Chương 34

Chương 34

Editor: Hardys

Cuộc sống hiện tại của Từ lão thái quân là cuộc sống dưỡng lão, phủ Trấn Quốc Công đặc biệt bồi dưỡng một nữ tiên sinh kể chuyện, vài ca cơ đàn hát nhảy múa, toàn bộ đều hầu hạ Từ lão thái quân, trái lại vài vị gia rất ít có hứng thú với nhóm ca cơ. Đáng tiếc cho mười mấy ca cơ trẻ tuổi xinh đẹp, như hoa như ngọc, khi vừa mới đến phủ đều âm thầm mong chờ có thể được vị gia nào đó sủng ái nhằm thoát khỏi tiện tịch*, lại không ngờ được rằng người mà các nàng thường xuyên gặp nhất lại là Từ lão thái quân.

(*tiện tịch: là những người đã ký giấy bán thân làm nô ɭệ cho nhà giàu.)

Bình Dương Hầu phủ không nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy, vì vậy bây giờ A Ngư đang ngồi bên cạnh Từ lão thái quân rất hưởng thụ mà vừa ăn điểm tâm vừa nghe nữ tiên sinh kể chuyện xưa sinh động như thật.

Khi Thái tử phi tương lai Từ Quỳnh ghé qua đã nhìn thấy hình ảnh một lão bà vui vẻ nghe kể chuyện cùng ba tiểu cô nương.

Người khác thì thôi đi, Từ Quỳnh vừa thấy A Ngư lập tức thấy chướng mắt.

Từ bé đến lớn nàng chưa bao giờ chịu uất ức gì, phụ mẫu yêu thương, các huynh trưởng thì vô cùng cưng chiều nàng, chỉ có một lần duy nhất bị mất mặt trước mọi người đó là lần nàng châm chọc A Ngư không nên mơ ước Phi Nhứ vào hai năm trước. Chuyện tới tận bây giờ, Từ Quỳnh cũng không nghĩ rằng mình sai, rõ ràng người sai chính là tiểu thứ nữ A Ngư mặt dày vô liêm sỉ.

Bây giờ A Ngư biến thành đích nữ, chắc chắn cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, Từ Quỳnh càng ngẫm càng thấy buồn bực.

Hơn nữa, tỷ tỷ Tào Doanh đồng phụ dị mẫu* của A Ngư lại có thể thành Thái tử trắc phi, tháng sau sẽ đi hầu hạ Thái tử trước nàng một bước rồi! Tuy nói Thái tử phi thành hôn trễ hơn là vì muốn thể hiện sự long trọng khi Đông cung rước Chính phi, nhưng Từ Quỳnh là một cô nương trẻ tuổi kiêu ngạo, phu quân chưa kết hôn đã cùng hai Trắc phi vận động kịch liệt, nàng có thể thoải mái mới là lạ!

(*Đồng phụ dị mẫu: là cùng cha khác mẹ. Do là truyện cổ đại nên mình để nguyên nha.)

Do Tào Doanh nên nàng giận chó đánh mèo mà ghi thù A Ngư, thù mới hận cũ nên Từ Quỳnh quyết định hôm nay sẽ giáo huấn A Ngư một trận ra trò.

"Chỗ của tổ mẫu thật náo nhiệt nha." Bước vào phòng, Từ Quỳnh cười nói.

Trong cung sớm đã đưa ma ma dạy nghi lễ cho Thái tử phi đến, cho nên dáng vẻ Từ Quỳnh lúc này rất đoan trang, đã hơi có vài phần ung dung của Thái tử phi.

Từ lão thái quân khen ngợi xong rồi gật đầu, ngoắc tay nói: "Sao hôm nay lại có thời gian rảnh qua đây vậy?"

Thân phận của Đại chất nữ khác biệt, mỗi ngày đều phải theo ma ma học này học kia, Từ lão thái quân không tiện sai người qua mời nàng.

Từ Quỳnh quét mắt nhìn hai đường muội và biểu muội, ra vẻ ghen tỵ mà nói: "Con không đến, chắc là tổ mẫu sẽ quên đứa chất nữ này rồi."

