Chương 1: Không chừng là tác giả đang ghen tị với chính con trai của mình?

Edit: Christ

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Ngân Ôn năm thứ hai, tháng Giêng.

Minh Từ Dập bước vào Ngự Thư Phòng. Thấy Ngân Ôn Đế đang ngồi đọc sách trên giường, hắn nhẹ giọng nói: “Bệ hạ.”

Thái giám đứng bên cạnh Ngân Ôn Đế liếc Minh Từ Dập một cái, mi mắt lại rũ xuống.

Mọi người đều biết, Ngân Ôn Đế không vui nhất là lúc bị người khác quấy rầy khi hắn đang đọc sách. Nhưng hiện giờ trong kinh thành, chỉ có một người ngoại lệ.

Đó là Minh Từ Dập.

Quả thật Minh Từ Dập lớn lên không giống một Quốc sư, nói khó nghe thì có vẻ giống một tiểu quan nơi phong trần hơn.

Mặt mày hắn thanh tú, môi hồng răng trắng, da non thịt mịn. Nếu không phải khoác một áo bào trắng trên thân, sẽ rất dễ bị tưởng lầm là cô nương nhà nào.

Hắn có một nốt ruồi dưới mắt trái, một lỗ bên tai trái, treo cái khuyên tai màu lam, nhìn cực kỳ đẹp đẽ.

Ngân Ôn Đế nghe thấy, ngước mắt nhìn Minh Từ Dập, hạ cuốn sách trong tay xuống, duỗi tay ý chỉ vị trí bên cạnh mình: “Ngồi đi.”

Vị trí này chắc chắn ngang hàng với Ngân Ôn Đế, ngay cả Tể tướng đương triều cũng vạn lần không dám ngồi vào chỗ này.

Nhưng Minh Từ Dập không chỉ dám, hắn còn ngồi thoải mái rộng rãi, thậm chí hỏi thẳng Ngân Ôn Đế một câu: “Bệ hạ đang xem cái gì vậy?”

Ngân Ôn Đế cười cười, giọng ấm áp nói: “Một quyển du hý. Trẫm thấy câu từ dí dỏm, liền không khỏi đọc thêm vài trang. Khanh có muốn xem thử không?”

Minh Từ Dập xua tay: “Thần không phải là mọt sách giống người. Bệ hạ tìm thần có việc gì?”

Ngân Ôn Đế khẽ gật đầu: “Hôm nay Trường Thư khởi hành. Trẫm muốn khanh coi quẻ tính toán một chút xem đệ ấy có an toàn không.”

Minh Từ Dập im lặng một lát: “Ra khỏi thành sẽ gặp nguy hiểm.”

Nghe được lời này của hắn, Ngân Ôn Đế than nhẹ một tiếng: “Đều là số mệnh.”

Quả thật là số mệnh.

Trong lòng Minh Từ Dập cũng thở dài theo.

Đệ đệ kinh tài tuyệt diễm này của Ngân Ôn Đế tên là Quý Trường Thư. Y là pháo hôi lớn nhất trong quyển sách này.

Ba chương mở đầu liên tiếp xảy ra chuyện không may, cuối cùng bệnh chết vào tết Thanh Minh ở kinh thành.

Mà trận tranh đấu giữa Ngân Ôn Đế và Thái Hậu cũng bắt nguồn từ sự ra đi của người này.

Quý Trường Thư là người mà Ngân Ôn Đế tín nhiệm nhất, cũng là huynh đệ duy nhất còn lại của Ngân Ôn Đế và là Vương gia đứng về phía hắn.

Y chết nghiễm nhiên để lại đả kích to lớn cho Ngân Ôn Đế, cũng làm cho Ngân Ôn Đế kiên quyết diệt trừ Thái Hậu bằng được.

Đây cũng là nội dung chính của cuốn《Đoạt sát》này.

Minh Từ Dập từ thế kỷ 21 xuyên vào quyển sách này.

Hắn dựa vào việc bản thân biết được nội dung của cuốn sách, leo lên làm Quốc sư Ngân Triều.

《Đoạt sát》là một cuốn tiểu thuyết nói về âm mưu tranh giành quyền lực giữa nam nhân. Nam chủ chính là Ngân Ôn Đế trước mặt Minh Từ Dập, mà quyển sách này làm hắn có chút khó hiểu khi để cho Nguyên Vương Quý Trường Thư trẻ tuổi chết sớm.

Trong sách có nói, Quý Trường Thư là kỳ tài hiếm có, nói y là thiên chi kiêu tử*, là nhân trung long phượng*, một tay y có thể khuấy động mưa gió khắp nơi.

