Chương 1: Thế Thân

Tuy Hòa năm thứ ba, mùa hạ.

Tưởng phủ, cây cối cao cao, bóng xanh trùng điệp, thấp thoáng có thể thấy được hành lang nằm giữa hàng cây, mà người đi ở trong đó, thực không dễ dàng phát hiện.

Mộ Minh Đường mặc một thân màu lam nhạt, áo ngắn phía trên kết hợp váy dài xòe rộng, trên eo thắt dây lụa, đứng ở sau hàng cây. Bên ngoài, hai nhân vật chính đang chuyên tâm nói chuyện, nên không phát hiện ra nàng.

Váy áo của nàng vốn dĩ màu nhạt, xen lẫn trong loang lổ bóng cây, không nhìn kỹ thật không dễ dàng phát hiện ra. Nhưng mà Mộ Minh Đường biết, chân chính nguyên nhân, là bởi vì Tấn Vương mất mà tìm lại được, gặp lại tình cũ, quá mức vui vẻ. Đến nỗi với người xưa nay luôn cảnh giác như hắn, cũng không có phát giác ra phía sau cây cối còn đứng một người.

“Tế ca ca, năm đó là ta thực xin lỗi chàng. Trách ta si ngốc, bị kẻ gian lừa gạt, hiểu lầm chàng không nói, còn bỏ xuống cha mẹ rời nhà trốn đi. May mà một năm này chàng hết thảy đều ổn, bằng không, ta thật sự……”

Nữ tử ăn mặc y phục màu ngọc bích đột nhiên nghẹn ngào không thể nói tiếp, nàng không thoa phấn trang, y phục nhẹ nhàng, lúc đầu nhìn vào cũng không kinh diễm, chỉ là càng xem càng thanh lệ, càng xem càng dễ coi. Đôi mắt nàng to, lông mi cao, nhìn có chút kiên định quật cường, hiện tại một đôi con ngươi hàm chứa nước mắt, còn nỗ lực chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, đặc biệt làm người đau lòng.

Tạ Huyền Tế đau lòng không thôi, hắn nhịn không được tới gần một bước, nắm lấy hai tay của nữ tử trước mắt, rõ ràng là muốn dùng sức rồi lại nhịn xuống, không dám đường đột người đẹp: “Minh Vi, không sao, chỉ cần nàng trở lại là tốt rồi. Mấy năm nay vị trí ở Tưởng gia vẫn luôn lưu giữ cho nàng, chỉ cần nàng trở về, hết thảy đều không thay đổi.”

Nữ tử được gọi là Minh Vi nước mắt ào ào mà rơi: “Chỉ là, Tế ca ca, ta đã không xứng với chàng. Lúc trước ta bị người Nhung lừa bịp, không biết tại sao lại lâm vào si ngốc, thế mà hoài nghi tâm ý của chàng, còn đào hôn ở ngày tết Thượng Nguyên. Một năm này ta suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà càng rõ ràng, lại càng không dám trở về gặp chàng. Mặc dù là người Nhung bắt cóc ta, nhưng nói trắng ra, là do ta nhìn người không rõ, rơi vào nông nỗi như hôm nay tất cả đều là ta tự tìm, oán không được người khác. Biết được chàng sống tốt, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn, không dám lại hy vọng xa vời thứ khác. Nghe nói chàng đã cùng nàng ta đính hôn, như vậy thực tốt, nàng ta nhất định sẽ thay ta chiếu cố chàng thật tốt.”

“Không, Minh Vi.” Tạ Huyền Tế có vẻ như rất sốt ruột, tiến lên thêm một bước, cơ hồ đã dán đến trước người Tưởng Minh Vi. Hắn khom lưng nhìn Tưởng Minh Vi, một đôi mắt chuyên chú lại sâu thẳm: “Ta nói rồi, chỉ cần nàng trở về, ta vĩnh viễn đều ở đây. Đem hôn ước đính với Tưởng Minh Đường, bất quá là bởi vì thánh chỉ đã thông cáo thiên hạ, Tưởng thúc thúc không thể trái thánh chỉ, đành phải ở bên ngoài nhận về một nữ nhi, làm thế thân cho vị trí của nàng mà thôi. Nhưng mà thật chính là thật, giả chính là giả, nàng hiện tại đã trở về, còn muốn đồ thay thế làm gì? Vị trí Tấn vương phi, vĩnh viễn đều là của nàng.”

“Chỉ là, ta bị Nhung người bắt đi, một năm không tung tích. Hoàng gia đặt nặng trinh tiết, chính ta biết bản thân là còn trong sạch, nhưng người khác sao có thể tin? Nếu ta gả cho chàng, chẳng phải là liên lụy chàng bị người khác cười nhạo sao?”

