Chương 1: Dụ dỗ em trai kế 1

Hôm nay Phương Vân Lục về nhà sớm.

Trong ngõ nhỏ gặp một người hàng xóm xách theo một túi đồ ăn, hỏi cô một câu: "Tiểu Vân được nghỉ rồi sao?"

Phương Vân Lục tươi cười, gật đầu đáp: "Ngày mười cháu nghỉ phép rồi."

Cô học đại học ở một nơi khác, năm nay năm nhất, ở quê hương chỉ có mùa hạ và mùa đông, không có mùa xuân và mùa thu. Nghỉ về nhà không muốn nhàn rỗi nên cô xin làm một nhân viên kiêm thu ngân tại một siêu thị nhỏ gần nhà. Ở thành phố nhỏ, lương một tháng hai ba ngàn đồng, cũng là chủ cửa hàng nể tình cô là sinh viên đại học nên trả thêm.

"... Chị Tiểu Quyên của cháu một tháng mới được hai ngàn năm trăm đồng, nhưng mà cháu là sinh viên đại học, chắc chắn phải đắt hơn nó rồi.” Bà chủ cười hì hì nói, lại nhớ đến đứa con trai bỏ học từ lâu đi làm công kia của bà, nói: "Cũng giống như cháu, vài ngày nữa, nó cũng sẽ từ nơi khác về, cháu có thể gặp mặt nó." Bà vừa nói vừa nhìn về phía Phương Vân Lục bằng ánh mắt nóng bỏng, cô biết bà chủ đang suy nghĩ gì rồi.

Phương Vân Lục chỉ cười, không nói gì.

Khi về đến nhà cô phát hiện mẹ cô vẫn còn đang ngủ, người phụ nữ với thân hình yểu điệu nằm nghiêng trên giường, hoa văn và màu sắc ga giường tầm thường rẻ tiền lại tôn bà lên.

Ba cô không có nhà, cô cởϊ áσ khoác ngoài, lặng lẽ thu dọn đống thức ăn bừa bãi trên bàn ở phòng khách.

Nhà nhỏ chật chội, không có phòng ăn riêng, một nhà ba miệng người ăn cơm ngay trên bàn tại phòng khách. Nếu không làm ca đêm, mẹ cô Hà Liên sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nhưng những lúc trực đêm như thế này, vì quá mệt mỏi nên khó tránh khỏi việc bỏ bê việc nhà. Phương Vân Lục rảnh rỗi sẽ tự mình dọn dẹp sạch sẽ.

Đúng bảy giờ rưỡi tối, nhà họ Phương sẽ vang lên tiếng nấu nước bằng bếp ga, tay Phương Vân Lục trượt màn hình điện thoại di động ngừng một lát, cô biết tối nay sẽ ăn cháo ngô và củ cải xào.

Cô và Hà Liên đều chưa nhận được lương, cho nên củ cải xào thì chỉ là củ cải xào, bên trong không có thịt.

Theo bản năng cô bỗng nhớ đến cơm trong căn tin trường học của mình, tuy mùi vị khá nặng nhưng lúc nào cũng có thịt.

Cô có hơi thèm ăn rồi.

Giao diện tiểu thuyết trên điện thoại di động là màu xanh bảo vệ mắt, trên đầu và dưới cùng đầy rẫy những hình ảnh quảng cáo khiêu da^ʍ khiến người ta khó chịu. Thực ra cô rất muốn vào web chính để đọc nhưng tiếc là trang web đã bị chặn. Hình như người trong nước khá ngại khi đề cập đến vấn đề tìиɧ ɖu͙© một cách công khai, vì thể những tác giả cô thích không biết đã đi đâu mất rồi.

Cô lại còn nạp rất nhiều tiền vào trong đó, sau khi trang web bị chặn, tất cả đều kẹt ở trong đó.

Đôi khi Phương Vân Lục cảm thấy mình rất kỳ lạ, cô không thích một hoạt động giải trí nào đứng đắn, thú vui duy nhất là đọc tiểu thuyết đồi trụy để tự an ủi bản thân rồi bình luận một câu:"Phu nhân, mình có thể!" Xưa nay cô đều bình tĩnh chín chắn, luôn phát tiết bản thân mình vào trong đó và thể hiện một mặt bình thường mà người thân bạn bè không thể tưởng tượng được.

Đôi khi cô soi gương, cảm thấy mặt mũi của mình cũng khá ưa nhìn, nhưng mãi mãi vô duyên với đào hoa, cũng không đặc biệt thích một nam sinh nào. Giống như thời học trung học, cô cũng từng có ham muốn sinh lý với một tên đàn em cao to đẹp trai, lại còn cúi đầu chăm chú nhìn tay người ta.