Nhưng mà, người như vậy lại là một pháo hôi*.

* Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời nhưng lại là con ghẻ của tác giả, gia thế và tài năng vượt trội nhưng hay bị tác giả cho ăn trái đắng.

* Nhân trung long phượng: Người tài trong nhân gian, đứng giữa loài rồng và phượng hoàng.

* Pháo hôi: Là nhân vật phản diện hay xui xẻo hơn chính là nhân vật hy sinh, nhằm mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Nếu nghĩ kỹ lại, Mnh Từ Dập cũng có thể hiểu được.

Bởi vì Quý Trường Thư nguyên lai chính là bug trong sách. Nếu như y còn sống, thì căn bản không có chỗ cho bọn người Thái Hậu động thủ bày mưu tính kế, vì chỉ cần một mình Quý Trường Thư thôi cũng đủ để hóa giải nguy cơ.

Chỉ là Minh Từ Dập vẫn không thể lý giải được tại sao tác giả《Đoạt sát》 lại cố tình sắp đặt một nhân vật như vậy trong truyện.

Chẳng lẽ bởi vì lần ra trận này không có khói lửa chiến tranh sao?

Này không phải là chuyện bé xé ra to hay sao?

Minh Từ Dập nghĩ đến khó hiểu.

Ngân Ôn Đế: “Hy vọng y có thể hóa giải nguy cơ.”

Trong lòng Minh Từ Dập biết, chuyện này rõ ràng không có khả năng, nhưng lúc này vẫn phải làm Ngân Ôn Đế yên tâm mà phụ họa một câu: “Nguyên Vương cát nhân ắt có thiên tương, ngài ấy sẽ.”

Sẽ không sao đâu.

Minh Từ Dập tự nhủ trong lòng, bằng không tình tiết kế tiếp liền không thể chơi được.

Minh Từ Dập ngồi ở mép hành lang nhìn ánh trăng trên bầu trời chậm rãi thở dài.

Giáng Tử đứng phía sau hắn nói: “Chủ tử bị làm sao vậy? Sau khi trở về từ trong cung ngài vẫn luôn rầu rĩ không vui. Chẳng lẽ Thái hậu đã?”

Giáng Tử là tỳ nữ Minh Từ Dập cứu về ở chợ đen, nàng cũng là một trong những người Minh Từ Dập tin tưởng nhất tại Minh Trạch rộng lớn này.

Giáng Tử có công phu trong tay, tuy không phải tuyệt thế vô song, nhưng cũng đủ để bảo vệ hắn.

Giáng Tử còn có đầu óc thông minh, lại trung thành, một tỳ nữ như vậy bên cạnh ai cũng đều được chủ tử trọng dụng.

Ngày đó, Minh Từ Dập cứu Giáng Tử ở chợ đen chẳng qua bởi vì Giáng Tử lớn lên rất đẹp, lại kiêu ngạo.

Ngoài ra, lúc ấy Giáng Tử trượng nghĩa ra tay lại bị đám người Thái hậu ức hϊếp, Minh Từ Dập tình cờ thấy, liền để lộ thân phận của bản thân mang Giáng Tử về phủ.

Minh Từ Dập lắc đầu: “Đều không phải như vậy, chỉ là sóng gió ở kinh thành sắp nổi lên rồi.”

Minh Từ Dập không thích những quy củ gò bó đó, Giáng Tử ở trước mặt hắn rất tự do, nói chuyện cũng không cần cố kỵ: “Chủ tử đang tính toán chuyện gì sao?”

“Chuyến đi này của Nguyên Vương cũng không thuận lợi lắm.” Minh Từ Dập đáp: “Lành ít dữ nhiều.”

Cả triều đình đều biết Ngân Ôn Đế mong mỏi Nguyên Vương trở về rất lâu rồi, cũng đều nắm rõ Nguyên Vương là một con bài lớn trong tay Ngân Ôn Đế.

Thái hậu một mực khẳng định sẽ không để hắn trở về dễ dàng, nhưng vấn đề là Nguyên Vương cũng không phải người ăn chay.

Giáng Tử: “Đó là đương nhiên, nhưng không phải Nguyên Vương đã định có thể hóa giải mọi chuyện hay sao?”

Quý Trường Thư giống như một huyền thoại ở Ngân Triều, y lãnh binh ở phía Nam mấy năm nay, cũng uy hϊếp Nam Cương khiến chúng không dám tùy tiện gây nhiễu loạn bá tánh ở biên giới.

Nói y là một chiến thần tuyệt đối không sai.

Thế nhân đều nói không giỏi văn nhất định có thể giỏi võ, giỏi võ không nhất định phải giỏi văn, nhưng Quý Trường Thư không giống vậy.