Nói đến ý sau, Tưởng Minh Vi tựa hồ là vừa hổ vừa thẹn, nhịn không được cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ thon dài. Tạ Huyền Tế nghe được lại vui vẻ cực kỳ, xưa nay ôn tồn lễ độ, bình tĩnh tự giữ, hiện tại hắn lại nhịn không được cười ra tiếng, gần như thất thố mà đem Tưởng Minh Vi ôm vào trong lòng ngực: “Thật tốt quá, Minh Vi, nàng có biết hay không? Câu nói kia của nàng, ta nghe xong có bao nhiêu vui vẻ. Nàng không thuộc về nam nhân khác, nàng vẫn giữ tấm thân xử nữ, ta quả thực là mừng rỡ như điên. Nàng cứ việc yên tâm, việc nàng mất tích một năm này, trừ bỏ nàng và ta, cùng với Tưởng thúc thúc Tưởng thái thái, sẽ không có người khác biết. Người ngoài hỏi tới, nàng chỉ cần nói nàng ở nơi khác dưỡng bệnh là được. Đến nỗi chỗ phụ hoàng mẫu hậu, đều có ta đi nói, nàng chỉ cần an tâm gả đi là được.”

Nghe Tạ Huyền Tế nói, mặt Tưởng Minh Vi đều đỏ, hai má nổi lên nhiều đám mây đỏ. Một lát sau, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt nàng nhạt dần, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tạ Huyền Tế: “Tế ca ca, phần tâm ý này của chàng đối với ta, ta thập phần cảm động, nhưng mà hiện tại ta không xứng với chàng.Vương phi chưa qua cửa của chàng thành người khác, nàng ta so với ta càng ngoan ngoãn, so với ta càng hiếu thuận, sẽ không giống ta chọc cho cha mẹ không vui, cha mẹ nhận nuôi nàng ta, nhất định là cảm thấy nàng ta so với ta càng tri kỷ, càng thích hợp làm nữ nhi. Nếu hôn ước đã thay đổi người, ta nên thức thời một chút, xa xa mà tránh. Ta lại xuất hiện, sẽ chậm trễ nhân duyên của các chàng, còn sẽ chọc nhị tiểu thư không vui.”

“Minh Vi, nàng nói gì vậy.” Tạ Huyền Tế lạnh lùng nói, không mang theo một tia do dự, “Ta đối với nàng ta chưa từng có bất luận cái gì tình cảm, ta vẫn luôn đều đem nàng ta coi như thế thân của nàng thôi. Tưởng thúc thúc bọn họ cũng nghĩ như thế, nếu không phải diện mạo của nàng ta có ba phần giống nàng, lấy thân phận ti tiện lưu dân, sao có nàng ta thể tiến vào cửa Tưởng gia? Nàng ta vốn dĩ chính là dân chạy nạn, hiện giờ ở Tưởng gia hưởng thụ một năm phú quý, đã là trời cho tạo hóa. Nàng ta biết cảm ơn còn tốt, nếu không biết thân biết phận, dám nhằm vào nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”

Nước mắt Tưởng Minh Vi đọng trên hàng mi, trong mắt xưa nay kiên cường lại đong đầy nước mắt, muốn rơi mà không rơi: “Tế ca ca...”

“Minh Vi” Tạ Huyền Tế bị ánh mắt như vậy của nàng xem đến tâm đều nát, nhịn không được gắt gao ôm lấy nàng, “Nàng trở về là tốt rồi. Ta cùng Tưởng thúc thúc đều đợi nàng một năm, hiện giờ, cũng nên là lúc hết thảy quy vị, vật quy nguyên chủ.”

...

Thật cảm động... Bên miệng Mộ Minh Đường treo lên nhạt nhẽo ý cười, càng cười càng cảm thấy chính mình là một trò cười. Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, bởi vì hiểu lầm thoáng qua, hiện giờ vòng đi vòng lại, hai người rốt cuộc một lần nữa đoàn tụ, cho thấy tâm ý lẫn nhau, cởi bỏ hiểu lầm. Sự tình phát sinh tiếp theo, đại khái chính là dưới sự chúc phúc của hai bên cha mẹ đi vào hôn nhân, hạnh phúc cả đời.

Thật là một màn làm người động dung, tình cảm làm người hâm mộ. Mà Mộ Minh Đường, chính là người chen chân bên trong đôi thanh mai trúc mã, một thế thân không biết trời cao đất dày, trong một cuộc tình hoàn chỉnh, duy nhất là người ngoại lai.

“Nàng” trong miệng Tưởng Minh Vi, “Thế thân” trong miệng Tạ Huyền Tế, chính là Mộ Minh Đường.

Đúng theo như lời Tạ Huyền Tế, xác thật Mộ Minh Đường xuất thân không cao. Đặc biệt là so sánh với hai người trước mắt, Tạ Huyền Tế là hoàng tử, đã phân phong Tấn vương, còn Tưởng Minh Vi là nữ nhi của quan lớn, cùng Tạ Huyền Tế thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Mà Mộ Minh Đường, thậm chí đều không phải người kinh thành.