Từ lão thái quân cười ha ha, lệnh Phương ma ma đặt thêm một cái ghế dựa bên cạnh bà.

Bên trái bà là Từ Anh, Tào Bái, bên phải bà là A Ngư, ghế dựa chắc chắn sẽ thêm ở bên phải, A Ngư hiểu chuyện mà di chuyển qua vị trí bên ngoài.

Từ Quỳnh đi tới, tò mò mà quan sát tỉ mỉ A Ngư một phen, kinh ngạc nói: "Đã lâu không gặp, A Ngư biểu muội càng lớn càng xinh đẹp thanh tú rồi."

Giọng nói của nàng vô cùng thân thiết, nhưng A Ngư hiểu rõ tính tình của Từ Quỳnh, chỉ kính cẩn rũ mắt xuống nói: "Biểu tỷ quá khen rồi."

Loại thái độ này là xem Từ Quỳnh như Thái tử phi mà đối đãi.

Từ Quỳnh cực kỳ thỏa mãn, cười ngồi xuống bên cạnh Từ lão thái quân.

Nghe chuyện nửa canh giờ, người kể chuyện nên nghỉ ngơi một chút, Từ lão thái quân cũng phải đi sắp xếp lễ vật mừng thọ mới nhận được hôm qua, nói với bốn tiểu cô nương: "Thời tiết này rất đẹp, các con đến hoa viên chơi đi, buổi trưa qua chỗ ta ăn cơm."

Bốn cô nương cùng đồng thanh xin cáo lui.

Rời khỏi Tùng Hạc Đường, không khí giữa các cô nương lập tức trở nên vi diệu.

Từ gia chỉ có hai cô nương, Từ Quỳnh là đích nữ Đông viện, Từ Anh là đích nữ Tây viện, nhưng hai gia của Tây viện chỉ là chất tử của Từ lão thái quân nên thân phận Từ Quỳnh cao hơn Từ Anh một bậc.

Bình thường quan hệ giữa hai tỷ muội cũng coi như bình thường, đều có thể cười giỡn chơi đùa chung một chỗ, nhưng Từ Anh có thể cảm giác được sự kiêu ngạo bên trong của đường tỷ.

Do vậy Từ Anh càng thích biểu muội Tào Bái hơn, có thêm A Ngư cũng không có gì không tốt.

Biết Từ Quỳnh và A Ngư không hợp nhau, Từ Anh thầm nghĩ muốn tách ra, mạnh ai người nấy chơi.

"Tỷ tỷ phải về rồi hả?" Đứng trước cửa Tùng Hạc Đường, Từ Anh cười hỏi.

Nàng cho rằng Từ Quỳnh không muốn gặp A Ngư sẽ không thèm đi chung với các nàng, không ngờ Từ Quỳnh lại thân thiết mà ôm cánh tay nàng, nói: "Phong cảnh trong hoa viên đẹp như vậy, tỷ về làm gì, đi thôi, chúng ta cùng đi ngắm hoa đi."

Nói xong, nàng kéo Từ Anh đi về phía trước.

Tào Bái nhìn A Ngư, ho khụ khụ, ra vẻ tiếc nuối nói: "Đại biểu tỷ, Nhị biểu tỷ, thân thể muội không được khỏe, hai tỷ đi chơi đi, muội với A Ngư về trước nha."

Từ Quỳnh nghe vậy, dừng bước chân lại, thân thiết hỏi nàng: "Biểu muội bị sao vậy? Có muốn tỷ thay muội nhờ tổ mẫu sai người đi thỉnh thầy lang không?"

Tào Bái lắc đầu, đưa một ánh mắt có ý rằng vị cô nương nào cũng đều hiểu chuyện này rồi nói: "Không sao đâu, chỉ là thân thể mệt mỏi, muốn quay về nằm nghĩ."

Từ Quỳnh nở nụ cười: "Được, vậy muội về trước đi nhưng mà hai người chúng ta dạo hoa viên rất buồn chán, để A Ngư đi chung cũng tốt."

Tào Bái kinh ngạc, sao Từ Quỳnh có thể chủ động giữ A Ngư lại?