Bởi vì y chính là thiên chi kiêu tử, không gì không làm được.

Cũng chính bởi vậy, Minh Từ Dập đọc sách từ đầu vẫn luôn không thể lý giải nổi.

Tại sao người như vậy sẽ là pháo hôi?

Trừ phi tác giả ghen ghét đứa con của chính mình chăng?

Minh Từ Dập chỉ nghĩ được lý do này.

Nếu không phải là tác giả phạm tiện tới mức để một nhân vật lợi hại như vậy chết chỉ để triển khai trận tranh đấu quyền lực này.

Minh Từ Dập không nói với Giáng Tử rằng Quý Trường Thư chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chỉ thở dài thêm.

Giáng Tử rất biết điều, không tiếp tục dò hỏi nữa.

Đúng lúc này, một gã gia đinh hớt hải chạy vào trong: “Chủ tử, Hoàng thượng triệu ngài tiến cung.”

Minh Từ Dập đứng dậy đi ra ngoài: “Có nói rõ là chuyện gì không?”

Gã gia đinh lắc đầu: “Không có, chỉ nói là chuyện gấp ạ.”

Trong lòng Minh Từ Dập tràn đầy nghi hoặc, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, hắn khẽ cười bước lên xa giá đã chuẩn bị sẵn, cứ như vậy vào cung.

Minh Từ Dập chạy tới Ngự Thư Phòng, tiếng cười của Khương Quý phi từ bên trong truyền ra.

Minh Từ Dập: “…”

Hắn biết là chuyện gì rồi.

Khương Quý phi là cháu gái của Khương Thái hậu, cũng là do đích thân Khương Thái hậu đưa vào cung làm phi tử của Ngân Ôn Đế.

Ngân Ôn Đế không thích nàng, đương nhiên cũng sẽ không sủng ái nàng, rốt cuộc chỉ là người của kẻ địch, nhưng Ngân Ôn Đế lại không thể làm ngơ.

Đối với vị khách không mời mà đến này, phương thức Ngân Ôn Đế dùng để đối phó chính là gọi Minh Từ Dập.

Từ lúc Minh Từ Dập bước vào, Khương Quý phi liếc mắt quét qua Minh Từ Dập một cái, thần sắc lộ rõ vẻ không vui.

Nàng được Khương Hữu tướng nuông chiều, tuy tính tình nàng tàn nhẫn, nhưng không phải ảnh đế, không giấu được cảm xúc, nhìn mặt nàng quá đủ để đoán được ý tứ trong lòng nàng rồi.

Khương Quý phi xác thực không chào đón Minh Từ Dập.

Nghĩ tới Khương Thái hậu luôn nói có thể mượn sức Minh Từ Dập thì tốt, nhưng nàng vẫn không vui.

Chung quy người này luôn dính với Ngân Ôn Đế, nếu không phải Khương Quý phi thừa nhận trong lòng Ngân Ôn Đế chỉ có một mình Bạch Hoàng hậu, nàng sẽ hoài nghi không biết hai người bọn họ có thông gian với nhau hay không.

Rõ ràng là Ngân Ôn Đế yêu cầu Minh Từ Dập tới, Ngân Ôn Đế lại giả bộ tốt bụng: “Đêm khuya ái khanh đến đây là có chính sự quan trọng cần bàn?”

Minh Từ Dập hành lễ đúng quy tắc, khom lưng chắp tay, từng lời dõng dạc nhất quán thưa: “Thần xem tinh tượng vào ban đêm, phát hiện điều bất thường, vì vậy lập tức tới bẩm báo bệ hạ.”

Ngân Ôn Đế nghiêng đầu nhìn về phía Khương Quý phi: “Quý phi, trẫm phải thương nghị chuyện đại sự với Quốc sư, nàng về trước đi.”

Khương Quý phi bất mãn trong lòng: “Quốc sư có chuyện gì quan trọng mà lại phải bẩm báo vào lúc này? Hơn nữa Quốc sư không phải triều thần, tại sao thần thϊếp không thể ở lại nơi này nghe một chút?”

Mặc dù Minh Từ Dập là Quốc sư, nhưng quả thật không tham gia thiết triều. Nói cách khác, hắn giống như một linh vật.

Minh Từ Dập không nói gì, chỉ mỉm cười đối lại.

Ngân Ôn Đế nhàn nhạt đáp: “Tuy Quốc sư không xuất hiện trong triều đường, hồi báo việc nước là chính sự. Hậu cung không được tham dự triều chính, chẳng lẽ Quý phi đã quên?”