Nàng nguyên bản là người Tương Dương, trong nhà vừa không là thư hương thế gia, cũng không phải quan lại dòng dõi, mà là một thương hộ tràn ngập hơi tiền. Tuy rằng xuất thân không đáng nói tới, nhưng là cũng may cha mẹ hòa thuận, gia đình giàu có, Mộ Minh Đường cũng ở dưới sự yêu thương của cha mẹ, xuôi gió xuôi nước trưởng thành đến mười hai tuổi. Vốn dĩ, nhân sinh quỹ đạo của nàng hẳn là cùng rất nhiều tiểu cô nương bình phàm giống nhau, gia cảnh bình thường, cha mẹ yêu thương, một đường từng bước mà lớn lên, sau đó vào lúc cập kê gả cho một nam tử bình phàm khác, thành thân sinh con, tổ kiến một gia đình nhỏ bình thường.

Nửa đời trước của Mộ Minh Đường cùng mặt trên quỹ đạo giống nhau như đúc, nhưng là ở năm nàng mười hai tuổi, mọi sự bình yên đều bị đánh vỡ.

Hồng Gia năm thứ ba, Tương Dương bị vây thành. Sau khi thái thú chống cự vài ngày, thấy người Yết thế tới rào rạt, thái thú tham sống sợ chết, bỏ xuống Tương Dương thành to như vậy cùng với bình thường dân chúng toàn thành, suốt đêm chạy trốn ra khỏi thành. Lúc thái thú đi, còn cuốn đi tinh nhuệ binh lực cùng vũ khí của toàn thành. Không có vũ khí cùng chỉ huy, Tương Dương tự sụp đổ, người Yết vào thành tàn sát bốn phía, cha mẹ của Mộ Minh Đường, vì yểm hộ Mộ Minh Đường ra khỏi thành, bị người Yết gϊếŧ chết.

Đáng tiếc đều như vậy, Mộ Minh Đường cuối cùng cũng không chạy ra khỏi Tương Dương. Trên thế giới này người thường rất nhiều, mà Mộ Minh Đường đã không có võ công vượt nóc xuyên tường, cũng không có trí tuệ gặp nguy không loạn, ở nửa đường đã bị người Yết phát hiện. Nàng thiếu chút nữa theo cha mẹ mà đi, may mắn Võ An hầu vào thành, nàng mới nhặt về một mạng.

Lúc sau, Mộ Minh Đường theo đông đảo dân chạy nạn, đi về phía bắc, tìm kiếm nơi an thân. Quê nhà bị hủy, Mộ Minh Đường từ một tiểu thư gia đình giàu có nhà thương gia, nháy mắt ngã xuống thành một lưu dân không xu dính túi, ai đều có thể đi lên dẫm một chân. Nàng là một nữ hài tử, lại còn là một nữ tử mười hai mười ba tuổi, rất có tư sắc, ở trên đường phải trải qua cái gì không cần nói cũng biết.

Một đường đi này Mộ Minh Đường đi phi thường gian khổ, may mắn gặp được Chu bà bà đồng cảnh ngộ cửa nát nhà tan, Chu bà bà lấy danh nghĩa bà cháu bảo hộ nàng, nàng mới có thể tồn tại, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà đi đến Ứng Thiên phủ.

Sau đó, Mộ Minh Đường cùng Chu bà bà ngừng lại ở Trần Lưu, lên kế hoạch một lần nữa bắt đầu sinh hoạt. Mộ Minh Đường tuy rằng cùng Chu bà bà xưa nay không quen biết, nhưng đã trải qua một đường trốn về phía bắc, Mộ Minh Đường thật sự đem Chu bà bà coi như tổ mẫu, tính toán ngày sau phụng dưỡng Chu bà bà. Hai người các nàng sống nương tựa lẫn nhau, việc may vá, giặt quần áo, bện sọt tre, cái gì đều làm. Kết quả sinh hoạt khó khăn vừa có chút khởi sắc, Chu bà bà lại bởi vì làm lụng vất vả quá độ, ngã bệnh.

Mộ Minh Đường tiêu hết gia tài tìm thầy trị bệnh cho Chu bà bà, chỉ là Chu bà bà không chịu đựng được, mùa xuân cũng chưa đến đã qua đời. Sau khi Chu bà bà chết, Mộ Minh Đường khóc lớn một hồi, muốn đưa Chu bà bà có thể diện xuống mồ. Loạn thế xuất anh hùng, nhưng các nàng chỉ là người bình thường, không có võ nghệ đấu tranh anh dũng, cũng không có vung tay một hô tướng tài, chỉ có thể cùng cỏ rác giống nhau, cẩu thả tồn tại. Thời điểm Chu bà bà còn sống, sống không có tôn nghiêm, tốt xấu sau khi chết, Mộ Minh Đường muốn để bà có thể thể thể diện diện mà đi.

Không nghĩ tới chỉ là nguyện vọng hèn mọn như thế, trời cao cũng không cho Mộ Minh Đường thực hiện được. Sau khi Chu bà bà chết, ông chủ cầm đồ thấy Mộ Minh Đường rất có tư sắc, nổi lên ý xấu, nói cho mọi người rằng Mộ Minh Đường làm trộm, bằng không một nữ tử yếu đuối như nàng, sao có thể thường thường lấy ra vật cầm đồ.

