Chương 24

Chương 24

Editor: Hardys

Bởi vì gặp được Từ Tiềm nên hành trình cưỡi ngựa đi đạo của A Ngư lần này càng có ý nghĩa hơn rồi.

Khi trở lại Hầu phủ, thần sắc A Ngư hồng hào, dáng vẻ cực kỳ thỏa mãn.

"Vừa nãy Nhị cô nương tới tìm con, nói con sau khi trở về thì tìm nàng ta tâm sự." Giang thị có chút lo lắng nói.

Sau khi Ngô di nương bị vạch trần nói dối, Giang thị cẩn thận nhớ lại chuyện lúc trước, phát hiện Tào Doanh quả thực chính là một tiểu Ngô di nương, Ngô di nương hù dọa bà bao lâu, thì Tào Doanh cũng kéo chân nữ nhi bấy lâu. Giang thị lo lắng khi nữ nhi đến Mai viện, nhưng nếu trực tiếp vạch mặt, dường như cũng không tốt lắm.

Mẫu thân do dự thiếu quyết đoán, chung quy cũng là vì không muốn đắc tội người nào, A Ngư chưa từng nghĩ sẽ lại đặt chân đến Mai viện.

Nàng nói với Bảo Thiền: "Ngươi đi qua xem đi, nói ta cưỡi ngựa nên quá mệt mỏi, nếu nàng có chuyện thì kêu nàng trực tiếp qua đây gặp ta."

Bảo Thiền hùng dũng oai vệ mà chạy đi rồi.

A Ngư ôm lấy mẫu thân, thấp giọng nói: "Di nương, nàng là nữ nhi của phụ thân, con cũng vậy, nhưng dựa vào hành động trước kia của nàng, chúng ta không cần nhượng bộ nàng bất kể là chuyện gì, di nương đừng nghĩ nhiều, mặt ủ mày chau, người ta chỉ muốn bắt nạt chúng ta, sao phải bận tâm làm gì?"

Giang thị thở dài: "Ta sợ nàng nói bậy bạ trước mặt Hầu gia, nàng đã quen nói dối từ nhỏ, biết ăn nói hơn so với con."

A Ngư hừ nói: "Phụ thân anh minh sáng suốt, không dễ dàng bị nàng lừa gạt đâu."

Giang thị nhớ tới Tào Đình An, quả thật giống lời của nữ nhi.

"Uhm, tóm lại sau này khi con xuất phủ cùng với nàng ta, nhất định phải cẩn thận." Giang thị dặn đi dặn lại.

Trong lòng A Ngư tự có tính toán, dỗ ngọt mẫu thân xong, nàng về phòng mình tắm rửa.

Chờ nàng tắm rửa xong thì Tào Doanh cũng đã đến nơi.

Nửa tháng này A Ngư chỉ thấy Tào Doanh hai ba lần, mỗi lần toàn thân Tào Doanh đều là một màu trắng đơn giản, nhưng hôm nay nàng mặc váy dài màu vàng nhạt sáng rực, A Ngư đột nhiên cảm thấy không quen.

Nhìn vẻ mặt của Tào Doanh, dường như đã thoát khỏi ám ảnh từ chuyện mẫu thân bị phạt.

"Nhị tỷ tỷ, tha lỗi cho muội, chân muội vừa đau vừa không có sức, phiền tỷ phải đi một chuyến rồi."

A Ngư quả thật có chút mệt, mới tắm rửa thoải mái dễ chịu hơn, giờ nàng chỉ muốn nằm nghỉ.

Dù sao nàng có khiêm nhường như thế nào đi nữa thì Tào Doanh cũng không thích nàng, A Ngư thẳng thắn thành thật dựa vào đầu giường, sau đó vỗ vỗ xuống giường mời Tào Doanh qua ngồi.

Nhưng hành động này của nàng rơi vào mắt Tào Doanh lại thành ỷ vào phụ thân và huynh trưởng sủng ái nên không coi ai ra gì rồi.

Tào Doanh cười cười, ngồi xuống kế A Ngư, ngưỡng mộ mà nói: "Muội muội thật lợi hại, học cưỡi ngựa nhanh như vậy, aizz, ta ngu dốt hơn muội, ngày mai Đại ca sẽ dạy ta cưỡi ngựa, ta sợ tay chân ta vụng về chọc Đại ca tức giận, cho nên muốn học hỏi một chút kinh nghiệm của muội."

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng giữa lông mày của Tào Doanh tràn đầy đắc ý.

Nàng sợ nhất chính là phụ thân và huynh trưởng vì mẫu thân mà lạnh nhạt với nàng, kết quả hôm trước tú phòng lại đưa tới bốn bộ mã trang, vật liệu may mặc nổi tiếng, kiểu dáng đẹp đẽ, nghe nhà hoàn nói không hề kém so với A Ngư, mà tối hôm qua Đại ca còn mang nàng tới chuồng ngựa để chọn một con ngựa đỏ thẫm xinh đẹp, Tào Doanh hoàn toàn yên tâm rồi.

