều thích Sở Trĩ!?

Cha, anh trai, lão sư, ngay cả cậu cũng cho rằng họ đều đứng về phía cậu.

Sở Trĩ lại cướp đi hết thảy cậu.

Cậu cũng rất tự tin.

Lên kế hoạch cướp về.

Tuy nhiên làm sao để cướp thì hoàn toàn không biết.

"...... Đáng giận!" Vạn Nhạn vừa ăn vừa chảy nước mắt, đôi mắt tròn xoe đỏ bừng thoạt nhìn thật đáng thương.

"Mẹ nó, thằng nào bỏ mù tạt vào cơm nắm thế!" Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một lượng lớn mù tạt suýt chút nữa khiến Vạn Nhạn sặc chết.

Hai con mắt ngấn lệ, mọi thứ trở nên mờ nhoà.

Đột nhiên giữa bụi hoa hồng, hắn nhìn thấy đồ vật cực kỳ lộng lẫy.

Mà đồ vật kia như có ma lực dụ dỗ cậu, khiến cho thiếu gia có thói quen ở sạch không kìm lòng được vươn tay tới gần, đem nhặt nó lên, ngón tay không cẩn thận đυ.ng tới gai nhọn sắc bén, đầu ngón tay mềm mại lập tức chảy ra dòng máu đỏ tươi

Bất quá cậu không thèm để ý.

Chợt chuyện kỳ quái đã xảy ra, vừa chạm đến thứ kia, trong nháy mắt trước mặt Vạn Nhạn xuất hiện bảng giao diện.

Cậu híp mắt, thấy rõ chữ viết trên bảng giao diện:

[Hào Quang Vạn Nhân Mê

Cấp bậc vật phẩm: Màu vàng

Mô tả sản phẩm: Chỉ cần mang lên sẽ tạo nên một cơn bão, ngươi chính là loạn thế Đát Kỷ! (Nguyên bản tiếng trung lại nói là Shidaji, dịch ra lại là Đát Kỷ, không hiểu rõ lắm nên đoạn này tôi để nguyên)

Năng lượng giá trị: 0

Ghi chú: Tự động trói buộc, không thể giao dịch]

Vạn Nhạn: "...... Cái gì đây."Từ từ, chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết?

Tiểu thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp lại chuyên về các trò chơi lập tức nghĩ đến bàn tay vàng nhắc đến trên mấy trang web, mắt hắn liền sáng rực lên.

Hắn muốn nhìn rõ thứ nằm trên tay, mới vừa dùng tay khác chạm qua, lập tức nhảy ra một khung nhắc nhở: [đã trang bị thành công]Tiếp theo, giao diện cùng khung nhắc nhở, còn có máu trên đầu ngón tay hắn đều biến mất.

Thế giới tức khắc trở về bình thường.

Tựa hồ hết thảy đều chỉ là ảo giác.

Cậu sờ sờ đỉnh đầu, không tìm thấy thứ gì như hào quang liền bắt đầu hoài nghi có phải bị ảo giác do ăn phải mù tạt không?

Ngắn ngủn vài giây trôi qua, tính cách Vạn Nhạn vốn xấu nay càng trở nên kém hơn.

Cậu cho rằng không có gì có thể tệ hơn hiện tại khi đột nhiên kẻ thù cậu xuất hiện.

Trong trường đại học, Sở Trĩ lại là nam thần với vẻ bề ngoài tuấn mỹ, tính tình ôn nhu, ấm áp, không ai từng đối mặt với hắn mà không thích hắn. Người còn thập phần khiêm tốn, không vì thành tích cao ngất ngưởng mà kiêu căng, hắn không tiếc truyền thụ phương pháp học tập và cách giải quyết vấn đề, thậm chí đối mặt người nảy sinh ác ý cũng đều thập phần ôn hòa lễ phép, dùng mị lực thu hút đối phương về phía mình.

Hắn khắc hẳn với mọi người, nếu lấy Vạn Nhạn so sánh với hắn?

—— quả thực là vũ nhục đối với hắn. Đây đều là ý nghĩ chung của mọi người.

Ngày thường Sở Trĩ ăn mặc lịch sự, giờ phút này lại có chút chật vật, áo sơ mi trắng nay xuất hiện vài vệt đỏ, trên trán còn có chất lỏng từ từ chảy xuôi xuống tận cằm, cuối cùng rơi xuống áo sơ mi.