Mộ Minh Đường tức giận muốn chết, cùng ông chủ cầm đồ mắng nhau bên đường. Lúc Mộ Minh Đường đang lẩn trốn khó khăn trên đường đã sớm rèn luyện ra một thân xương đồng da sắt, mắng chửi người vừa độc vừa tàn nhẫn, ông chủ cầm đồ bị nàng liên tiếp mắng, tức giận đến dậm chân, nhịn không được động thủ với nàng. Mộ Minh Đường có thể tồn tại đi đến hiện tại, mặt thiên chân cùng rụt rè của tiểu thư khuê các đã sớm bị mài giũa không còn, thấy thế cũng vừa cắn vừa cào cùng đối phương đánh lên. Kết quả ở trong tiếng đánh nhau, bị một hàng quần áo bất phàm thị vệ ngăn cản.

Thời điểm Mộ Minh Đường cùng ông chủ cầm đồ bị thị vệ lôi kéo ra, nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là vừa thấy quần áo đối phương, nàng biết đây là người mình không thể trêu vào. Người kiếm ăn thất thời nhất, Mộ Minh Đường lập tức thu liễm khí thế, cúi đầu một câu không dám chống đối. Lúc này trên chiếc xe ngựa dừng ở rất xa, vừa thấy là biết vô cùng phú quý, một nha hoàn đi xuống, nha hoàn kia ăn mặc áo váy sạch sẽ màu xanh đá, tóc buộc chặt, đế giày so mặt Mộ Minh Đường còn sạch sẽ hơn. Nha hoàn nhìn thấy bộ dáng Mộ Minh Đường, tựa hồ ghét bỏ một chút, sau đó mới bóp mũi nói: “Ngươi tổ tiên hiển linh, đâm trúng đại vận. Theo ta đi, thái thái chúng ta muốn gặp ngươi.”

Người có thể được xưng là thái thái, thân phận không phải là nhỏ. Hơn nữa xem đối phương có xe ngựa, còn có thể sai sử thị vệ, nói không chừng là người quan phủ. Mộ Minh Đường nơm nớp lo sợ mà cùng đi qua, sau lại mới phát hiện, thân phận không riêng hạn chế kiến thức của nàng, còn hạn chế sức tưởng tượng của nàng. Ngày đó người ngăn lại nàng đâu chỉ là người quan gia, hơn nữa, còn là chính phòng thái thái của tam tư phó sử trong kinh thành.

Tam tư quản lý muối sắt, độ chi, hộ bộ, gọi là “Kế tỉnh”, là cơ cấu quản lý tài chính tối cao của cả nước. Tam tư phó sử là người đứng thứ hai trong kế tỉnh, theo Mộ Minh Đường có thể lý giải khái niệm tới hình dung, đó chính là phó thủ tể tướng trong triều đình quản lý tài chính của cả nước, không khác gì phó tướng.

Mộ Minh Đường như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình chỉ là đánh một trận, vậy mà gặp phải phó tể tướng phu nhân. Tưởng thái thái quan sát Mộ Minh Đường một hồi, sai người đem nàng mang về. Mộ Minh Đường cứ mơ màng hồ đồ, nơm nớp lo sợ mà tới kinh thành, buổi tối nàng tắm rửa thật lâu, ngày hôm sau thay đổi quần áo, bị đem tới trước mặt Tưởng thái thái cùng Tưởng đại nhân.

Tưởng đại nhân nhìn nửa ngày, nhàn nhạt gật đầu với Tưởng thái thái: “Theo ý nàng nói đi.”

Theo cái gì? Tưởng thái thái nói gì đó?

Mộ Minh Đường không rõ, nhưng là thực nhanh, nàng đã biết.

Sinh hoạt của nàng từ đây long trời lở đất (1), nàng được Tưởng thái thái thu làm dưỡng nữ, trở thành nhị nữ nhi của tam tư phó sử Tưởng Hồng Hạo, Tưởng Minh Đường. Đó chính là tiểu thư nhà quan không hơn không kém, danh môn thiên kim đó, Mộ Minh Đường ở trong đám dân chạy nạn lăn lê bò lết làm sao có thể nghĩ đến chính mình sẽ có đợt tạo hóa này. Quan lại cùng dân chúng cùng thương gia, tựa như trời với đất, trước kia dù chỉ là một nữ nhi của sư gia ở Tương Dương phủ nha, Mộ gia thấy đều phải kẹp chặt cái đuôi đi đường vòng, huống chi là thiên kim của trung ương triều đình Phó Tương đâu.

Mộ Minh Đường phi thăng quá nhanh, đến chính mình còn sợ. Tục ngữ nói danh môn con cháu không kiêu ngạo không siểm nịnh (2), mà tiểu nhân đắc chí sẽ càn rỡ, Mộ Minh Đường có thể lý giải loại tâm tính này. Nàng quá sợ hãi mất đi hết thảy, cho nên Tưởng thái thái kêu nàng làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó, nha hoàn như thế nào nói nàng, nàng sẽ như thế làm.