A Ngư đã hiểu, Tào Doanh muốn khoe khoang với nàng.

Nhưng A Ngư không hề có cảm giác thất vọng hay ghen tị.

Nàng muốn cùng với phụ thân và huynh trưởng bù đắp lại khoảng thời gian bị lãng phí ở đời trước, không phải là độc chiếm.

Nàng không tập trung mà nói: "Tỷ tỷ yên tâm, lúc Đại ca chỉ dạy người khác rất kiên nhẫn, huynh ấy không dễ dàng tức giận đâu."

Tào Doanh lại hỏi thăm A Ngư về Phi Nhứ, sau đó dẫn dắt tới tên tuổi của con ngựa đỏ thẫm của nàng.

A Ngư mỉm cười lắng nghe, chờ lúc thích hợp thì biểu hiện ra sự kinh ngạc, mà còn vì để cho Tào Doanh mau rời khỏi, nàng cố ý lộ ra vài phần khổ sở khi bị cướp đoạt sủng ái.

Cuối cùng Tào Doanh cũng thỏa mãn, vui vẻ rời đi.

Bảo Thiền đi tiễn người, trở về nhịn không được mà khinh miệt: "Mở miệng là một tiếng Đại ca, làm như Thế tử gia chỉ là Đại ca của một mình nàng, khoe khoang cái gì chứ!"

A Ngư cười nói: "Quen rồi thì thấy bình thường."

Dù sao sau này Tào Doanh sẽ làm trắc phi của Thái tử, sau khi ý chỉ tứ hôn truyền xuống thì Tào Doanh lại càng khoe khoang, nếu bây giờ Bảo Thiền không tập quen, tương lai sẽ bị tức chết.

--

Sự thật chứng minh, câu nói "tay chân vụng về" của Tào Doanh không phải là nói bừa, A Ngư chỉ cần hai ngày liền đã học cưỡi ngựa xong, Tào Doanh đã chiếm dụng Tào Luyện trọn vẹn ba ngày nghỉ lễ liên tục, tới ngày cuối cùng mới dám một mình cưỡi ngựa chạy chậm một vòng quanh trại ngựa.

Thời điểm này là cuối tháng mười.

Năm nay, dường như trận tuyết đầu tiên ở Kinh Thành tới hơi sớm, rơi lả tả suốt một đêm, ngày hôm sau nóc nhà hay mặt đất đều phủ một đống tuyết thật dày.

Tào Quýnh tới mời A Ngư đi phi ngựa, mặt mày hớn hở nói: "Chúng ta xuất phát sớm một chút, tranh thủ là người có dấu chân đầu tiên trên đường đi."

Tay A Ngư ôm một cái lò nhỏ bằng đồng, lắc đầu nói: "Lạnh lắm, Nhị ca đi một mình đi, hoặc là kêu Nhị tỷ tỷ đi chung đó."

Nàng sợ lạnh, vừa tới trời đông giá rét là không muốn đi đâu, càng không bàn tới chuyện cưỡi ngựa, gió thổi càng lạnh hơn.

Nhắc tới Tào Doanh, Tào Quýnh lập tức ghét bỏ nói: "Thôi, thà rằng ta tự mình đi cũng không muốn dẫn nàng ấy theo."

Tào Doanh cũng biết cưỡi ngựa, nhưng lá gan của nàng ta rất nhỏ, chạy nhanh một chút thì đã kêu to, Tào Quýnh nghe một hồi thì chịu không nổi, thật không hiểu tại sao tính tình Đại ca tốt như vậy, hừ, Đại ca thật sự rất bất công, dịu dàng đều đã cho hai muội muội, còn đối với hắn thì luôn động tay động chân, ngôn ngữ châm chọc.

Mời tiểu muội muội không được, Tào Quýnh đi tìm Sở Thiên Khoát, chỉ cần không liên quan tới muội muội, hắn và Sở Thiên Khoát vẫn mãi là bằng hữu tốt.

A Ngư đang ngoan ngoãn đợi ở Hầu phủ thì được Hoàng Hậu cô cô mời vào trong cung.

Ngày mai là ngày sinh thần của Ôn Di công chúa chín tuổi, Tào hoàng hậu mời bốn chất nữ ở Hầu phủ vào cung dự yến tiệc.

Ôn Di công chúa là trưởng nữ của Tào hoàng hậu, cũng là nữ nhi duy nhất của Kiến Nguyên Đế, được Đế Hậu vô cùng cưng chiều.

Tào hoàng hậu kỹ tính, ngoài kêu người trong cung truyền lời nhắn tới, con tặng cho bốn chất nữ mỗi người một hộp điểm tâm khác nhau, sau khi người trong cung xin phép cáo từ, bốn vị cô nương trở về phòng, do Đại cô nương Tào Thấm ồn ào nên bốn nữ nhân chia nhau mở hộp điểm tâm của mình ra.