Rõ ràng là bị đánh.

Hắn cũng có hôm nay?

Vốn dĩ đứng từ xa, Vạn Nhạn vô tình nhìn thấy bộ dáng thê thảm của đối phương, đôi mắt lập tức sáng lên, thậm chí chủ động tiến đến, chặn đường hắn.

"Ai da, không phải Sở Trĩ sao? Làm sao lại để bị đánh a?"

"Tại sao cậu xuất hiện ở đây?" Sở Trĩ trên cao nhìn xuống, sắc mặt trở nên khó coi, lạnh nhạt.

Vạn Nhạn chợt cảm thấy lạnh sống lưng, không biết vì sao định bỏ đi, tuy nhiên với tâm lý đối nghịch, vội vàng giữ chặt cánh tay Sở Trĩ, không cho hắn rời đi: "Đi đâu a?."

Sở Trĩ bởi vì bị thương, mất máu, nhất thời không ném hắn ra, trong lúc Vạn Nhạn còn lải nhải, hắn nhạy bén phát hiện tiếng bước chân, biết có kẻ đuổi theo, liền lôi kéo Vạn Nhạn bỏ chạy.

Vạn Nhạn bị hắn kéo, loạng choạng suýt chút nữa vấp ngã phải cứt chó, lòng dạ hẹp hòi lập tức ghim thù Sở Trĩ.

Không đợi Vạn Nhạn hỏi hắn chạy cái gì thì bị động tĩnh phía sau thu hút, chớp mắt thấy có vài người mặc đồ đen đuổi theo!! Rõ ràng bọn chúng không có ý tốt.

"Ngươi làm sao có thể gây chuyện này a?" Vạn Nhạn nóng nảy, ném Sở Trĩ ra, cắm đầu bỏ chạy, thậm chí vượt qua Sở Trĩ.

Sở Trĩ vừa đau lại vừa mệt, vội vàng chạy trốn, không thèm đếm xỉa tới cậu, hai người đều tính toán chạy đến ký túc xá cầu cứu.

Nhưng kẻ đuổi theo không có khả năng cho cậu cơ hội.

Bọn họ không biết khi nào đều bị lũ người mặc đồ đen vây quanh.

Vạn Nhạn lập tức nhấc tay đầu hàng, ngay tại chỗ đem người ra bán đứng: "Hắn là tiểu thiếu gia Vạn gia, tôi chỉ là người qua đường, cái gì tôi cũng không thấy, cái gì cũng không biết!"

Sở Trĩ sớm biết bản tính cậu, nội tâm không hề gợn sóng, chỉ là nhìn cậu một cái, ý vị thâm trường mà nói: "Cậu ta...... Xác thật không liên quan gì đến tôi."

Nhóm mặc đồ đen thu lại vòng vây, một bên theo kịp đối thoại phân tán lực chú ý: "Thật không? Nhìn thế nào cũng không giống a?"Vạn Nhạn tức giận trừng lớn mắt, vừa muốn mở miệng giải thích bọn họ thật sự không liên quan, thậm chí có thù oán thì người khác chen vào: "Lão đại, tiểu tử kia chính là thiếu gia giả của Vạn gia."

"Thì ra là thế, bắt hết đi."

"Này! Bắt tôi là có ý gì?! Bắt hắn đi, coi như không thấy tôi mà..." Vạn Nhạn dậm chân, đột nhiên phía sau nổi lên một trận gió lạnh, tiếp theo một tiếng động va chạm cùng tiếng rêи ɾỉ đồng thời vang lên.

Cậu vừa quay đầu thấy người kia dùng gậy gộc hướng cậu mà đánh lại bị Sở Trĩ vươn cánh tay chặn lại, hắn cắn răng, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn cực kỳ đau đớn.

Vạn Nhạn nhanh chóng giơ tay lên đầu hàng, nháy mắt thay đổi biểu cảm, ngoan ngoãn như con thỏ: "Mọi người đều là người có văn hoá, đừng động thủ, có nhiều người như thế thì chúng tôi cũng trốn không thoát."

"Sớm phối hợp như vậy không phải tốt hơn sao? Nếu sợ đau..." Vạn Nhạn không nghe hết câu sau, chỉ cảm thấy cổ đau xót, ngay lập tức mất đi ý thức.