Sau đó Mộ Minh Đường mới biết được, ngày đó Tưởng thái thái sở dĩ sẽ xuất hiện ở Trần Lưu, là bởi vì đang tìm kiếm Tưởng đại tiểu thư đi lạc, Tưởng Minh Vi.

Bọn nha hoàn thống nhất nói bởi vì tết Thượng Nguyên người quá nhiều, đại tiểu thư ra cửa xem đèn, không cẩn thận đi lạc. Mộ Minh Đường dù chưa đi đến nhà quan phủ, cũng có thể cảm giác ra những lời này không đúng. Nàng chỉ là nữ nhi thương hộ, nàng đi ra ngoài xem đèn cha mẹ đều sẽ an bài nha hoàn bà tử, Tưởng đại tiểu thư đường đường là thiên kim khuê tú, Tưởng thái thái sẽ sơ sót hộ vệ? Mặc kệ Tưởng đại tiểu thư có cố tình đi lạc hay không, không quan tâm như thế nào, Tưởng thái thái nói là như vậy thì chính là như vậy. Tưởng thái thái một đường tìm đến Trần Lưu, không thấy được dấu vết của nữ nhi, ngược lại ở trên phố thoáng nhìn Mộ Minh Đường.

Lúc ấy Mộ Minh Đường vừa mắng vừa đánh, dễ dàng thấy được, Tưởng thái thái nhìn một hồi, phát hiện Mộ Minh Đường cùng nữ nhi lạc đường của nàng tuổi tác gần, với lại gương mặt, cũng có vài phần giống nhau.

Cho nên Tưởng thái thái mới có thể đem Mộ Minh Đường mang về, sau khi Tưởng Hồng Hạo thấy, cảm thấy cũng là một biện pháp, liền đồng ý. Sau đó Mộ Minh Đường được Tưởng gia nhận nuôi, sửa họ Tưởng, làm nhị tiểu thư, làm thế thân cho đại tiểu thư đi lạc Tưởng Minh Vi.

Ngay từ đầu Mộ Minh Đường đã biết chính mình thân phận, cha mẹ tưởng niệm ái nữ, tìm lâu không có kết quả, cho nên tìm một người lớn lên giống để ở trước mắt dùng làm an ủi. Mộ Minh Đường thập phần lý giải, cho nên cam tâm tình nguyện mà làm bóng dáng người khác, mặc trang phục màu Tưởng Minh Vi thích, sống nơi Tưởng Minh Vi đã từng ở, học Tưởng Minh Vi nói chuyện, học Tưởng Minh Vi đi đường.

Nàng đem chính mình đặc thù trên người thuộc về Mộ Minh Đường từng chút một lau đi, Tưởng thái thái ghét bỏ nàng thô bỉ, ngại nàng bên đường đánh nhau mất thể diện, Mộ Minh Đường đánh gãy chính mình nanh vuốt ở trong loạn thế mài giũa ra tới, trở nên ôn nhu, ngoan ngoãn, cười không lộ răng, đi không lộ bước. Vô luận nói cái gì đều nhỏ giọng, thong thả ung dung.

Nàng đem tính cách chân thật của chính mình toàn bộ che giấu, cố gắng biến thành bộ dáng một người khác. Nàng sợ hãi bị đuổi ra Tưởng phủ, nàng sợ hãi lại trở về cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, cùng chó hoang đoạt đồ ăn, bên trong loạn thế tôn nghiêm đều là vật vô dụng, huống chi là bắt chước một người đâu?

Mộ Minh Đường bị nhốt lại tập trung huấn luyện một năm, rốt cuộc cải tạo thành bộ dáng danh môn thục nữ mà Tưởng thái thái muốn. Sửa da dễ dàng sửa cốt khó, nàng cùng Tưởng Minh Vi sinh ra đã phú quý đương nhiên không thể so, vô luận là học thức hay là cách nói năng đều kém quá nhiều, chỉ là thời điểm không nói lời nào, Mộ Minh Đường đã có vài phần bóng dáng Tưởng Minh Vi.

Tưởng thái thái miễn cưỡng vừa lòng, ở tháng ba năm nay, chính thức mang Mộ Minh Đường ra cửa. Sau đó, Mộ Minh Đường mới chân chính hiểu được, vì sao Tưởng gia muốn nhận nuôi một dưỡng nữ, vì sao Tưởng thái thái sốt ruột muốn đem nàng huấn luyện tốt.

Thì ra, vinh quang Tưởng phủ không chỉ là Tưởng Hồng Hạo đứng hàng kế tỉnh, mà Tưởng Minh Vi còn được tứ hôn với hoàng tử.