Nghe nói tay nam sinh dài thì chỗ đó cũng dài, cô vẫn chưa có cơ hội nghiệm chứng tính chân thật của những lời này.

Dường như cô hơi nghiện tìиɧ ɖu͙©, dù đã lớn như vậy nhưng ngoại trừ việc lấy tay sờ mó vào âʍ ѵậŧ để thủ da^ʍ đạt cực khoái thì cô chưa từng được thử qua mùi vị đàn ông.

Nguyên nhân chính là do quá kén chọn, lại muốn được nếm thử hàng thượng đẳng trong lần đầu tiên, cho nên lên đại học cô cũng không yêu đương.

Phương Vân Lục thích thú lướt lướt màn hình điện thoại di động, nam chính vừa đưa nữ chính lên đến cao trào, cô run lên một phen, tay thò ra khỏi chăn, giật lấy khăn giấy ở đầu giường.

Buổi tối hai mẹ con cô và Hà Liên cùng nhau ăn cơm, cơm vừa ăn được một nửa thì cửa chính vang lên tiếng "cạch cạch cạch", Hà Liên đi mở cửa, là Phương Hồng.

Ông uống say khướt, trên người nồng nặc mùi thuốc lá rượu chè.

Hà Liên đỡ chồng đi vào phòng ngủ, một lát sau trong phòng phát ra tiếng tranh cãi xen lẫn tiếng khóc đứt quãng của Hà Liên.

Trong lòng Phương Vân Lục không chút gợn sóng.

Đợi Hà Liên bình tĩnh lại, Phương Hồng tiếp tục đi ra ăn tối, cháo và thức ăn đã được hâm nóng lại. Hà Liên đưa tay vuốt mái tóc bị nắm lộn xộn của mình, đôi mắt đỏ bừng, dáng vẻ như hoa lê đẫm nước mưa, trông thật tội nghiệp.

Bốn mươi tuổi, nếu không nhìn kỹ thì chỉ như chưa đến ba mươi. Phương Vân Lục thầm nghĩ trong lòng, mẹ cô vốn không nên gả vào nhà họ Phương, dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của bà, gả cho ai cũng đều tốt hơn Phương Hồng.

Đêm hôm đó Phương Vân Lục có một giấc mơ rất dài, đến tận sáng hôm sau tự nhiên thức dậy đã thấy giữa qυầи ɭóŧ bị ẩm ướt một mảng nhỏ.

Giấc mơ xuân, một người đàn ông tay chân dài với cơ bụng rõ rệt đã làʍ t̠ìиɦ với cô suốt đêm.

Chỉ nghe nói đàn ông dễ cương cứng vào buổi sáng thì ra phụ nữ cũng có du͙© vọиɠ vào sáng sớm.

Phương Vân Lục lại không kiềm chế được đưa tay xuống, cắn răng rêи ɾỉ vài tiếng.

Không biết sao các nữ chính trong phim được sờ vào đã kêu lên lợi hại như vậy, cô biết sẽ rất thoải mái nhưng thực ra cảm giác thoải mái này hoàn toàn có thể kiểm soát được. Đừng nói rên, xác suất có thể ‘ưm’ được hai tiếng khi móc đến vị trí cực khoái đã rất thấp rồi.

Có lẽ còn phải có súng thật đạn thật thì mới đạt được.

Phương Vân Lục suy nghĩ vẩn vơ.

Sáng sớm hôm sau.

"... Không phải nghỉ hè vừa mua cho con một cái laptop sao? Sao lại còn muốn mua cả máy tính bảng?" Phương Hồng cau mày hỏi một câu, ánh mắt có chút hung dữ, râu ria trên mặt xồm xoàm, ngồi bên cạnh Hà Liên. Nói xong không đợi Phương Vân Lục đáp lại đã cúi đầu húp cháo phát ra tiếng ừng ực rất lớn.

Phương Vân Lục chậm rãi nhai quả trứng chim trong miệng, thản nhiên nói: "Laptop là để học vẽ, cần phải có, hơn nữa trong sáu ngàn đồng mua laptop thì có ba ngàn là tiền lương của con bỏ ra. Con cũng không định để ba phải mua máy tính bảng cho con, chỉ muốn nói với ba một tiếng thôi. Con tự dùng tiền con kiếm được để mua."

Nói cho ba một tiếng, để tránh ba lại lấy tiền lương của con làm cái cớ, không cho con tiền sinh hoạt.

Phương Hồng hiểu ý con gái nói, nuốt bánh bao trong miệng rồi cúi đầu mắng: "Thừa tiền mua vớ vẩn."

Phương Vân Lục vờ như mắt điếc tai ngơ.