Trong hộp của A Ngư là bánh Sơn Trà, bánh Quế Hoa, đều là món ngọt nàng thích ăn.

Ba vị tỷ tỷ còn lại cũng không giống nhau, nhưng mỗi món điểm tâm đều là bánh ngọt yêu thích của các nàng.

Đột nhiên trong lòng A Ngư chua xót.

Kiếp trước phụ thân và huynh trưởng bị người khác vu oan phản quốc, Kiến Nguyên Đế không chỉ hạ chỉ xử tử toàn bộ gia quyến phủ Bình Dương Hầu, còn nhốt cô cô vào Lãnh cung. Lúc đó, Ôn Di công chúa đã mười bảy tuổi, đã đính hôn nhưng chưa xuất giá, Ôn Di công chúa quỳ ba ngày ba đêm ngoài tẩm cung của Kiến Nguyên Đế, quỳ đến nỗi ngất xỉu thậm chí còn tàn phế một chân, Kiến Nguyên Đế không hề cảm động.

Mãi về sau, cô cô chết thảm ở Lãnh cung, Ôn Di công chúa tự xuống tóc, xuất gia.

A Ngư khi đó đã biến thành tiểu thϊếp của Từ Khác lần lượt nghe mấy tin dữ này, khóc tới nỗi suýt mù đôi mắt.

Nàng không thể nào hiểu được!

Nếu nói người vu oan phụ thân và huynh trưởng đưa ra bằng chứng vững chắc như núi, Kiến Nguyên Đế tin tưởng, Đế vương tức giận, xử tử cả nhà tội thần thì có thể hiểu, nhưng vì sao ông ấy lại tuyệt tình với cô cô và biểu muội như vậy? Trước khi phụ thân gặp chuyện không may vài năm, Kiến Nguyên Đế vô cùng sủng ái cô cô, Ôn Di công chúa lại càng sống tốt hơn các vị Hoàng tử, tại sao tim ông lập tức nguội lạnh?

Chẳng lẽ những sủng ái này đều là giả à? Nhưng ông ấy là Hoàng Thượng, không thích thì không thích, sao lại làm bộ như vẫn thích cô cô?

A Ngư thấy oan ức thay cô cô!

"Tứ muội muội, muội làm sao vậy?" Tam cô nương Tào Bái đột nhiên đi tới, vừa dùng cả người chắn trước A Ngư, vừa quan tâm hỏi.

Tào Bái thương tiếc mà lau nước mắt ngay khóe mắt nàng.

A Ngư kịp phản ứng, vội vàng lau nước mắt, vụng về nói dối: "Cô cô tốt với muội quá, muội thích nhất là ăn bánh Sơn Trà trong cung nha."

Tào Thấm cách đó không xa nghe vậy, cười nhạo nói: "Làm như cô cô chỉ đối tốt với một mình muội, nhìn muội kích động kìa, thật là mất mặt."

Xưa nay nàng ta thường khinh thường đường muội, A Ngư là thứ xuất, nàng đã tập thành thói quen, không tính toán với nàng ta.

Tào Thấm liếc Tào Bái đang hạ thấp thân phận, kêu nha hoàn bưng phần điểm tâm của nàng lên, vênh váo tự đắc đi về.

Tào Bái an ủi A Ngư: "Được rồi, về trước đi, sáng mai chúng ta cùng tiến cung."

A Ngư gật gật đầu.

Tào Bái và Tào Thấm cùng đường, A Ngư và Tào Doanh cũng cùng nhau đi một đường khác.

"A Ngư, sáng mai muội thật sự muốn tiến cung?" Tào Doanh giả bộ có ý tốt nhắc nhở nàng: "Lần trước chúng ta tiến cung, Tam hoàng tử bắt nạt muội không thành công, lần này chắc chắn hắn sẽ gây ra chuyện nghiêm trọng hơn."

Tam hoàng tử là con trai của Trần quý phi, nghĩ tới đây, A Ngư liền thấy đau đầu.

Nàng tự nhận thấy bản thân chưa từng đắc tội với Tam hoàng tử, cũng không hiểu vì sao, trước đây Tam hoàng tử chuyên môn bắt nạt một mình nàng, bây giờ cũng vẫn là như vậy.

Nếu không phải muốn gặp cô cô cùng biểu muội, chắc chắn A Ngư sẽ giả bệnh đến trốn tiến cung.

"Tùy cơ ứng biến thôi." A Ngư cười khổ nói.

Tào Doanh cắn môi nhìn bóng lưng của nàng.

Tứ muội muội này, ngay cả sự sủng ái cô cô cũng muốn tranh với nàng sao?

Vậy thì hi vọng ngày mai Tam hoàng tử nên bắt nạt A Ngư thật tốt, nếu có thể hù chết A Ngư trong một lần thì càng tốt.

Tào Doanh độc ác nghĩ.

Chỉ có A Ngư biến mất, nàng mới có thể biến thành độc nhất vô nhị trong mắt phụ thân và hai huynh trưởng.