Nghĩ một chút là biết chắc chắn Từ Quỳnh không phải vì thích A Ngư mới giữ A Ngư lại.

Nhưng Tào Bái cũng không tiện nói thêm, miệng mỉm cười mà nhìn về phía đường muội.

A Ngư khách khí nói: "Đại biểu tỷ giữ muội lại, muội vốn không nên cự tuyệt, nhưng mà tiên sinh ở nhà có cho bài tập, muội phải về luyện chữ rồi."

Từ Quỳnh nhíu mày: "Luyện chữ thì tối luyện cũng kịp, ta thấy dường như bộ dạng A Ngư biểu muội không vui khi đi cùng tỷ, chẳng lẽ là do lời nói tức giận trong lúc kích động của tỷ năm đó sao? Sao vậy, muốn tỷ xin lỗi muội sao?"

Trong lòng A Ngư cảm thấy nặng nề.

Nếu Từ Quỳnh chỉ là đích nữ Từ gia, vậy nàng không cần kiêng nể điều gì, nhưng Từ Quỳnh chuẩn bị thành Thái tử phi, không thể đắc tội nàng ta.

Từ khi có kết quả tuyển tú, ngay cả Từ Anh, Tào Bái cũng không dám ngang nhiên nói chuyện với Từ Quỳnh rồi.

Thấy rõ tình huống hiện tại, A Ngư cười nói: "Đại biểu tỷ cứ đùa, sao muội có thể xem lời nói đùa lúc nhỏ là thật được."

Từ Quỳnh hừ một tiếng: "Nếu không trách tỷ, vậy theo tỷ đi dạo hoa viên nào."

A Ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Từ Quỳnh thỏa mãn, kéo Từ Anh tiếp tục đi về phía trước.

Tào Bái lo lắng mà nhìn về phía A Ngư: "Muội muội, muội nên ...."

A Ngư cầm tay nàng ta, khẽ nói: "Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ cẩn thận."

Mặc kệ thân phận Từ Quỳnh là gì, nàng thận trọng không để điểm yếu rơi vào tay nàng ấy, chẳng lẽ Từ Quỳnh dám vô duyên vô cớ mà chỉ trích nàng?

Kêu đường tỷ về trước, A Ngư dẫn Bảo Thiền đi theo.

Tào Bái chán nản mà dậm chân, sớm biết như vậy thì nàng không nên lấy cớ thân thể không tốt, nếu ở lại thì có thể nói thay muội muội vài câu.

--

Gần đây Kinh Thành vô cùng ấm áp, hoa hồng và hải đường trong hoa viên phủ Trấn Quốc Công đều đã nở.

Từ Quỳnh quyết định dẫn Từ Anh, A Ngư đến rừng hoa hải đường.

Ngắm hoa một chút, ba huynh đệ Từ Tứ, Từ Ngũ, Từ Khác đột nhiên chạy tới tìm các nàng, ba huynh đệ xấp xỉ tuổi nhau nên hợp tính, thường xuyên như hình với bóng, Từ Khác muốn tới tìm A Ngư, Từ Tứ, Từ Ngũ cũng muốn đi theo xem náo nhiệt.

Từ Khác mười sáu tuổi, dường như dáng vóc của thiếu niên tập võ đều phát triển rất nhanh, bây giờ hắn cao hơn A Ngư một cái đầu, cao ráo rắn rỏi, thanh cao tao nhã.

Nhìn Từ Khác từ từ đi tới, A Ngư không thể không thừa nhận, trong sáu vị công tử Từ gia, dung mạo Từ Khác là xuất sắc nhất.

Nhưng nếu tính thêm Từ Tiềm vào thì Từ Khác phải lùi một bước rồi.

"A Ngư, các muội tới ngắm hoa à?" Các cô nương và công tử tụ lại một chỗ, Từ Khác vô cùng tự nhiên mà đi đến bên cạnh A Ngư, cười tươi rói.

Hắn vừa mới nói xong, Từ Tứ đột nhiên cười nhạo: "Đệ hỏi câu này không phải là vô nghĩa sao, A Ngư cũng đã tới rừng hoa hải đường, không ngắm hoa chẳng lẽ nhìn cỏ trên mặt đất?"