Sau khi Phương Hồng ra ngoài, trước lúc đi làm Hà Liên gõ cửa phòng Phương Vân Lục, mặt mỉm cười dịu dàng, gọi: "Tiểu Vân."

"Con mua máy tính bảng làm gì? Dùng để vẽ tranh à?"

Thái độ của Phương Vân Lục với người mẹ kế này còn tốt hơn nhiều so với ba ruột Phương Hồng. Cô gật đầu đáp: "Không có gì đâu mẹ. Mẹ đừng quan tâm, tự con sẽ nghĩ cách mua."

Hà Liên ‘haiz’ một tiếng, lại cúi đầu nói: "Mẹ vô dụng, ba con thì không đứng đắn, làm khổ con rồi..."

Phương Vân Lục là con gái một, nhưng không phải từ trong bụng Hà Liên ra. Hà Liên có gương mặt xinh đẹp nhưng tiếc là không thể có con, nếu không thì cũng chẳng gả cho một người đã góa vợ như Phương Hồng. Ở nơi nhỏ bé như nơi này của họ, phụ nữ không thể có con thực sự là tội lỗi rất lớn.

Đến cuối cùng, hai người phụ nữ không có huyết thống lại thành mẹ con, dựa dẫm sưởi ấm cho nhau.

Ngày tháng vẫn cứ bình thường trôi qua, Phương Hồng làm việc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thỉnh thoảng Hà Liên lại bị mắng nhưng vẫn âm thầm đưa cho năm trăm đồng.

Ngày bà được phát lương, tối hôm đó bà mua một miếng thịt ba chỉ về: “Sao gần đây thịt heo lại tăng những sáu hào..." Phương Vân Lục vừa rửa chén, bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ tối qua của mình: Phương Hồng chết, Hà Liên dẫn theo cô được gả cho một người đàn ông có tiền, cuộc sống sau đó của cô là chuỗi ngày tươi đẹp.

Quá hoang đường, Phương Vân Lục cảm thấy mình muốn máy tính bảng đến mức điên rồi. Cô muốn dùng máy tính bảng để học tranh minh hoạ, các bạn học cùng ngành với cô bán loại tranh minh họa này kiếm được không ít tiền.

Tuy Phương Vân Lục là sinh viên mỹ thuật tạo hình, nhưng phần lớn chi phí trên con đường vẽ tranh đều do cô tự kiếm được.

Trong đời này cô chỉ có suy nghĩ về tiền bạc và cơ thể đàn ông, sau đó là muốn đưa Hà Liên cùng thoát khỏi căn nhà này.

Buổi tối trước khi ngủ, hơn mười giờ, Phương Hồng ra ngoài uống rượu vẫn chưa về. Phương Vân Lục nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mơ màng nghĩ: Không biết khi nào những ngày chết tiệt này mới kết thúc.

Cô hoàn toàn không ngờ rằng vừa thức dậy, nhà họ Phương đã lật tung trời rồi.

Phương Hồng cùng đám bạn xấu chè chén đến chết, cả nhóm có bảy người, mỗi người được đền hai vạn bảy và họ muốn được giải quyết riêng.

Phương Vân Lục nhìn Hà Liên khóc đẫm nước mắt, quay đầu nhìn bà. Cô nhẹ gật đầu, Hà Liên quay đầu lại, gật đầu cùng với những người đó.

Người ngoài đi rồi, Hà Liên mới lôi kéo Phương Vân Lục ngồi xuống, hơn mười vạn đồng để trên bàn, bà chỉ cầm hai xấp, còn lại đều để đó, đẩy qua cho Phương Vân Lục.

"Tiểu Vân, tiền này con giữ đi. Sau này mẹ... Không thể nào chăm sóc con được nữa rồi..."

Phương Vân Lục lắc đầu, đẩy lại đống tiền kia cho Hà Liên, nói: "Mẹ, con đi theo mẹ."

Cô giương mắt nhìn Hà Liên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, giọng điệu kiên định: "Mẹ tìm một nhà khá giả gả vào đi, số tiền này xem như là của hồi môn của mẹ.”

Hà Liên ngạc nhiên, khóc đến mức không còn nghĩ được gì.

Hai người phụ nữ không có một chút quan hệ ruột thịt tiếp tục chung sống dưới một mái nhà, cô còn gọi Hà Liên là ‘mẹ’, bên ngoài nghe mấy bà thím trong xóm xách rau xanh, chỉ vào họ xì xào bàn tán: "... Ông trời có mắt, một người khắc mẹ, một người khắc chồng, tình cảm lại tốt đẹp một cách kỳ lạ..."