Hoàng đế đã nói ra, chưa từng có đạo lý thu hồi, huống chi là thánh chỉ tứ hôn. Tưởng Minh Vi ở tết Thượng Nguyên năm trước không biết tung tích, nàng tìm tự do cho chính mình dễ dàng, nhưng mà Tưởng gia muốn xuống đài thì khó khăn. Tưởng thái thái tự mình đuổi tới Trần Lưu, một phương diện là lo lắng nữ nhi, một phương diện, cũng là vì hôn sự của Tưởng gia cùng Tấn Vương.

Tấn Vương là hoàng tử con vợ cả, có hiền danh, là người có khả năng lớn nhất được chọn làm trữ quân (3) trong triều. Nếu không phải hoàng đế xem ở trước khi đăng cơ cùng Tưởng gia là chung quê nhà, cũng sẽ không đem thù vinh lớn như vậy nện ở trên đầu Tưởng gia.

Lần này Tưởng Minh Vi đào hôn - đương nhiên, đào hôn là cách nói của Mộ Minh Đường, Tưởng thái thái trước sau đều kiên trì là nữ nhi bị người cướp đi – phần Thánh Thượng thưởng thức này, đối với Tưởng Hồng Hạo bây giờ tới nói biến thành bùa đòi mạng. Sau khi Tưởng Hồng Hạo biết được Tưởng Minh Vi không tìm thấy thì giận dữ, lập tức tức giận đến buông lời hung ác, nói chính mình không có nữ nhi như Tưởng Minh Vi, phái người đi ra ngoài truy tìm Tưởng Minh Vi cũng không muốn. Tưởng thái thái đau lòng nữ nhi, lại bi thương với trượng phu tuyệt tình, trượng phu mặc kệ, nàng chỉ có thể tới quản. Sau đó vừa khéo gặp được Mộ Minh Đường, Tưởng thái thái dưới sự cùng đường, nghĩ ra một kế thay mận đổi đào.

Tưởng thái thái chỉ mong Tưởng Minh Vi là tâm huyết dâng trào, chờ suy nghĩ thông là sẽ trở về, nếu không trở về, hoặc là về không kịp, sẽ đưa ra Mộ Minh Đường, nhiều ít cũng là một biện pháp bổ cứu. Rốt cuộc, Thánh Thượng tứ hôn cho Tấn Vương cùng nữ nhi của Tưởng Hồng Hạo, chưa nói, nhất định một hai phải là Tưởng Minh Vi. Sau khi đem Mộ Minh Đường nhận nuôi, Mộ Minh Đường miễn cưỡng cũng được coi như nữ nhi của Tưởng Hồng Hạo.

Tháng ba, Tưởng thái thái hoàn toàn hết hi vọng vào Tưởng Minh Vi, chính thức giới thiệu với các quan thái thái trong kinh thành, nhị nữ nhi “Tưởng Minh Đường”. Tháng tư, Mộ Minh Đường cùng Tấn Vương Tạ Huyền Tế dưới sự chứng kiến của trưởng bối, nhìn một cái cách bình phong, đã tính là vị hôn phu thê trước khi kết hôn gặp nhau, lẫn nhau đối việc hôn nhân này ngầm đồng ý.

Muốn Mộ Minh Đường nói, Tấn Vương đối Tưởng Minh Vi thật sự là si tâm một mảnh, tâm này chứng giám. Tưởng Minh Vi đào hôn, hư hư thực thực tư bôn (4), Tấn Vương làm hoàng tử kiêm vị hôn phu, không những không tức giận, ngược lại còn lặng lẽ giúp đỡ Tưởng thái thái tìm kiếm Tưởng Minh Vi. Sau lại mắt thấy hôn kỳ ngày càng gần, Tạ Huyền Tế vậy mà cũng không nói hai lời, tiếp nhận phỏng chế phẩm (5) Tưởng gia an bài cho hắn.

Phần si tâm này Mộ Minh Đường nhìn còn cảm động. Mộ Minh Đường làm thế thân, phi thường tự hiểu địa vị chính mình, nàng biết ở Tưởng thái thái trong mắt xem, trong lòng nhớ vẫn luôn là chính mình nữ nhi, thậm chí trong ánh mắt Tấn Vương nhìn về phía nàng, tìm kiếm cũng là bộ dáng tương tự Tưởng Minh Vi. Mộ Minh Đường đời này có thể hưởng thụ cẩm y ngọc thực (6), cuối cùng còn có thể làm Vương phi, nàng đã kinh sợ, nàng cũng không quá tham lam, càng sẽ không hy vọng xa vời tình yêu của Tấn Vương.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, cả đời làm bóng dáng của Tưởng Minh Vi mà tồn tại, trước khi xuất giá bắt chước giống Tưởng Minh Vi rồi lại so Tưởng Minh Vi càng dịu ngoan, sau khi xuất giá làm hình chiếu bạch nguyệt quang (7) trong lòng Tấn Vương. Đến nỗi Mộ Minh Đường là ai, nàng thích cái gì, đã từng là người như thế nào, đều không quan trọng.