Khuôn mặt tuấn tú của Từ Khác đỏ lên vì bị hắn cười.

A Ngư đi tới gần chỗ Từ Anh.

Từ Khác thích nàng, trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ.

Kiếp trước khi Từ Khác tiếp cận nàng, Từ Tứ hay Từ Ngũ cố ý trêu ghẹo Từ Khác, A Ngư và Từ Khác đều đồng thời đỏ mặt, trong lòng ngọt vô cùng, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy phiền não.

Nàng muốn gặp Từ Tiềm thì nhất định phải thường xuyên tới phủ Trấn Quốc Công, mà đã tới phủ Trấn Quốc Công thì chắc chắn Từ Khác sẽ tìm cơ hội gặp nàng.

"Mọi người tới đúng lúc lắm, chúng ta chơi trốn tìm nha?" Từ Quỳnh đề nghị, cười nói tiếp: "Mỗi lần chơi thì chúng ta bốc thăm để quyết định xem ai là mèo, nếu mèo có thể bắt tất cả mọi người tới đây thì mỗi người thua sẽ bị phạt một chén rượu, nếu không có người nào bị bắt vậy thì mèo bị phạt uống rượu."

Đề nghị này lập tức chiếm được ủng hộ của ba huynh đệ Từ Khác.

Từ Anh cũng cảm thấy rất thú vị.

A Ngư vừa nghe sẽ phạt rượu, vội vàng từ chối nói: "Không được, không được, phụ thân không cho muội uống rượu..."

Từ Tứ cười nàng: "Sợ gì chứ? Chỉ cần muội không nói sao Hầu gia biết muội uống rượu?"

A Ngư mặc kệ, nàng tuyệt đối không đồng ý.

Từ Khác thấy nàng thật sự khó xử, nên đứng ra nói: "Không sao đâu, nếu lỡ như muội thua thì ta uống thay muội."

Từ Tứ, Từ Ngũ lập tức bắt đầu tấm tắc.

A Ngư chỉ có thể cúi đầu, xấu hổ mà nắm chặt tay.

Nàng không muốn chơi, nhưng mọi người vui vẻ như vậy, nếu nàng tự tiện rời khỏi, thì sau này phải ở chung với những người này như thế nào đây?

Nàng phải gả cho Từ Tiềm, không thể để cho mọi người Từ gia cảm thấy cái gì nàng cũng không dám chơi.

"Cảm ơn Lục biểu ca." A Ngư nhỏ giọng nhận sự hỗ trợ của Từ Khác.

Từ Quỳnh âm thầm bĩu môi, nhưng không nói gì thêm.

Bọn nha hoàn đã chuẩn bị xong miếng vải đen che mắt, một bình Nữ Nhi Hồng và sáu chén rượu, lần bốc thăm thứ nhất, Từ Tứ là mèo.

Từ Ngũ bắt hắn đứng dưới tàng cây, tự mình che mắt cho hắn, khi cột vải hắn lỡ dùng sức hơi mạnh khiến Từ Tứ đau tới mức suýt chút nữa đánh nhau với hắn.

Một trận cười vang, Từ Tứ bắt đầu đếm đếm, những người khác đều chia ra tìm chỗ trốn.

Bảo Thiền cùng nha hoàn đứng tại chỗ.

Khi mèo đếm tới ba thì tất cả mọi người phải dừng lại, cho nên phạm vi trò chơi có hạn, cực kỳ dễ tìm kiếm, nếu sau một phút mà mèo vẫn không tìm được chuột, vậy thì mèo thua.

Các cô nương chạy chậm, trốn ở gần đó nên đã bị Từ Tứ tóm trước, còn lại Từ Ngũ trốn trên cây, Từ Khác trốn sau chòi nghỉ mát, toàn quân bị diệt.

Khi phạt rượu, Từ Khác cười thay A Ngư uống chén của nàng.

Đợt bốc thăm lần thứ hai, Từ Anh rút kết quả là mèo.