Khương Quý phi nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt này của Ngân Ôn Đế, trong lòng liền có chút khó chịu, nàng mím môi: “Bạch tỷ tỷ cũng…”

“Nàng ấy là Hoàng hậu.” Khóe miệng Ngân Ôn Đế tuy cười ôn hòa, nhưng giọng điệu lại toát lên vẻ đáng tin cậy: “Có phải Quý phi cảm thấy bản thân nàng hiện giờ có thể đứng ngang hàng với Hoàng hậu?”

Tay Khương Quý phi nắm chặt lò sưởi đột nhiên căng thẳng. Nàng hít sau một hơi, trực tiếp đứng dậy hướng Ngân Ôn Đế thi lễ: “Thần thϊếp cáo lui.”

Dứt lời, không đợi Ngân Ôn Đế lên tiếng, nàng liền trực tiếp mang người rời đi.

Thời điểm nàng đi, có một trận gió thổi đến làm Minh Từ Dập đau đầu.

Khương Quý phi đích thực là hậu nhân chính thống của Khương gia, nhưng nàng đã dùng tình cảm của mình đối với Ngân Ôn Đế.

Kiểu này giống như một loài yêu một loài khác, bọn chúng không thể nào đi cùng nhau trên một con đường.

Ngân Ôn Đế cũng sẽ không rung động trước Khương Quý phi.

Nam nhân Quý gia có hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng trước sau chỉ có tình cảm vô cùng sâu đậm với một người duy nhất.

Trong cuốn sách này viết rằng, từ khi Ngân Ôn Đế gặp được Bạch Hoàng hậu Bạch Nhã Nhàn vào năm mười lăm tuổi, trong lòng liền thầm định không dung nạp người khác.

Để đưa Bạch Nhã Nhàn lên làm hậu, Ngân Ôn Đế đã trao đổi điều kiện với Thái hậu, giao một nửa cấm quân phòng thủ hoàng cung cho Thái hậu nắm giữ.

Cũng may Bạch Nhã Nhàn không phải nữ nhân có ý đồ xấu, bằng không giang sơn này sẽ thảm bại trong tay Ngân Ôn Đế.

Sau khi Khương Quý phi rời đi, Ngân Ôn Đế thở dài một hơi: “Cũng may còn có khanh.”

Minh Từ Dập không khách khí hạ mông ngồi trên giường: “Đúng vậy. Thần chính là người làm công hèn mọn, lão bản kêu thần lúc nào thì thần đến lúc đó. Bất luận là mưa gió ập đến, cũng muốn thay lão bản chịu dao găm và ám tiễn.”

Minh Từ Dập cười nhẹ, chậm rãi thở dài: “Ài, số mệnh của thần như vậy còn chưa đủ khổ sao? Lão bản có muốn suy xét lại tăng thêm ít tiền lương hay không?”

Ngân Ôn Đế nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng mấy lời này không phải mới nói một hai lần, hắn cũng không để ý. Ở trong mắt hắn, Minh Từ Dập là cao nhân, lời nói của cao nhân khiến người nghe không hiểu là chuyện rất bình thường.

Mà thời khắc này, Ngân Ôn Đế cũng chỉ cần nở nụ cười rạng rỡ là được, bởi vì hắn biết Minh Từ Dập cũng chả để ý xem hắn nghe hiểu gì không.

Minh Từ Dập tự mình phun chữ tào lao một lúc rồi lại đi vào chủ đề chính: “Sao Khương Quý phi lại tới tìm người? Lần trước còn ăn chưa đủ?”

Ngân Ôn Đế khẽ thở dài: “Gần đây, thân thể Nhã Nhàn thường không khỏe, chủ động đem quyền hành hậu cung giao cho nàng ta, nàng ta liền cho rằng là ta có ý…”

Lời chưa nói hết, nhưng Minh Từ Dập tựa hồ đã hiểu.

Khương Quý phi tuy hơi tàn nhẫn, tâm cơ còn nhiều, nhưng Minh Từ Dập cảm thấy bản tính nàng không tương đồng với Khương Thái hậu.

Vả lại, vị này chưa từng đυ.ng tới mạng người khác.

Trọng điểm là nàng yêu thích Ngân Ôn Đế, lòng đầy ham muốn chiếm được trái tim và chú ý của hắn, thật sự không thích hợp xếp vào loại “Xấu” kia.

- Còn tiếp -

Tất cả truyện ở nơi này đều được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.

Hãy Follow + Vote + Like + Comment nhiệt tình bạn nhé!

---

Lại một bộ truyện siêu hay mà Team Đề Cử Đam Mỹ Hay muốn gửi tới các bn nữa đây, các bn nhớ theo dõi truyện để cập nhật chương mới nhất nha. 🥰