Ai có thể ngờ, vào ngày hôm nay, vợ chồng Tưởng gia vì Mộ Minh Đường an bài bữa tiệc sinh nhật, chính chủ Tưởng Minh Vi vậy mà xuất hiện.

Tưởng Minh Vi cũng không có xuất hiện trước mặt người khác, nhưng mà Mộ Minh Đường phát hiện Tấn Vương đột nhiên không thấy, trong lòng mạc danh trực giác nói cho nàng không thích hợp. Mộ Minh Đường lặng lẽ cùng lại đây, không nghĩ tới nghe được một vở diễn cảm động.

Nàng đứng ở mặt sau bóng cây, nghe hồi lâu Vương gia thâm tình cùng bạch nguyệt quang chân tình nói chuyện, cảm thấy bọn họ tình yêu thật là vĩ đại.

Tấn Vương dụng tình sâu, đối ái nhân duy nhất, làm người cảm động.

Còn nàng, thay thế phẩm vụng về này, ti tiện lưu dân, muốn tống cổ như thế nào?

Mộ Minh Đường không nghĩ lại nghe, xoay người trở về. Nàng đi đến nửa đường, nha hoàn đi ra ngoài tìm nàng đuổi theo ra tới. Nha hoàn nhìn thấy nàng, lông mày lập tức nhíu lại ghét bỏ: “Nhị tiểu thư, thái thái nói không thể đi loạn, ngươi như thế nào vẫn là không nhớ được?”

Nha hoàn đứng ở một phương hướng khác, nên không nhìn thấy người ở sau bóng cây. Tạ Huyền Tế cùng Tưởng Minh Vi nghe được thanh âm thì ngừng lại nói chuyện, Tạ Huyền Tế sắc mặt biến đổi, nhanh chóng vòng qua chỗ che chắn, nhìn thấy trên hành lang một bóng dáng màu lam nhạt chậm rãi đi xa. Trên áo khoác của nàng in sương hoa màu ngân bạch, đính trên vải vóc màu lam nhạt, tựa như sương mây.

Vĩnh viễn ăn mặc màu thanh bích bạch (8) nhàn nhạt, vĩnh viễn mang bóng dáng nhân gian khách qua đường, đời không tri kỷ xa cách, từ góc độ Tạ Huyền Tế tới xem, bóng dáng này thật sự rất giống Tưởng Minh Vi.

Chỉ là Tạ Huyền Tế biết không phải. Tạ Huyền Tế âm thầm nhíu mày, nàng sao lại tới?

Nha hoàn tự nhiên nhắc mãi một phen rằng Mộ Minh Đường không đủ thục nữ, không đủ ưu nhã, Mộ Minh Đường đều nhịn. Từ trước nàng không thèm nghĩ, hôm nay mới phát hiện, kỳ thật ở Tưởng gia, cho dù là một nha hoàn, đều dám trắng trợn táo bạo mà ghét bỏ nàng.

Đúng vậy, bởi vì nàng là thế thân. Một bắt chước phẩm (9) của Tưởng Minh Vi, thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng Tấn Vương, cố tình còn vẽ hổ không thành ngược lại thành khuyển, đặc biệt có cảm giác bắt chước bừa.

Nha hoàn lải nhải, Mộ Minh Đường chỉ làm như gió thoảng bên tai, không cãi cọ, cũng không đáp lại. Nàng an an tĩnh tĩnh mà chờ, chờ đợi Tưởng gia đối với nàng xử trí.

Nàng vốn tưởng rằng buổi tối Tưởng Hồng Hạo, hoặc ít nhất Tưởng thái thái, sẽ phái người tới tìm nàng nói chuyện. Nhưng mà Mộ Minh Đường phát hiện người thật không thể tự cho là đúng, nàng đợi hồi lâu, căn bản không có người tới tìm nàng, chỉ có một ma ma, lãnh lãnh đạm đạm mà đối nàng nói: “Nhị tiểu thư, đây là nhà ở của đại tiểu thư. Đại tiểu thư không thích người khác chạm vào đồ vật của nàng, thỉnh ngươi dọn ra đi thôi.”

Mộ Minh Đường giật mình một hồi, đứng lên gật đầu nói: “Có đạo lý. Đây vốn dĩ chính là phòng của tỷ tỷ, hiện tại trưởng tỷ trở về, ta không có lý do gì lại chiếm cứ nhà ở của nàng. Ta đây thu thập đồ vật.”

“Không cần.” Ma ma mí mắt đều không nâng, hờ hững mà liếc nàng một cái, nói “Trong phòng sở hữu bài trí đều của đại tiểu thư, quần áo đều như vậy. Nhị tiểu thư chính ngươi ra đi là đủ rồi.”

Mộ Minh Đường nghĩ Tưởng gia rốt cuộc nhận nuôi nàng, một năm này cho nàng cẩm y ngọc thực, cho nàng nhà cao cửa rộng che chở, cho nên nàng nhịn xuống khuất nhục, nói cái gì cũng chưa nói, cứ như vậy gần như bị nhục nhã mà rời đi nơi đã ở một năm, dọn đến phòng cho khách lạnh như băng. Từ một năm lưu vong kia, đã sớm dạy cho Mộ Minh Đường nhân tình ấm lạnh, có lẽ, nàng trở nên thực dụng, mất mặt tính cái gì, sống tốt là đủ rồi.