Lần trước lúc đang trốn A Ngư đã nhìn thấy một vị trí tốt, lần này ngay từ tiếng đếm đầu tiên của Từ Anh, A Ngư lập tức chạy vượt qua vài bụi hoa núp phía sau lùm cây.

Hoa trong hoa viên rất nhiều loại, tuy khoảng cách không xa, nhưng đủ để che tầm mắt bọn nha hoàn rồi.

Bảo Thiền chỉ nhìn thấy đại khái vị trí cô nương nhà mình trốn, chứ không nhìn thấy Từ Quỳnh cũng đi vòng qua chỗ A Ngư.

A Ngư trốn xong, thấy Từ Quỳnh cũng muốn trốn chỗ này, nàng lập tức quyết định tặng chỗ này cho Từ Quỳnh, để tránh tranh chấp.

Từ Quỳnh dường như rất thỏa mãn vì A Ngư biết điều, công khai mà chiếm địa bàn của A Ngư.

Ngay lúc A Ngư chuẩn bị đi tìm chỗ khác, bên hông bỗng nhiên bị siết chặt, A Ngư nghi ngờ mà nhìn về phía sau, kinh hãi mà nhìn cây kéo nhỏ trong tay Từ Quỳnh!

Chỉ trong chớp mắt, trong lòng A Ngư vô cùng hoảng loạn, cho rằng Từ Quỳnh muốn gϊếŧ nàng!

Nhưng Từ Quỳnh chỉ chụp lấy thắt lưng của nàng, thừa dịp A Ngư khϊếp sợ tới mức ngây người, một phát cắt đứt thắt lưng của A Ngư.

Không có thắt lưng buộc lại, váy dài màu trắng của A Ngư lập tức rơi xuống.

A Ngư vội vàng túm chặt lưng váy, bởi vì có một lớp áo khoác ở bên ngoài nên hai tay nàng vò áo khoác rối thành một nùi, cực kỳ nhếch nhác.

"Aizz, A Ngư biểu muội thật sự quá vô ý, sao lại để cho nhánh cây quẹt trúng thắt lưng rồi."

Từ Quỳnh nắm chặt một nửa dây thắt lưng của A Ngư trong tay, mặt nàng có vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa nói.

A Ngư cắn chặt môi mới có thể ngăn nước mắt rơi xuống.

Nàng cho rằng Từ Quỳnh chỉ châm biếm hoặc đẩy nàng ngã một cái, không ngờ rằng Từ Quỳnh lại có thể đem theo kéo trong người, muốn nàng mất mặt trước Từ Khác và các công tử khác.

Ở đằng xa, Từ Anh đã đếm tới số "15" rồi.

Theo tình hình trước mắt thì trốn khỏi đây quan trọng hơn, nếu quả thực bị nhóm người Từ Khác nhìn thấy bộ dạng này của nàng, cả đời này A Ngư không còn mặt mũi nào mà bước vào phủ Trấn Quốc Công nữa.

May mà chỗ này là nơi hẻo lánh, A Ngư có thể lặng lẽ không tiếng động mà rời khỏi.

Nàng nắm chặt váy rồi xoay người.

Phía sau lưng lại truyền tới Từ Quỳnh lớn tiếng gọi: "A Ngư..."

Ý thức được mục đích của Từ Quỳnh, A Ngư đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Từ Quỳnh nói: "Nếu ngươi dám dẫn người khác tới đây, ta lập tức làm lớn chuyện trước mặt Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương không quản được thì ta sẽ tìm Hoàng Thượng, tới lúc đó xem Hoàng Thượng có dám cho Thái tử cưới loại người độc ác như ngươi hay không!"

Miệng Từ Quỳnh vẫn còn há to, nghe xong đột nhiên không nói ra lời, không biết là nàng đang sợ ánh mắt lạnh lùng đầy uy hϊếp của A Ngư lúc này hay là sợ A Ngư sẽ thật sự bẩm báo chuyện này lên Kiến Nguyên Đế.

A Ngư thấy nàng sợ, lúc này nàng mới áp chế lửa giận trong lòng, chật vật rời khỏi.