Qua nửa tháng, gần đến những ngày cuối năm, siêu thị Phương Vân Lục làm phát lương, con trai bà chủ cũng đã về. Anh chàng cao to khỏe mạnh nhưng tiếc là mặt mũi không được đẹp, đôi mắt Phương Vân Lục lặng lẽ rũ xuống, nhìn về phía hai tay và vị trí giữa ngã ba của chàng trai kia.

Không được.

Lúc về nhà, dưới lầu có một chiếc xe hơi màu đen đỗ, cô không nhận ra logo xe hãng gì nhưng cô nhớ nó không hề rẻ, đó là hình một con ngựa nhảy lên một chiếc khiên.

Tình tiết phát triển sau đó giống hệt như giấc mơ.

Mở cửa ra chính là Hà Liên, ngồi trong phòng là một người đàn ông lạ khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi. Vẻ ngoài vô cùng đứng đắn, mặc vest, trên bàn là rất nhiều quà cáp xa xỉ được đóng gói lại.

Người đàn ông thấy Phương Vân Lục bước vào, cười khanh khách đứng lên, cầm lấy hai cái hộp trên cùng của đống quà cáp, một chiếc di động iphone mới nhất và một chiếc máy tính bảng cấu hình cao nhất.

Ông ta đưa vào tay Phương Vân Lục.

"Lần đầu tiên chú đến không biết Tiểu Vân cháu thích gì. Nghe mẹ cháu nói cháu đang cần một chiếc máy tính bảng nên chú đã mua cho cháu. Nếu cháu còn cần gì khác thì cứ nói với chú nhé."

Phương Vân Lục quay đầu nhìn Hà Liên, mới phát hiện mẹ cô cũng mặc áo lông bằng chất liệu vải cao cấp, dịu dàng cười, thúc giục cô nhận lấy những món quà này.

Phương Vân Lục không ngờ, cô chỉ thuận miệng nói vậy mà Hà Liên lại thật sự có thể tìm được một người đàn ông có tiền, lại còn nói cô là con gái ruột của bà, nhất quyết lúc kết hôn cũng phải dẫn cô theo.

Người đàn ông tên Hàng Câu Thịnh, là giám đốc của nhà máy điện tử nơi Hà Liên làm việc, nhà cao cửa rộng, có thể nói là vua ở thành phố nhỏ này. Trước kia để tang vợ, bên cạnh có một cậu con trai trạc tuổi với Phương Vân Lục. Hà Liên không sinh con cho ông ta cũng không thành vấn đề, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, có cô con gái đã đậu đại học cũng xem như hoàn thành tâm nguyện có con của ông ta, quan trọng nhất là mặt mũi xinh đẹp nên trong lòng ông ta đã có suy nghĩ từ lâu rồi. Phương Hồng vừa chết, ông ta vội vã nhào vào ngay.

Tám giờ tối hôm đó, Phương Vân Lục từ trên xe của Hàng Câu Thịnh xuống. Trong căn biệt thự nhỏ nhà họ Hàng, lần đầu tiên gặp cậu chủ nhỏ nhà họ Hàng.

Hàng Quảng Nghệ.

Hàng Quảng Nghệ mười bảy tuổi, học lớp 11, nhỏ hơn Phương Vân Lục hai tuổi.

Lúc cô đi vào, cậu đang ngồi chơi game trước màn hình TV LCD trong phòng khách, liếc mắt nhìn cô vài cái cũng không hề đứng lên.

Phương Vân Lục chú ý đến quần áo trên người cậu, đều là những nhãn hiệu thời thượng nhất hiện nay được các chàng trai săn đón, một đặc điểm giống nhau là giá cả đắt đỏ đến bỏng tay. Đôi dép trên chân cậu, nghe nói là phiên bản giới hạn mới ra, lần đầu tiên Phương Vân Lục nhìn thấy là lúc lướt qua quảng cáo trên Weibo, cô còn tưởng rằng cả đời này mình chỉ biết thông qua hình ảnh trên di động.

Cho dù không nhìn mặt, cũng biết đó là một anh chàng đẹp trai. Chưa kể…

Phương Vân Lục đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt Hàng Quảng Nghệ.

Vẻ ngoài cao quý trắng nõn, tóc hơi bồng lên trông rất trẻ trung, ngũ quan vô cùng cân đối, hơn nữa đôi mắt có chút lạnh lùng tàn nhẫn, giống hệt như một con chó sói.

Cô lại tái phát bệnh cũ, nhìn bên dưới cậu và tay nắm điều khiển trò chơi một cái.

Cho dù đang bình thường mà cũng cộm lên dưới quần thành một đống rất to, ngón tay thon dài như ống trúc, nhanh nhẹn điều khiển nút bấm.

Phương Vân Lục nuốt nước miếng.

Cô có chút thèm ăn rồi.