Mộ Minh Đường nghĩ, nàng đều thức thời như vậy, bởi vậy, Tưởng gia cũng nên có người tới tìm nàng khách sáo chút đi.

Sự thật chứng minh, Mộ Minh Đường vẫn là xem trọng chính mình. Nàng bị ném ở phòng cho khách, chẳng quan tâm mà ở lại ba ngày. Ngày thứ tư giữa trưa, rốt cuộc có người tới tìm nàng: “Nhị tiểu thư, quan nhân truyền cho ngươi qua đi.”

Mộ Minh Đường đem chính mình thu thập chỉnh tề, giống một lễ vật ngoan ngoãn nghe lời, đi đến thư phòng. Trong thư phòng, Tưởng Hồng Hạo đang ngồi, làm nàng kinh ngạc chính là, Tạ Huyền Tế cũng ở đây.

Mộ Minh Đường chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, thập phần thục nữ mà cấp Tưởng Hồng Hạo hành lễ: “Phụ thân.”

Còn Tạ Huyền Tế, vốn dĩ bọn họ là vị hôn phu thê, hiện tại không phải, Mộ Minh Đường không có lý do cùng ngoại nam nói chuyện. Tưởng Hồng Hạo cũng không có lên tiếng, cho nên Mộ Minh Đường không thể chủ động cấp Tạ Huyền Tế vấn an.

“Ừm.” Tưởng Hồng Hạo gật gật đầu, hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, nghĩ đến trong chốc lát tự tình sẽ phát sinh, khó có được sinh ra chút thương tiếc. Vô luận như thế nào, nàng đều ở Tưởng gia sống nhờ một năm, chờ thêm hai ngày xuất giá, cho nàng nhiều chuẩn bị chút của hồi môn đi.

Tưởng Hồng Hạo đối với tính nhân từ của chính mình vô cùng vừa lòng, hắn một tay cầm chòm râu, nói: “Nói vậy ngươi hẳn đã biết, ngươi trưởng tỷ đã trở lại. Tấn Vương hôn ước vốn chính là cùng Minh Vi, làm ngươi thay thế, thật sự là việc bất đắc dĩ .Ngươi hẳn là hiểu?”

Mộ Minh Đường dịu ngoan mà cúi đầu: “Nữ nhi hiểu.”

“Vậy là tốt rồi. Bất quá ngươi yên tâm, nếu ngươi thành dưỡng nữ của ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Tấn Vương mấy ngày trước cùng bệ hạ thỉnh mệnh, bệ hạ hôm nay đồng ý, làm ngươi gả đến Kỳ Dương vương phủ.”

Tưởng Hồng Hạo lộ ra cười, nói: “Ngươi tuy rằng là dưỡng nữ của ta, nhưng mà Tưởng gia tuyệt không phải là người nặng bên này nhẹ bên kia. Sau khi ngươi gả đến Kỳ Dương vương phủ vẫn như cũ là Vương phi, về sau hai tỷ muội các ngươi thành chị em dâu, ở trong tông thất phải tương giúp lẫn nhau, mới không phụ vi phụ dạy dỗ. Ngươi có hôm nay, thật sự là tạo hóa bất phàm.”

Mộ Minh Đường ngẩn ra thật lâu, mới phản ứng lại đây Tưởng Hồng Hạo đang nói cái gì. Nàng vẫn như cũ vẫn là Vương phi, chẳng qua không phải gả cho Tấn Vương, mà là Kỳ Dương vương?

Hơn nữa nghe ý tứ của Tưởng Hồng Hạo, nàng một cái nữ nhi nhà thương hộ, sau lại còn thành lưu dân, có thể trở thành Vương phi, toàn dựa vào dính ánh sáng của Tưởng gia. Mộ Minh Đường chậm rãi ngẩng đầu, hỏi: “Phụ thân, Kỳ Dương vương, không phải là một hoạt tử nhân (10) sao?”

***

(1) long trời lở đất: hiện tượng, sự kiện có tác động lớn vang dội khắp nơi, làm đảo lộn trật tự cũ.

(2) không kiêu ngạo không siểm nịnh: Không tự cao, không a dua nịnh hót.

(3) trữ quân: là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế.

(4) tư bôn: nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu.

(5) phỏng chế phẩm: sản phẩm mô phỏng.

(6) cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.

(7) bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, hình ảnh ẩn dụ cho người mình yêu thương hết lòng, khao khát muốn có được nhưng không thể ở bên cạnh nhau.

(8) thanh bích bạch: màu xanh, màu ngọc bích, màu trắng.

(9) bắt chước phẩm: sản phẩm bắt chước.

(10) hoạt tử nhân: người chết nhưng còn có thể hoạt động.